- A!
Tiểu Dĩnh ngồi đằng sau chiếc mô tô nước sảng khoái hét to lên một tiếng, Sở Tiên cảm nhận được vòng tay cô đang ôm chặt lấy tấm lưng mình, hắn mãn nguyện lắm, liền nhấn ga mạnh hơn, tăng tốc lướt viu viu trên mặt biển.
- Tiểu Tiên, sau này anh sẽ yêu em đến hết đời chứ? Tiểu Dĩnh ghé sát bên tai hỏi Sở Tiên.
- Đương nhiên, anh sẽ luôn ở bên cạnh che chở bảo vệ cho em. Sở Tiên không do dự chút nào đáp lại cô.
- Đây là anh nói đó nhé, em muốn trọn đời trọn kiếp này được ở bên anh. Tiểu Dĩnh dựa người vào lưng hắn, cánh tay hơi siết nhẹ lấy Sở Tiên thỏ thẻ.
Sở Tiên liền gật đầu rồi hét lớn:
- Trương Thiên Dĩnh xinh đẹp như vậy, anh muốn cả đời cả kiếp này được sống cùng em, anh muốn lấy em làm vợ, sinh con đẻ cái, haha, sống hạnh phúc suốt cuộc đời này.
Tiểu Dĩnh ngượng ngập đấm bụp bụp vào sau lưng hắn, không nói gì.
Lượn hóng gió một vòng, Sở Tiên quay trở lại du thuyền, tiểu Dĩnh tặng hắn một nụ hôn ngọt ngào rồi mặc đồ lặn xuống dưới đáy biển thăm thú.
Sở Tiên cũng nhảy xuống biển cùng tiểu Dĩnh vui vẻ, chơi đùa dưới đó.
Đám người chơi vô cùng cuồng nhiệt ở dưới biển, đến trưa, Sở Tiên leo lên trên du thuyền nói với Thất Ngạc:
- Thất Ngạc, cậu chuẩn bị đồ ăn trưa đi, làm mấy món tủ của cậu ấy.
- Vâng thưa ông chủ. Thất Ngạc gật đầu rồi đi vào trong nhà bếp chuẩn bị.
Trong bếp có cá lù đù vàng lớn đông lạnh, các loại rau tươi, hàu và có cả con tôm hùm nặng tầm hai ba cân ban nãy Sở Tiên bắt được ở dưới biển nữa, còn có cả hai con bào ngư hai đầu [1].
Thất Ngạc sau khi đã kiếm đủ nguyên vật liệu thì liền bắt tay vào công việc xào xáo, hắn chọn toàn thứ đồ đắt đỏ để nấu nướng, còn Sở Tiên thì đã ra tới boong tàu, đứng trên đó nhìn ngắm các cô gác đang chơi đùa rất vui vẻ ở dưới biển.
Lần đầu tiên các cô gái này được ra biển chơi nên không khỏi hưng phấn, thích thú vô cùng, nào là bơi lội trong làn nước mát, nào là ngồi mô tô nước lướt sóng, mà con gái với nhau kiểu gì cũng phải có màn selfie, chụp choẹt các kiểu quang cảnh xung quanh đây, họ chơi đùa vui vẻ vô cùng.
Sở Tiên nhấc cốc rượu vang đỏ lên, dựa mình vào lan can ngắm nhìn các nữ sinh cùng người yêu mình dưới biển, không bao lâu sau, Thất Ngạc đã đem đồ ăn nóng hổi lên.
- Hey, các cô gái xinh đẹp ơi, lên du thuyền ăn chút gì đã, các em chơi không thiết ăn rồi, không đói sao? Sở Tiên gọi to thông báo cho mấy cô gái vui chơi quên cả giờ giấc này.
- Dạ đây, chúng em lên ngay bây giờ đây, Yến Yến, Lệ Lệ, mau lên ăn cơm đã.
- Sở Tiên, kéo em lên với. Tiểu Dĩnh bơi tới bên cạnh du thuyền, vui vẻ với tay lên đợi Sở Tiên đỡ mình.
Hắn cười rồi đưa tay xuống nắm lấy tay kéo cô lên, ôm nhẹ vào người cô rồi ân cần nhỏ nhẹ nói:
- Mau đi thay đồ đi cưng.
- Hihi, vâng. Tiểu Dĩnh gật đầu, Sở Tiên nói thay đồ ở đây là để chỉ bộ đồ lặn cô mặc ở bên ngoài.
- Sở Tiên học trưởng cũng kéo tụi em lên với, tự dưng cảm thấy yếu đuối quá.
Mấy cô bé ở dưới nước nhìn thấy thế liền nhao nhao đòi hắn kéo lên, Sở Tiên chẳng biết nói gì liền gật đầu, đưa tay xuống kéo từng cô học sinh lên:
- Mau đi thay đồ đi, thức ăn sắp làm xong cả rồi.
- Ôi tuyệt quá đi học trưởng, hoá ra còn có đầu bếp chuyên biệt để nấu cho bọn em ăn, đúng là quá đỉnh.
- Cảm ơn học trưởng, anh đúng là quá tốt.
Các cô nữ sinh đồng loạt đều cảm ơn hắn, vui vẻ nhìn hắn rồi sau đó ai đi về phòng người nấy thay đồ.
Sở Tiên thấy họ chơi vui như vậy thì lấy làm thích thú lắm, lấy ra hai chai vang đỏ đặt giữa bàn, tiếp đến bày biện ghế cho tiện lát nữa người tới chỉ cần ngồi xuống là được.
- Cô giáo tiểu Dĩnh, chiếc váy cô mặc đẹp thật đấy.
- Thôi nào, thôi nào, chẳng nhẽ các em chưa đói à, mau đi ăn cơm thôi.
- Em phải chụp một tấm ảnh trước đã, sau đó phải đăng lên mạng. Sáng hôm nay chụp được bao nhiêu ảnh đẹp liền mà chưa kịp đăng.
- Ăn cơm đi đã rồi làm gì thì làm, ăn no xong rồi đi nghỉ môt lát, ở đây có cả máy tính, các em cứ dùng thoải mái, còn bây giờ mau ăn đi thôi các cô nương.
- Vâng thưa cô tiểu Dĩnh, chúng ta ăn xong cơm đã.
Các cô bé hồn nhiên vui vẻ nói chuyện với nhau, cười nói hớn hở kể đủ thứ chuyện trên đời, Sở Tiên lắc đầu chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhắc nhở thêm lần nữa:
- Mau ngồi xuống đi nào, thức ăn nguội hết cả rồi đây này.
- Vâng thưa học trưởng. Mấy nữ sinh đó như chợt nhớ ra liền nhìn Sở Tiên cười, sau đó ngồi xuống.
- Trước khi bắt đầu ăn chúng ta phải cảm ơn anh Sở Tiên và cô tiểu Dĩnh đã đưa chúng ta đi chơi ké, chúng em thật lòng rất cảm ơn.
- Phải đấy, nếu không có Sở Tiên học trưởng hào phóng đưa chúng ta tới đây chơi thì e rằng cả đời này chúng ta cũng chả có cơ hội đặt chân lên chiếc du thuyền xa hoa như thế này.
- Chúng ta chụp một tấm đi.
- Được được, mọi người đều ngồi xuống nào, chúng ta cùng chụp chung một tấm. Tiểu Dĩnh hăng hái đề nghị.
Sở Tiên nhìn tiểu Dĩnh cười rồi gật đầu, chụp xong đăng lên mạng check in, đây là trào lưu phổ biến yêu thích mà tới 90% các cô gái đều làm như vậy, tiểu Dĩnh cũng không ngoại lệ, cô năm nay mới hai mươi ba tuổi, vẫn mang trái tim và tâm hồn của một thiếu nữ thôi.
- Nào nào, tớ chụp cho mọi người một tấm nhé. Xong rồi các cô gái tụm lại xem kĩ lưỡng từng tấm ảnh một, hoàn tất công cuộc “cúng ảnh” lên trang mạng cá nhân, họ mới thoả mãn để ngồi xuống bàn ăn cơm.
- Wa, thịnh soạn ghê đấy, cảm ơn Sở Tiên học trưởng đã tiếp đón nhiệt tình như vậy. Một nữ sinh sau khi ngồi xuống, nhìn thức ăn bày trên bàn liền cảm thán, cười vui vẻ nói với Sở Tiên.
- Đây là bào ngư sao? Con bào ngư này bự ghê ha?
- Đúng vậy đấy, to gần bằng một cái bát ăn cơm nhỉ? Sở Tiên học trưởng, đây không phải là bào ngư hai đầu sao? Nghe nói một con hơn mấy ngàn đó.
- Đây là cá lù đù vàng lớn sao? Nhìn ngon mắt thật đó!
- Đây là con tôm hùm lớn nhất mà tớ từng được thấy, tuyệt thật!
Tôm hùm lớn, bào ngư, cá lù đù vàng lớn, sa lát hoa quả, ba đĩa rau xanh, một bát canh hàu, bảy tám món ăn thịnh soạn được bày trên bàn khiến các cô gái cảm thán liên hồi.
- Nếm thử đi, đây là bào ngư hai đầu, ở trên thị trường bán mấy chục vạn một con đấy, hơn nữa còn không dễ để mua được đâu, còn đây là cá lù đù vàng lớn được bắt ở biển, giá cũng đắt đỏ không kém. Tiểu Dĩnh giới thiệu với mấy cô học trò của mình.
- Bào ngư hai đầu, trời ơi, mấy chục vạn một con cơ, bán em đi cũng chả đổi được cái giá như vậy, ăn một miếng là đi luôn mấy vạn liền đó tía má ơi!
- Đúng vậy đó, một con bào ngư hai đầu còn có giá trị hơn mấy bọn mình gộp lại, thế này nuốt sao trôi, đắt như vậy không nỡ ăn ấy?
- Cá lù lù vàng lớn ở biển một con đã có giá hơn vạn.
- Con tôm hùm chắc chắn cũng không hề rẻ nha, ôi tui chóng mặt quá, thức ăn trên bàn trong một bữa ăn hôm nay chắc bằng cả đời tiền ăn của tớ mất.
- Xa xỉ quá, cô giáo tiểu Dĩnh, cô và học trưởng tốt với chúng em quá.
Tiểu Dĩnh vừa mới giới thiệu xong thì các nữ sinh liền cảm thán một hồi, cả đời họ chưa bao giờ được ăn những nón ăn đắt cắt cổ như vậy, thậm chí còn chưa nhìn thấy bao giờ ấy.
- Được rồi, có đắt đỏ cách mấy cũng chỉ để ăn vào bụng thôi, các em nếm thử xem có hợp khẩu vị không. Tiểu Dĩnh cười tươi rói khi thấy mấy cô bé đáng yêu như vậy.
- Em phải chụp ảnh lại đã, em phải giữ làm kỉ niệm, sau này về còn chém gió với các bạn. Một nữ sinh rút ngay điện thoại ra chụp lấy chụp để các góc.
Ở cái thời đại ăn lẩu thôi cũng phải chụp ảnh lại thì cả đời mới gặp một lần được ăn những món ăn giá trên trời như vậy đương nhiên không cô nào muốn bỏ lỡ cơ hội rồi, đám nữ sinh nhau nhao rút điện thoại ra chụp lấy chụp để, còn thiếu nước nhấc từng món lên đặt lên tay tự sướng thôi.
Tiểu Dĩnh bật cười, nhìn thấy họ đã kết thúc màn chụp ảnh thì liền nói:
- Mau ăn đi nào, không mau ăn là thức ăn nguội hết bây giờ.
- Muốn uống rượu vang đỏ thì rót ra nhé, còn ai không thích uống rượu thì có thể lấy nước ngọt ra dùng. Sở Tiên nhấc chai rượu vang đỏ trên tay mình lên hướng về phía các cô bé ra hiệu.
Mấy cô nữ sinh liền gật đầu, nhìn mấy chai rượu vang đỏ đặt trên bàn, nhưng nó toàn chữ tiếng pháp nên họ chả hiểu gì cả.
Mặc dù họ không hiểu chữ, nhưng ai cũng biết giá trị của mấy chai rượu vang đỏ này rất mắc, một chai có thể đạt tới mấy vạn, uống một ngụm thôi là cũng như thể lâng lâng bay lên trời được vậy, cái này giống như ăn vàng vậy, tính chất chả khác nhau tẹo nào.
Các cô học trò của tiểu Dĩnh mỗi cô rót một cốc ra:
- Cảm ơn cô giáo tiểu Dĩnh và Sở Tiên học trưởng đã đưa chúng em tới đây chơi.
- Chúc cô giáo tiểu Dĩnh và Sở Tiên học trưởng ân ân ái ái hạnh phúc chung sống với nhau cả đời.
- Cảm ơn lời chúc phúc của các em, các em sau này cũng phải cố gắng lên, cùng nâng ly nào. Tiểu Dĩnh vô cùng hào hứng đáp
- Cạn ly cạn ly!
Tất cả mọi người đều nâng cốc rượu của mình lên, hô to một câu đầy khí thế.
Sở Tiên cũng rất vui vẻ, hắn nghĩ thầm trong bụng đông người chưa chắc đã là chuyện xấu, chí ít như tiểu Dĩnh nói, càng đông càng vui, rất có không khí và náo nhiệt.
- Wa, đây chính là bào ngư hai đầu trong truyền thuyết sao? Đúng là ngon quá đi mất, cắn một miếng thôi là đi mất trên vạn rồi.
- Con cá lù đù vàng lớn này mới gọi là ngon nè, kĩ nghệ nấu ăn của đầu bếp quá đỉnh, đây là món ăn ngon nhất trong cuộc đời tớ từng nếm thử.
- Tớ thích món tôm hùm này hơn, lần cuối ăn cũng phải một năm trước rồi. Hôm nay tui phải mở dạ dày hết cỡ để nhét hết chỗ thức ăn vào vào bụng mới không hối hận được.
Các cô nữ sinh này rất hồn nhiên, không để ý tới hình tượng mà ăn uống nhiệt tình, nhưng mà dù có ăn nhiều tới đâu đồ ăn cũng chả vơi đi được, vì Sở Tiên đã dặn dò chuẩn bị thức ăn nhiều hơn bình thường để thiết đãi khách mà.
Sở Tiên và tiểu Dĩnh ở bên cạnh thấy vậy đều bật cười, bữa cơm này tổng giá trị phải hơn bảy tám mươi vạn, nhưng so với mức độ kiếm tiền của hắn hiện tại thì cho dù mỗi bữa đều tiêu tốn ngần ấy tiền cũng chẳng xi nhê gì.
Một ngày hai trăm vạn tiền cơm, một năm cũng chưa tới một tỉ, nhằm nhò gì so với cả tổng thu nhập một năm của hắn.
Thu nhập của Sở Tiên không hề giống với các ông trùm nhiều tiền trên thế giới, mỗi năm kiếm được trên trăm tỉ hay trên ngàn tỉ. Hơn nữa tài sản của họ chín mươi phần trăm là cố định, vả lại tiền lưu động chắc cũng chả tới vài chục tỉ.
Sở Tiên hiện tại chưa đầu tư gì, thế nên toàn bộ tiền đều gửi tiết kiệm ngân hàng.
Hắn không muốn trở thành một ông trùm internet, cũng không có ý định đầu tư vào bất động sản, hắn biết kĩ năng và điểm mạnh của mình ở đâu, mở một cửa hàng bể thuỷ sinh, rồi sau này mở thêm một khác sạn nữa hoặc là mở một thuỷ cung chẳng hạn, đại loại là liên quan tới biển là hắn thấy ổn rồi.
Sau này rảnh thì nuôi cá, đi thám hiểm đại dương rồi tìm kiếm báu vật, hay nếu có hên thì còn có khi gặp được các bảo vật lớn như thuyền đắm hay dạ minh châu thì càng tốt, vân vân và vê vê.
Có thể là nhờ tài nguyên bao la vô giá dưới lòng đại dương này, vài năm sau thôi tên hắn cũng có thể được góp mặt trong những nhân vật nổi tiếng giàu có của thế giới không biết chừng.
- Wa, ăn no thật. Các cô nữ sinh ăn muống miệt mài nửa tiếng liền, ai ai cũng hạnh phúc xoa xoa cái bụng no căng của mình, ngay tới tiểu Dĩnh cũng có ăn hơi quá đà, no ngập cả bụng.
- Các em ra sau nghỉ ngơi đi. Sở Tiên thấy các cô gái ai cũng ăn uống no nê, lấy làm vui, vừa cười vừa nói với họ.
- Đi đi, ở đằng sau có máy tính, có laptop, còn có cả rạp phim mini nữa, mau đi đăng mấy tấm ảnh này lên trang cá nhân, kiểu gì mấy đứa bạn trong lớp cũng ghen tị nổ đom đóm mắt cho xem. Mấy cô gái ngay lập tức có nhã hứng mới, liền sau đó kéo nhau đi ngay về phía sau.
- Thật tốt quá, có anh đúng là tốt thật đấy. Tiểu Dĩnh nhìn thấy bóng dáng mau lẹ của mấy cô học trò đáng yêu của mình rời đi, liền dựa đầu vào vòng tay của Sở Tiên nói.
- Hihi, bây giờ chồng em có tiền rồi, chiếc du thuyền này nếu em thích thì anh tặng em đấy, khi nào rảnh rồi thì kéo bạn bè hoặc học sinh của em tới đây chơi. Sở Tiên quàng hai tay lên vai ôm lấy cô.
- Em không cần đâu, cái du thuyền này thiết kế tầng ba lưu manh y như anh ấy. Tiểu Dĩnh lắc đầu ngầy nguậy.
- Ế, thế thì thôi vậy, có thời gian anh mua thêm một cái khác nhé. Sở Tiên ngẫm ngợi rồi gật đầu.
- Thôi khỏi, đắt lắm anh. Tiểu Dĩnh lại lắc lắc đầu.
- Không sao, công ty rắn biển ở Thái Lan của anh một năm cũng thu về tầm khoảng hai mươi tỉ, còn cửa hàng bể thuỷ sinh một năm thu nhập cũng phài vài tỉ, thêm nữa anh vừa mới được nhận cổ phần của Las Vegas cách đây không lâu, một năm cũng mười mấy hai mươi tỉ, em sau này muốn mua gì cũng được, khi nào anh có thời gian sẽ đặt cho em một chiếc du thuyền, nếu mà thích thì mua thêm một chiếc máy bay riêng nữa ha, cũng tiện có thể đậu ở trên du thuyền. Sở Tiên rất đắc ý khi nhắc tới số tiền hiện tại mỗi năm hắn có thể nhận được với tiểu Dĩnh.
Tiểu Dĩnh nghe thấy hắn nói như vậy liền sững sờ cả người, sau đó ngồi lên lòng ôm lấy hắn:
- Không ngờ tới anh giờ đây lại giàu có tới như vậy, xem ra về sau này em phải mua xích để xích anh lại mới được.
- Em có phải đang tính làm giống loại xích chó to to chắc chắc như vậy không.
- Hihi, ý tưởng này hay à nha.
Sở Tiên bật cười rồi ôm siết lấy cô trao cho người thương một nụ hôn nồng nàn.
- Thôi anh, ban ngày ban mặt. Hơn mười giây sau, tiểu Dĩnh đẩy cơ thể hắn ra, sợ hắn mất tự chủ nên liền đánh chống lảng cười nói:
- Em cũng đi ra phía sau chơi với các cô bé ấy đây, anh chơi một mình đi ha.
- Sao em nhẫn tâm thế. Sở Tiên trách móc một câu rồi hậm hực nằm dài lên ghế sopha.
Tiểu Dĩnh quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng giận dỗi đáng yêu của hắn liền cười toe toét, sau đó gọi với về phía học trò của mình:
- Các cô gái đang làm gì thế.
- Wechat, wechat cô ơi. Một cô nữ sinh mắt dính vào điện thoại đáp lại câu hỏi của tiểu Dĩnh.
Tiểu Dĩnh cười như nắc nẻ rồi chạy tới bên ngồi cạnh họ, sau đó bật màn hình lên, chọn một bộ phim đang hot hiện giờ, cô nhìn thấy bọn họ người thì nghịch điện thoại, người thì bấm bấm máy tính, sau đó cũng rút điện thoại của mình ra:
- Để cô xem xem mấy cô nhóc nghịch ngợm đăng gì lên trang cá nhân nào.
Tiểu Dĩnh mở trang cá nhân trên wechat của mình ra, sau đó liền nhìn thấy hàng loạt các bài đăng cuả nhóm Yến Yến, mấy cô nhóc này mỗi người đều đăng liền tù tì mấy bài liền, còn kinh dị hơn tốc độ và số lượng đăng bài của mấy người bán hàng trên mạng nữa, cảm tưởng như chỉ cầm bấm vào trang wechat phần chia sẻ công khai là hiện ra một lô một lốc chỉ ảnh với clip của các cô gái này đăng lên vậy.
Ảnh tự sướng rồi ảnh chụp du thuyền cao cấp, nào là ảnh họ lặn ở dưới lòng biển nữa, còn có cả ảnh chụp bữa trưa sang chảnh và phong phú của họ ban nãy nữa.
Ai ai cũng lộ ra sự đắc ý trên mặt, họ kể rằng nhờ phúc của cô giáo tiểu Dĩnh và Sở Tiên học trưởng mới có cơ hội được đi chơi ở biển thoả thích như thế này, còn kể đây là du thuyền xa hoa cao cấp của Sở Tiên học trưởng.
Và đương nhiên không thể thiếu chuyện bữa trưa đắt đỏ có giá bảy tám mươi vạn rồi, họ chém gió cho bằng hết luôn.
Mấy cô nữ sinh miệt mài đăng tin rồi thi nhau viết trạng thái trên wechat, khiến cho các bạn học cùng lớp cùng bạn của bạn ở trên wechat ghen tị kinh ngạc như muốn rớt cả hàm xuống vậy, nhao nhao bình luận ở phía dưới.
- Ôi thặc là vl, aaaaaaa, hào hoa quá đê, chất chơi quá chừng, sao hôm nay tui không đi cùng mấy cậu cơ chứ.
- Ngưỡng mộ quá, ngưỡng mộ quá đê, huhu, cô giáo tiểu Dĩnh ngầu thật ấy.
- Sở Tiên học trưởng đại gia quá chừng, chiếc du thuyền này ít cũng phải mấy ngàn vạn, nhiều tiền lại còn chất chơi, quá ư là lợi hại, các cậu hỏi hộ tớ Sở Tiên học trưởng còn thiếu đàn em không.
- Chuẩn luôn, ôm chân Sở Tiên học trưởng và cô giáo tiểu Dĩnh cầu xin một chân làm lái xe.
Trong cùng lúc đó, nhóm chat chung trên wechat của họ đang như thể bị bùng nổ vậy, một đám nữ sinh đang thi nhau hỏi han đám Yến Yến tình hình đi chơi như thế nào, có thể nhận ra họ đang gato tới mức nào.
Các cô gái đang được hưởng phúc không giấu nổi sự đắc ý, sau đó gửi mấy tấm cảnh chụp các gian phòng trên du thuyền, lại hấp dẫn các bạn trong nhóm chat nhộn nhịp bình luận thêm một phen.
Mấy cô cậu đại học năm nhất, phần đông chưa có dịp được gặp Sở Tiên học trưởng trong truyền thuyết, chỉ biết hắn ta là bạn trai của cô giáo tiểu Dĩnh, một tay gây dựng cơ nghiệp. từ lúc nghèo không một xu dính túi cho tới giàu có như hiện tại, còn mua cho người yêu một chiếc xe đắt tiền mấy trăm vạn để làm phương tiện đi lại.
Bây giờ thông qua sự tuyên truyền của các cô gái này, cái cậu tên Sở Tiên trong truyền thuyết rõ ràng không chỉ có tiền mà còn là một tỉ phú chân chính luôn.
Nhất là chuyện vừa xảy ra sáng nay, khiến cho rất nhiều người có thêm cách nhìn mới về hắn ta.
Sở hữu du thuyền cao cấp, lái chiếc xe Rolls-Royce, đi đâu cũng mang theo bảy hoặc tám vệ sĩ cùng với hắn ta, và ngay cả những vệ sĩ kia cũng lái chiếc xe Mercedes-Benz gần trăm vạn.
Không ngần ngại mà dần cho tên công tử bột bên ngoài trường kia một trận nhớ đời, cảnh sát đến bắt tên bị đánh còn người ra tay lại được hỏi thăm, chậc chậc, vai vế và các mối quan hệ không hề bình thường.
Rồi lại còn cả một bữa ăn bảy tám mươi vạn nữa chứ.
Tỉ phú chân chính là đây chứ đâu!
[1] Bào ngư là một loại ốc biển còn có tên là ốc khổng, cửu khổng, thạch quyết minh. Phần thịt bào ngư là cửu khổng và vỏ bào ngư có tên thuốc là thạch quyết minh, tên khoa học Haliotis diversicolo Reeve, họ Bào ngư (Haliotide).
Vỏ bào ngư có nhiều calci carbonat. Thịt bào ngư có nhiều chất dinh dưỡng với tỷ lệ protid, lipid và các vitamin cao. Một số nghiên cứu mới đây cho thấy, trong thành phần bào ngư có haliotin I và haliotin II có tác dụng ức chế tăng trưởng tế bào ung thư.
Cách phân biệt bào ngư thật giả, và cách chọn bào ngư trước hết phải xem hình dáng ngoài. Hình dáng phải hoàn hảo không khuyết điểm, thân tròn dày, thịt mập, xung quanh đồng đều, không vết nứt là loại tuyệt phẩm (phần dưới rộng và hơi dài là tốt nhất) rọi trên ánh sáng nếu ở chính giữa có một đường màu đỏ và rất nặng tay là loại tuyệt nhất. Số đầu bào ngư càng nhỏ thì giá càng cao cho nên có câu "Ngàn vàng khó mua được bào ngư 2 đầu".