Nhìn thấy bộ dạng ngạo mạn của Sở Tiên, Nawain cùng những người xung quanh không khỏi kinh ngạc, sắc mặt khó coi kinh khủng nhìn hắn. Bọn họ không thể tưởng tượng nổi dùng súng bắn mà hắn lại lấy tay đỡ với tốc độ nhanh như chớp, hơn nữa bộ quần áo của hắn còn không hề bị xước xát gì, đây là cái thể loại quần áo làm từ chất liệu mẹ gì vậy?
"Pằng! "
Ông già đứng đằng sau Sở Tiên đột nhiên rút ra một khẩu súng, nhắm vào đầu Sở Tiên bắn một phát.
- Leng keng! Ông lão đó trợn cả mắt lên khi nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra. Đây là đời thực chứ không phải phim, Sở Tiên phản ứng cực nhanh vòng tay ra sau đầu chắn lấy viên đạn, khiến nó bật ra rồi rơi xuống đất, và lần này vẫn giống y như lần trước vậy, cái áo vẫn không sứt tới một sợi chỉ.
- Khả năng dùng súng tốt đấy. Sở Tiên quay đầu lại, nhìn ông lão bắn mình khi nãy nhếch mép cười đểu.
"Cạch! "
Ông lão đó bị sợ hãi tới độ làm rớt khẩu súng trên tay mình xuống dưới đất, không thể tin nổi nhìn hắn, nuốt nước bọt khan:
- Người anh em, tôi, tôi lỡ tay, tôi không cẩn thận thôi mà.
Sở Tiên không thèm để ý rồi cười ha hả, bước tới phía trước mặt Mộc lão đang dùng con mắt kinh dị nhìn mình, hắn vừa cười vừa nói:
- Mộc lão, xem ra, lần này tôi cứu ông một mạng rồi.
- Cậu...cậu. Mộc lão nhất thời chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, nhưng rất nhanh sau đó, hắn mừng như bắt được vàng, trên mặt lộ ra sự vui mừng khôn tả:
- Người anh em, đội ơn cậu, đội ơn cậu đã cứu mạng già này.
- Haha, không cần cảm ơn tôi đâu, Mộc lão đã nói là muốn mua cá kiểng của tôi rồi, ông mà có mệnh hệ gì thì tôi chẳng phải mất đi hơn ngàn vạn thu nhập sao. Sở Tiên xua xua tay sau đó cười rất thoải mái, nhìn về phía mấy tên vệ sĩ vẫn đang nắm chặt súng trong tay, hắn bắt đầu thấy mất kiên nhẫn:
- Sao thế? Còn chưa bỏ súng xuống à?
Đám vệ sĩ chung quanh nhìn nhau, bọn chúng nhìn Sở Tiên, sau đó đám vệ sĩ đó lại nhất loạt hướng ánh mắt về phía Nawain.
- Bốp. Lúc này, Nhất Ngạc lại tiếp lục vả đánh chát một cái nữa vào mặt Nawain, lần này khiến hắn chảy cả máu mồm, nhỏ tong tỏng xuống dưới đất.
- Thả ta ra, xung quanh đây đều là người của ta, nếu các ngươi dám giết ta, các ngươi sẽ không thoát nổi đâu. Nawain sau khi bị Nhất Ngạc cho một phát tát nữa thì liền cảm thấy đầu óc quay cuồng choáng váng, thế nhưng hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi, cứng mồm cứng miệng dọa nạt Sở Tiên. Nếu như ra lệnh cho đám bảo vệ xung quanh bỏ súng xuống thì chẳng khác gì tự đào mồ chôn thân, tự hắn sẽ không bảo toàn được tính mạng nên chỉ có thể nhờ cậy vào đám vệ sĩ ấy thôi.
- Nếu các ngươi không muốn chết thì tất cả hãy bỏ súng trong tay xuống.
Lúc này Mộc lão đứng bên cạnh giận giữ thét lớn với đám vệ sĩ kia.
- Không được phép bỏ súng xuống, bỏ xuống thì tất cả chúng ta chỉ có nước chết mà thôi. Nawain mắt đỏ dần lên, trên mặt thoáng xuất hiện tia tuyệt vọng.
Đám vệ sĩ chung quanh đó nuốt nước bọt khan, trên trán bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, bọn hắn biết hậu quả kiểu gì cũng sẽ giống với Nawain, nếu bây giờ mà bỏ súng xuống thì ông già kia làm sao tha cho bọn hắn được, đã lỡ phản bội rồi giờ hối hận đã quá muộn.
- Nhãi ranh, ta công nhận là ta đang ở thế bí, ta cũng công nhận nhà người lợi hại. Nhưng mà nếu như ngươi không bỏ ta ra thì cái thằng già chết dẫm kia sẽ phải chết, ta không tin ngươi có ba đầu sáu tay có thể cứu được hắn. Chỗ ta có tới hơn ba mươi người, ngươi dù có siêu nhân cỡ nào thì ta cũng không tin ngươi có thể tránh được tất cả sức tấn công của ba mươi khẩu súng cùng lúc để cứu ông già kia. Ngươi thả ta ra để ta giết chết tên súc sinh đó, ta sẽ cho ngươi tiền, hai mươi tỉ, ta sẽ cho ngươi hai mươi tỉ. Nawain sắc mặt lộ ra vẻ khó chịu, hắn đang cố dùng tiền bạc để dụ dỗ Sở Tiên.
Mộc lão ở bên cạnh nghe thấy Nawain đang cố sức cám dỗ hắn thì liền chột dạ, thất sắc căng thẳng nhìn về hướng Sở Tiên.
- Chậc chậc, những hai mươi tỉ cơ à, con số hấp dẫn đấy, xem ra cậu cũng chịu chơi ha. Sở Tiên châm biếm nhìn hắn nói tiếp:
- Cơ mà nếu ta muốn tiền ấy, ta có thể quang minh chính đại đi kiếm bằng sức lao động, chứ số tiền bẩn của các ngươi ta không thèm vào đâu.
- Ngươi. Nawain sắc mặt hoàn toàn thay đổi:
- Ngươi thả ta ra, nếu như ngươi không muốn lão già này chết thì ngươi thả ta ra mau.
Sở Tiên trầm ngâm nhìn về phía hắn, sau đó liếc qua một loạt đám vệ sĩ hơn ba mươi người vẫn đang cầm súng ở tứ phía liền nói:
- Thả người à, được thôi, Nhất Ngạc, thả hắn ra.
- Người anh em. Mộc lão đứng ở bên cạnh muốn ngăn lại nhưng Sở Tiên liền xua xua tay ra hiệu không có gì phải lo lắng cả:
- Yên tâm đi, kể cả hắn có hơn ba mươi thuộc hạ mang vũ khí trên tay thì tôi muốn giết hắn cũng sẽ chỉ như giết một con kiến, dễ như trở bàn tay mà thôi.
Đột ngột được Nhất Ngạc thả ra và nghe thấy câu nói của Sở Tiên với Mộc lão thì Nawain rất khó chịu, hắn không hề nghi ngờ gì tính chân thực của câu nói ấy cả. Ban nãy đã tận mắt chứng kiến khả năng khó bề tưởng tượng của hắn khiến cho Nawain tuyệt vọng, nhưng hắn không cam tâm nhìn Mộc lão ở bên cạnh nhởn nhơ như vậy, nếu như lần này không nhân cơ hội thì sau này rất khó tránh khỏi sự truy sát của Mộc lão.
- Nếu như ngươi giết Mộc lão, trăm phần trăm ngươi không thể thoát khỏi chiếc du thuyền này đâu, tin ra đi. Sở Tiên đoán ngay Nawain đang nghĩ gì trong đầu, cười nói với hắn.
Nawain hướng ánh mắt về phía hai ông lão kia, chỉ thấy hai tên đó mặt mày khó coi, đứng co rúm lại một chỗ không thèm đếm xỉa tới hắn.
- Được lắm, hai ông già các ông tính bỏ mặc tôi phải không? Nawain nghiến răng khiến lợi nhìn bọn hắn.
Hai ông lão đó chỉ còn cách lắc đầu không nói gì.
- Các ngươi được lắm, cũng may mà ta có chuẩn bị trước. Nawain nắm chặt tay lại thành nắm đấm, lùi dần về phía sau tính chuồn ra ngoài.
- Ông chủ. Lúc này, bọn Nhị Kiếm đã xông vào được tới cửa, Nawain nhìn thấy bọn hắn liền sợ giật thót một cái, hơn ba mươi tên vệ sĩ nhất loạt chĩa súng về phía hội người lạ mặt ở chỗ cửa.
- Để chúng đi. Sở Tiên nói với bọn Nhị Kiếm một câu.
- Vâng thưa ông chủ. Bọn Nhị Kiếm thấy vậy liền nhường đường cho chúng.
Nawain lập tức rút điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại nói gọn lỏn một câu:
- Có biến rồi, mau tới đây cứu ta. Nói xong liền cúp máy.
Mộc lão đứng bên cạnh nhìn thấy anh con rể quý hoá của mình có chuẩn bị đủ loại phương án đâu ra đó liền chau mày.
Bọn Nawain di tản ra phía bên ngoài du thuyền, Sở Tiên nghĩ ngợi rồi đi theo sau xem tình hình, đám người còn lại ở trong phòng cũng đi ra theo.
Khi bọn họ kéo ra ngoài liền phát hiện ra một con thuyền đang lái với vận tốc cực đại lao về chiếc du thuyền này.
- Khốn nạn, không ngờ lại cho du thuyền tới nơi này, đúng là chuẩn bị chu toàn quá mức. Mộc lão nhìn tứ phía phẫn nộ đùng đùng.
Sở Tiên nhìn chiếc thuyền lái tới liền mỉm cười.
Trong lúc đấy, Nawain cùng hơn ba mươi người kia cũng đã nhảy lên chiếc thuyền đó thoát thân.
Khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc, vừa lên tới thuyền hắn liền như điên như dại hét lên một tràng dài với mấy người trên du thuyền:
- Cái đám khốn nạn các ngươi nghĩ là ngon lắm sao, cũng may ta chu toàn tính toán kĩ lưỡng hết các khả năng có thể xảy ra. Ta nói cho các ngươi hay kể cả ta có thua thì ta cũng sẽ là kẻ còn sống sót để thoát khỏi đây.
- Cái đám không biết phải trái các ngươi, ta đã sớm liệu được các ngươi không đáng tin mà. Haha, nếu mà các ngươi còn sống, thì dù Nawain ta có chạy đi đến chân trời góc bể nào cũng vẫn sẽ sống trong sự lo lắng bị các ngươi lùng bắt, hôm nay tất cả đám chết tiệt các ngươi đều sẽ phải để xác ở đây. Chỉ cần các ngươi chết hết là ta sẽ hoàn toàn yên tâm.
- Còn cả ngươi nữa thằng nhãi ranh, chuyện tốt của ta đều bị ngươi làm hỏng hết, đừng có mà tưởng là ngươi lợi hại lắm. Hôm nay ta sẽ khiến ngươi chết ở đây, tất cả các ngươi đều phải chết ở đây.
Nawain đứng trên chiếc thuyền kia mặt mũi dữ tợn gào hét một hồi, chỉ trỏ vào đám người trên du thuyền gầm rống lên như bị phát điên lên vậy, cảnh tượng này nhìn hắn giống như một kẻ tâm thần vừa trốn trại không hơn không kém.
Lúc hắn đang như điên như dại trên thuyền thì ở đằng xa đang có năm chiếc thuyền lái với vận tốc lớn tiến về phía du thuyền.
- Haha, hahahaa, các ngươi đợi chết đi, đám người các người đều phải chết hết. Nawain nhìn thấy mấy chiếc thuyền đằng xa lao tới liền hưng phấn gầm lên.
- Cái tay này có phải bị điên rồi không?
Uy Luân nhìn tên Nawain nhăn nhó mặt mày hỏi.
- Chẳng nhẽ hắn vẫn còn con át chủ bài? Mộc lão nhìn thấy mấy du thuyền đó đang lao tới, sắc mặt lộ ra một dự cảm không lành.
Sở Tiên nhìn thấy mấy người trên thuyền, trên mặt liền nhăn lại khó hiểu, có tất cả sáu chiếc thuyền, cộng cả hội Nawain có hơn năm mươi người, kể cả bọn chúng có cầm vũ khí đạn dược thì việc giết sạch người trên thuyền là không thực tế chút nào.
Sau khi đã được tận mắt chứng kiến thực lực đỡ đạn như thần của Sở Tiên thì Nawain không nên tự tin quá mức như vậy mới phải.
- Haha, lấy vũ khí ra đây!
Vào đúng lúc ấy, Nawain rống lên một tiếng, ngay lập tức ở trên những con thuyền xung quanh, mười người, mỗi người lấy raa một khẩu hoả tiễn cực đại nhắm thẳng vào du thuyền.
- Hắn muốn đánh chìm du thuyền của chúng ta. Uy Luân nhìn thấy từng khẩu hoả tiễn to cực đại đấy thì liền kinh hãi.
- Điên rồi điên rồi, hắn muốn tất cả chúng ta phải chôn thân trên biển rồi. Nawain, ngươi bình tĩnh lại đi, ngươi nên biết rằng nếu bọn ta chết hết thì toàn bộ cái Casino sẽ loạn lạc đến mức nào. Mau dừng tay lại, bọn ta sẽ đưa ngươi tiền, muốn bao nhiêu ta cho ngươi bấy nhiêu. Ông lão khác nhìn thấy số phận mình đang ngàn cân treo sợ tóc liền cuống quýt khuyên giải hắn.
Còn Mộc lão giờ đây đang vô cùng phẫn uất, chỉ nhìn Nawain không nói câu nào.
- Haha, đưa ta tiền á? Nếu các ngươi còn sống thì dù có tiền ta sẽ chạy thoát được khỏi sự truy sát của các ngươi sao? Các ngươi phải chết sạch thì ta mới yên tâm được, nếu muốn trách thì phải trách thằng nhãi ranh kia kìa, nếu không phải do hắn phá đám thì ta đã sớm thành công rồi. Nawain hung ác dữ tợn gầm lên chỉ vào Sở Tiên.
Uy Luân và ông lão còn lại liền nhìn sang phía Sở Tiên, mặt cắt không còn một giọt máu.
Lần này bọn hắn hợp tác với Nawain, chỉ cần giết chết Mộc lão, Nawain liền được thừa kế toàn bộ gia sản, đổi lại việc kinh doanh của con thuyền cờ bạc này sẽ về tay hai người họ quản lí, Nawain tìm bọn hắn tiếp sức, hai người đó suy nghĩ do dự một hồi rồi cũng đồng ý.
Trong nội bộ có quy tắc riêng của nội bộ, hai người bọn hắn không thể tìm người ám sát Mộc lão được, ngay cả tới khi thấy Mộc lão gặp nguy hiểm, có khi bọn hắn còn phải đứng ra giúp một tay nữa ấy, đây là nguyên tắc nội bộ, trong đó có dính lứu tới lợi ích và an toàn tính mạng của bản thân.
Nhưng Nawain là người thừa kế đời sau của Mộc lão, nếu như hắn tính giết ông ta thì lại chả liên quan gì đến bọn hắn cả, đồng thời cũng không ảnh hưởng một chút nào tới quy tắc của Casino này cả.
Một mũi tên trúng hai đích.
Thế nhưng đời không như là mơ, bọn hắn có lường trước sự việc kĩ như thế nào cũng không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện một tên làm náo loạn cả đại sự như vậy, rõ là tới để gây rối mà. Lại còn gặp một tên có khả năng phản kháng chiến đấu mạnh tới kinh hồn khiến bọn hắn ai ai cũng khiếp sợ nữa chứ. Sau sự việc vừa rồi bọn hắn đều cảm thấy nghi ngờ liệu Sở Tiên có phải người phàm trần không, hay là có trong mình một siêu năng lượng như trong các bộ phim viễn tưởng vậy.
- Nhãi ranh, ngươi giỏi giang lắm cơ mà, để ta xem khi chiếc du thuyền này chìm xuống dưới đáy biển rồi thì ngươi còn phách lối được không, tới lúc đó ngươi chiến đấu kiểu gì. Nawain nanh ác nhìn Sở Tiên, hắn đưa tay lên như kiểu thách thức.
- Điên rồi, đúng là điên thật rồi. Mộc lão nhìn thấy tình thế trước mắt liền nghiến răng nghiến lợi lắc đầu tuyệt vọng. Một khi du thuyền này chìm dưới đáy biển thì cho dù Sở Tiên có thực lực mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể là đối thủ của bọn chúng được, hơn nữa bọn chúng còn có vũ khí là hoả tiễn trong tay nữa thì đấu lại kiểu gì.
Sở Tiên cũng thấy bất ngờ trước sự chuẩn bị kĩ càng của Nawain, hắn không nghĩ rằng ở Trung Quốc lại kiếm được hoả tiễn, loại vũ khí này mà cũng kéo được tới đây thì quả là lợi hại.
- Mộc lão, tôi không chỉ nuôi cá kiểng đâu, tôi còn nuôi thêm vài loại cá khá đặc biệt khác nữa đấy, ông muốn xem không. Hắn thoải mái nói với Mộc lão, kể cả Nawain có chuẩn bị thế nào đi chăng nữa thì Sở Tiên cũng không cần phải sợ, bởi hắn cũng có sự chuẩn bị của riêng mình rồi.
- Người anh em à, haha. Mộc lão không biết nói gì cả chỉ có thể cười khô khốc nhìn hắn.
- Thôi, tôi không chào hàng nữa, mất thời gian, tôi sẽ cho tất cả mọi người ở đây chiêm ngưỡng thú cưng của tôi. Sở Tiên cười phá lên đầy ẩn ý, sau đó hướng ánh mắt về phía đại dương.
- Đi chầu diêm vương đi thằng khốn! Nawain phất tay ra hiệu.
Thế nhưng vào đúng lúc đó, mười con cá khổng lồ Dunkleosteus lao vụt từ dưới lòng biển lên đâm đánh rầm, hất bay sáu chiếc thuyền kia.