- Công ty xuất nhập khẩu quốc tế sao? Sở Tiên hỏi.
Bọn họ sáng tạo ra công ty này lại muốn mời hắn tham gia, rõ ràng là để cho hắn ngồi không hưởng lộc mà, bởi hắn biết rõ bản thân mình đối với loại hình kinh doanh quốc tế kia lại không có chút hiểu biết nào.
- Tôi đối với mấy thứ này không hiểu rõ, nếu như các cậu gọi tôi tới để hưởng lộc thì tôi cũng không có ý kiến gì. Sở tiên vừa cười vừa nói.
- Haha, gọi cậu đến hưởng lộc sao, nói thật ra thì tôi cũng là đến hưởng lộc đó. David cười rộ lên.
Khi bọn họ đang nói chuyện trên trời dưới đất, mấy người Đoàn Khoa cũng đi tới, từ nụ cười trên mặt bọn họ có thể nhìn thấy cuộc họp báo này thành công vô cùng.
- Sở Tiên huynh đệ, đi thôi, bây giờ mới là giữa trưa, chúng ta đi đến phòng ăn thôi. Đoàn Khoa đi đến bên cạnh Sở Tiên cười cười.
- Ừ, được! Sở Tiên gật đầu:
- Hai vị này là bạn của tôi từ Châu Âu đến.
- Hoan nghênh, hoan nghênh! Đoàn Khoa đưa tay ra nhiệt tình nói.
- Đi thôi! Sở Tiên nắm tay Tiểu Dĩnh, đi theo mấy người Đoàn Khoa vào phòng ăn.
Bữa tiệc rượu này coi như chúc mừng bộ phim của bọn họ thành công, mấy hôm trước Đoàn Khoa còn bận lo lắng bộ phim không thể công chiếu được, cho nên chưa tổ chức, bây giờ mới chuẩn bị bù lại.
Bạn bè của Đoàn Khoa, chủ yếu là diễn viên, ngoài ra còn có một số người là thương nhân, tổng cộng là khoảng hơn bốn mươi người.
- Nào, tới đây, hôm nay chúng ta ở đây để chúc mừng bộ phim điện ảnh, đứa con tinh thần của chúng ta ra mắt thành công, chuẩn bị đột phá doanh thu phòng chiếu, haha, có thể là một tỷ, mà không, cũng có thể là một tỷ rưỡi doanh thu. Đoàn Khoa hưng phấn giơ chai rượu màu đỏ hồng trong tay quay về phía mọi người nói, sau đó đổ xuống một dàn ly đang xếp chồng ở phía dưới.
- Haha, chúc cho bộ phim điện ảnh của chúng ta trở thành phim bom tấn.
- Đúng, đúng, hiện giờ chỉ mới có trailer đã hot như vậy, tôi đoán là có thể đoạt doanh thu hai tỷ cũng không biết chừng.
Mọi người ở phía dưới bắt đầu ồn ào, lấy độ hot hiện nay của bộ phim này, đột phá doanh thu là chuyện trong tầm tay, có khả năng được một tỷ là vô cùng lắn, nếu như nói đột phá được hai tỷ thì cũng rất có khả năng.
Đoàn Khoa hưng phấn cười rộ lên:
- Cạn ly!
- Cạn ly!
- Bộ phim điện ảnh này rất hot sao? Có khả năng thu về hơn hai tỷ doanh thu cơ à? David đứng bên cạnh kinh ngạc hỏi Sở Tiên.
- Đúng thế, hiện nay trên mạng bộ phim này chỉ mới tung ra trailer đã vô cùng hot, có khả năng đột phá được một tỷ doanh thu, thậm chí còn có thể cao hơn nữa. Sở Tiên mặt tràn đầy vui vẻ nói ra.
Bộ phim này được công chiếu mà đạt tới doanh thu hơn một tỷ, thì Sở Tiên cũng sẽ có khoảng hai trăm tám mươi triệu tiền lời, có thể thuận lợi thu về hai tỷ thì càng không phải nói.
Hai tỷ hiện nay đối với Sở tiên mà nói thì đúng là tài sản lớn, trước kia hắn cũng đâu nghĩ được sẽ có một ngày mình có nhiều tiền như vậy, ngay cả tưởng tượng cũng không dám.
- Haha, vậy thì lại phải chúc mừng Sở Tiên huynh đệ rồi. Grace vừa cười vừa nói.
Sở Tiên nhìn bọn họ cười cươi, Tiểu Dĩnh đứng bên cạnh cũng vô cùng vui vẻ, dù sao sau này cô cũng đã quyết định ở nhà làm người quản lý tài chính của Sở Tiên.
Nhưng ngay lúc này, cửa phòng bất ngờ bị người khác mở ra.
Mọi người sững sờ, có chút bất mãn nhìn về phía cửa ra vào, là ông chủ của nhà hàng này, sắc mặt Cổ Lực cũng khó coi vô cùng.
Rất nhanh có sáu người rơi vào tầm mắt của mọi người trong phòng, khi nhìn thấy sáu người đó, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đoàn Khoa nhìn thấy bọn họ, trên mặt lộ vẻ châm chọc, tươi cười nhanh chóng đi qua:
- Tôi còn tưởng là ai không biết điều như thế, hóa ra là Phong Hỏa đại nhân trước đây đã bị chúng ta đá ra khỏi bộ phim này sao, không trách được, không trách được lại không có văn hóa như thế.
- Ông… Phong Hỏa nghe được câu nói này của hắn, gương mặt đỏ bừng lên:
- Đoàn Khoa, không nên đắc ý, đợi lát nữa ông có khóc lóc xin lỗi tôi cũng không kịp đâu.
- Haha, xin lỗi sao? Tôi không giống loại người nào đó nha! Đoàn Khoa cười tủm tỉm nhìn hắn, khi nói đến hai chữ “Xin lỗi” thì nhấn mạnh vô cùng.
Sắc mặt Phong Hỏa hiện ra vẻ khó chịu, nghĩ đến lúc trước hắn ở trên thuyền cá kia phải quỳ xuống nói xin lỗi, thân thể hơi run run.
- Hừ, không biết trên dưới! Phong Bắc Xuyên nhìn con trai mình, ánh mắt lạnh lùng liếc Đoàn Khoa:
- Tiểu tử, cho dù là cha vợ cậu cũng không dám nói cái giọng đấy với tôi, thật sự là không biết trên dưới.
- Hừ! Đoàn Khoa nhìn Phong Bắc Xuyên, trên mặt có chút kiêng kị, nhưng dù sao hắn cũng đã hoàn toàn đắc tội với Phong Hỏa, cũng không sợ đắc tội tiếp, khẽ cắn môi tiếp tục nói:
- Cha vợ tôi là cha vợ tôi, tôi là tôi, bản thân ông đi đến gây sự lại không cho phép người khác phản kích sao, thật sự là hoang đường!
- Tốt! Tốt lắm! Phong Bắc Xuyên lạnh lùng nhìn hắn, sau đó lập tức nhìn xung quanh:
- Cũng đúng nha, bộ phim hot như thế, về sau có lẽ cũng đạt được doanh thu phòng chiếu hơn một tỷ đi.
- Cũng không chỉ như thế đâu! Đoàn Khoa nhếch khóe môi, không chút sợ hãi nhìn thẳng về bọn họ.
- Một bộ phim điện ảnh rác rưởi như vậy, còn muốn công chiếu sao? Phong Hỏa trong lòng có chút tức giận nói ra, khi hắn nhìn thấy bộ phim này suốt mấy ngày hôm nay đều hot như thế, trong lòng của hắn vô cùng hối hận, nếu như nhân vật chính của bộ phim này là hắn, thì sau này chắc chắn hắn sẽ hoàn toản nổi tiếng trên cả nước.
Nhưng cũng là do tên khốn kiếp kia dám khi dễ hắn, tuyệt đối không thể buông tha cho bọn họ.
Đến tận bây giờ, Phong Hỏa vẫn cho rằng người sai không phải là bản thân hắn.
- Ô, thật sao? Đừng quên có một số người ngay cả bộ phim rác rưởi như thế này đều không có tư cách đến góp một chân quần chúng. Đoàn Khoa đối chọi gay gắt, nhìn bọn họ, dù sao cũng đã vạch mặt thành thù, hắn cũng không hề kiêng kị gì đứng lên.
- Haha! Phong Bắc Xuyên cười rộ lên, nhìn Phong Hỏa khoát khoát tay, ra hiệu hắn không cần nói gi, chậm rãi đi đến phía trước:
- Chúc mừng nha, tôi đến đây để chúc mừng bộ phim điện ảnh đang hot của các cậu, chẳng lẽ khách đến lại không có đạo tiếp khách hay sao?
- Không chào đón, các ông ngay lập tức cút ra ngoài đi, nếu không ra ngoài đừng trách tôi không nể tình. Còn chưa chờ Đoàn Khoa nói xong, Sở Tiên chậm rãi đi đến phía trước.
- Cậu… Phong Bắc Xuyên nét mặt đột nhiên âm trầm, cũng không còn tác phong ngông cuồng lớn lối như lúc nãy nữa.
- Tiểu tử, tôi mặc kệ cậu có năng lực như thế nào, nhưng tôi cho cậu biết, Phong Bắc Xuyên tôi cũng không phải kẻ mà ai muốn bắt nạt cũng bắt nạt được đâu! Phong Bắc Xuyên nắm tay thật chặt để giữ bình tĩnh.
- Haha. Sở tiên khinh thường nhìn hắn:
- Lần trước tôi đánh các ông một trận xem ra vẫn hơi nhẹ nhỉ, có tin hôm nay tôi cũng có thể cho các ông từ đây bò ra ngoài hay không?
- Cậu… Phong Bắc Xuyên sắc mặt hơi tái, nhìn tên nhóc trước mặt này, thật sự cũng không dám nói ra lời nào quá phận nữa, dù sao lần trước bọn họ bị hắn đánh một trận như vậy mà cũng không làm gì được, sau đó điều tra một chút, kết quả lại không thu được gì, bởi vì có một thế lực cường đại ngăn chặn việc điều tra của bọn họ, cho nên mới nói tên nhóc này cũng không đơn giản.
Đối với bối cảnh sau lưng Sở tiên hắn vẫn vô cùng kiêng kị.
- Hả! Lời nói của Sở tiên làm cho người xung quanh sững sờ, trợn mắt há mồm nhìn hắn.
Thân phận của Phong Hỏa như thế nào thì cả làng giải trí này không ai là không biết, cha hắn là ông chủ lớn xưng bá một phương, ở làng giải trí rất nhiều người phải nể mặt Phong hỏa.
Nhưng bây giờ lại nghe nói có người đánh cha con họ một trận, hơn nữa là còn đánh Phong Hỏa và Phong Bắc Xuyên cùng một chỗ.
Bây giờ người đánh bọn họ lại đang ở đây nói muốn đánh bọn họ thêm một trận nữa, làm ai cũng sững sờ không tin vào tai mình.
Trong bọn họ nào có ai dám động thủ với đại nhân vật như vậy, không nói đến thân phận bối cảnh hay các quan hệ xã hội khác, chỉ riêng tiền nhà bọn họ cũng có thể đem kẻ đó đè chết.
Nhưng trên mặt Phong Bắc Xuyên hiện rõ thần sắc kiêng kị như vậy, rõ ràng không phải giả, có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên vân đạm phong khinh kia, mẹ kiếp, thật đúng là bá đạo.
- Hừ! Phong Bắc Xuyên lạnh lùng quay đầu, ánh mắt nhìn về Đoàn Khoa, nhếch miệng:
- Giới thiệu với cậu mấy người, đây là bốn người bạn của tôi, sở hữu bốn rạp chiếu lớn nhất Trung Quốc, ngoài ra còn có mười người bạn cũng sở hữu rạp chiếu nữa nhưng có việc nên không đến, hôm nay tôi dẫn theo bọn họ tới đây chúc mừng một chút.
- Phong tổng đừng nói vậy, chúng tôi chỉ là tới xem chút thôi. Một người trung niên đứng bên cạnh hắn nói ra, đồng thời ý cười đầy mặt nhìn Đoàn Khoa:
- Đạo diễn Đoàn làm ra một bộ phim đúng là hot vô cùng, hiện nay ai cũng biết đến, theo như chúng tôi dự đoán bộ phim này thấp nhất cũng phải được một tỷ rưỡi doanh thu bán vé, thậm chí có thể đạt tới hai tỷ.
- Bây giờ chúng tôi muốn ở đây chúc mừng đạo diễn Đoàn, có thể đạo diễn được một bộ phim hoành tráng như thế.
- Cái gì?
Ngay khi người trung niên này nói chuyện, bên cạnh bất ngờ có người thốt lên, tất cả mọi người sững sờ, nhìn về phía vợ của Đoàn Khoa.
- Minh Tịnh, có chuyện gì xảy ra vậy? Đoàn Khoa có chút bất mãn nhìn sang, rồi lại nhìn bốn ông chủ rạp chiếu kia, trong lòng có dự cảm xấu.
- Là điện thoại của cha! Minh Tịnh cầm điện thoại trong tay, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn Đoàn Khoa:
- Cha nói rạp chiếu bên kia tạm thời rất bận, không có thời gian sắp xếp suất chiếu, bảo chúng ta tiếp tục đợi đi, cha nói đối phương rất kiên quyết, không có cơ hội thương lượng.
Âm thanh của Minh Tịnh truyền khắp toàn bộ gian phòng, tất cả mọi người đều sững sờ, không tin nổi nhìn Đoàn Khoa, trên mặt đều hiện lên vẻ đồng tình.
- Haha, xem ra các cậu cũng đều nhận được tin tức rồi, nhưng ở đây chúng tôi vẫn muốn thông báo cho các cậu một chút, rạp chiếu của chúng tôi tuy hơi bận nhưng nếu như các cậu nguyện ý chờ thì khoảng mấy tháng sau có lẽ sẽ có suất chiếu. Người trung niên kia sau khi nghe được lời của Minh Tịnh liền tươi cười nói ra.
- Haha! Phong Hỏa đang theo sát bên cạnh cũng cười rộ lên, âm dương quái khí nói:
- Phim điện ảnh này của đạo diễn Đoàn thật sự là đang rất hot nha, nếu không thì đăng chiếu trên mạng trước đi, cũng có thể thu được mấy ngàn vạn đó.
- Đúng thế, đạo diễn Đoàn trước kia cũng là đạo diễn phim mạng, hiện giờ bộ phim này đem lên mạng chiếu đúng là không tồi, tôi dám cam đoan, đây chính là một bộ phim mạng mang ý nghĩa lịch sử nha, về sau cũng chính là tượng đài của giới phim mạng rồi.
- Haha, tôi đã nói rồi mà, kẻ nào chọc vào tôi nhất định phải trả giá đắt. Phong Bắc Xuyên ánh mắt dữ tợn nhìn Sở Tiên.
Cả người Đoàn Khoa vô lực, ngơ ngác nhìn mấy người bọn họ, bộ phim này nếu như không thể công chiếu thì đúng là một đả kích lớn đối với hắn.
Sở Tiên ở bên cạnh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía mấy người đứng cạnh Phong Bắc Xuyên:
- Phong Bắc Xuyên cho các ông lợi ích gì, lại có thể tình nguyện vứt bỏ bộ phim có lợi nhuận lớn như này?
- Cái này không cần cậu quản! Phong Hỏa lập tức đáp lại, phẫn nộ nói tiếp:
- Tôi cho cậu biết, họ Sở kia, phim điện ảnh của mấy người lại dám mơ tưởng được công chiếu ở rạp chiếu phim sao? Đây coi như là cái giá phải trả cho việc hôm đó dám vũ nhục chúng ta!
- Ồ, sao tôi không cảm thấy cái giá này nhỉ? Sở Tiên lạnh lùng nhìn hắn, sao đó nói với bốn tên trung niên kia:
- Hẳn là Phong Bắc xuyên đã cho các ông đầy đủ lợi ích rồi, nếu không thì hẳn các ông cũng chỉ là mấy tên đầu to không có não mà thôi.
- Biết thì sao chứ, tôi không ngại cho cậu biết, chuyện này đúng là do chúng tôi làm, hừ! Phong Bắc xuyên cắn răng nhìn hắn.
- Được, đây là muốn gây sự với chúng tôi sao? Sở Tiên gật đầu: - Nếu ông đã muốn gây phiền phức cho chúng tôi, vậy để tôi nhìn một chút xem ông có đủ sức gánh cái phiền phức này hay không đã.
- Haha, Sở tiên huynh đệ, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ hay không? Lúc này Grace bất ngờ từ đằng sau đi tới.
Gương mặt đặc trưng của người da trắng, tiếng Trung Quốc của hắn hơi lai lái, người xung quanh đứng nghe đều cảm thấy có chút buồn cười, nhưng hiện tại mọi người đều tò mò nhìn Grace, không biết hắn nói thế là có ý gì.
- Có lẽ cần cậu giúp đỡ một chút rồi. Sở tiên cười khổ:
- Vốn chuyện này không định tìm đến cậu, nhưng xem ra vẫn phải phiền cậu.
Người xung quanh kinh ngạc nhìn Sở tiên, nhưng giờ phút này lại có người không thể tin nhìn sang Grace.
- Chuyện gì vậy? Muốn tôi giúp cậu sao? Haha, đây chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi gì mà phiền với không phiền! Grace cười nói, ánh mắt liếc qua Phong Bắc Xuyên.
- Hầu tước Grace! Phong Bắc Xuyên thì thào một tiếng, thân thể hơi run rẩy, lập tức nói chuyện với Grace đứng cạnh Sở Tiên.
- Hầu tước Grace, không nghĩ tới ở đây lại có thể gặp được ngài, thật là trùng hợp! Lúc này sắc mặt Phong Bắc Xuyên vô cùng khó xử, có chút kinh ngạc xem xét quan hệ của Sở Tiên cùng Grace Cornwall.
- Hả?
Lời của Phong Bắc xuyên nói khiến mọi người trừng to mắt không thể tin nhìn về phía Grace Cornwall, sự tình phát sinh ngày hôm nay có thể nói khiến bọn họ đi hết kinh hãi này đến kinh hãi khác.
Hầu tước sao? Đây là chuyện gì xảy ra?
Cổ Lực đứng một bên cũng kinh ngạc, hầu tước, Cornwall, người thanh niên trẻ đứng trước mặt hắn đây chính là công tước Cornwall trong tương lai sao? Một gia tộc quyền thế ngập trời?
Grace khinh thường nhìn Phong Bắc Xuyên, lập tức vỗ vỗ bả vai Sở Tiên:
- Chuyện này đối với tôi vô cùng dễ dàng, nhưng chỉ là có vài người về sau muốn đặt chân đến nước Anh cũng không thể mà thôi.
Phong Bắc Xuyên nghe được câu này, sắc mặt bỗng tái nhợt, vội vàng cúi đầu xuống:
- Hầu tước Grace, giữa chúng ta nhất định là có chút hiểu lầm rồi, nhất định là hiểu lầm, nếu ngài có gì bất mãn với tôi có thể nói thẳng mà.
Phong Bắc Xuyên toát mồ hôi lạnh, hoảng sợ, vội vàng nói
Hắn sở dĩ bây giờ có thể đại được địa vị này đều dựa vào quan hệ của hắn ở nước Anh, đồng thời tư sản của hắn rất nhiều đều để bên đó, nếu như hắn không thể đặt chân sang Anh nữa, có thể nói chính là trở về với hai bàn tay trắng.
Mà cũng bởi vì hắn có quan hệ ở nước Anh nên mới biết được người thanh niên trước mắt này đại biểu cho cái gì, mặc dù nói nước Anh bây giờ là quốc gia dân chủ, có được tước vị cũng không có bao nhiêu quyền lợi. Nhưng ai dám bảo một nữ hoàng Anh không có chút quyền lợi nào? Ai tin được một gia tộc công tước truyền thừa mấy trăm năm lại không có địa vị đây?
Hắn nói được nhất định làm được, bởi vì với quyền lực của bọn họ Phong Bắc Xuyên hiểu rõ vô cùng.
Ở nước anh có rất nhiều quý tộc không có quyền lợi, nhưng những người trong bộ máy chính phủ đều do bọn họ nâng đỡ đi lên, nói khó nghe thì ai cũng chỉ là con rối trong tay bọn họ, cho dù là dân chủ thì sao, địa vị của nữ hoàng vẫn không thể rung chuyển được.
Nhân viên trong chính phủ có thể thay thế, nhưng những gia tộc cao quý kia vẫn sẽ mãi đứng ở đó, đây chính là quy luật tồn tại của nước Anh.
Hắn cũng biết rõ bối cảnh của người thanh niên trước mặt này, hiện nay nước Anh chỉ có gia tộc cao quý mới được phong Công tước, con cái của công tước sẽ có tước vị hầu tước, tương lai những hầu tước này sẽ lại trở thành một đời công tước mới, một gia tộc cao quý như vậy, muốn đối phó với hắn quả đúng dễ như trở bàn tay.
- Hiểu lầm sao? Ta không cảm thấy như đây là hiểu lầm! Grace nhìn hắn:
- Ai dám gây phiền phức cho Sở Tiên thì cũng là đối đầu với gia tộc Cornwall chúng ta.
- Hả? Phong Bắc Xuyên không nhịn được run rẩy, cúi khom người trước mặt Sở Tiên:
- Sở tiên sinh, có lẽ giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó rồi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn nhắm vào cậu, đây là do tôi không đúng, thật xin lỗi…
Phong Bắc Xuyên không ngừng nói, sắc mặt càng tái nhợt, mồ hôi tuôn ra như tắm, không còn chút hình tượng nào, cũng không có khí thế ngang ngược như lúc nãy, nói năng cũng trở nên lộn xộn.
Kinh ngạc. Toàn bộ mọi người đều hóa đá.
Phong hỏa, bốn ông chủ rạp chiếu phim, tất cả mọi người xung quanh đều ngơ ngác sững sờ nhìn tình huống đang diễn ra trước mặt họ.
- Xin lỗi sao? Ông muốn tìm tôi gây phiền phức, giờ tôi trả lại cho ông một chút phiền phức, chắc là ông cũng đủ sức gánh cái phiền phức này nhỉ? Nơi này chúng tôi đang tổ chức tiệc ăn mừng, mấy người đi ra ngoài đi. Sở Tiên khinh thường nhìn Phong Bắc Xuyên.
Đồng thời hắn cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ đến chỉ một câu nói của Grace đã khiến một tên đại phú hào như thế khúm núm, xem ra hắn vẫn đánh giá thấp uy phong của gia tộc Cornwall rồi.
- Hầu tước Grace, tôi sai rồi, tôi…
- Phục vụ đâu, gọi bảo an lôi hết đám người này ra ngoài đi! Lúc này Cổ Lực nói một tiếng.
- Vâng, Cổ tổng! Nhân viên đều biết giám đốc tương lai của bọn họ ở bên trong, đương nhiên đều ngoan ngoãn đứng ngoài cửa chờ phân phó, nghe được âm thanh của Cổ lực liền lập tức đi vào.
- Bảo an, đuổi bọn hắn ra đi!