Ha ha! Sở Tiên ngươi thật là đến phỏng vấn sao? Mấy ngày hôm trước không phải là bán cá vàng sao, một ngày thu được mấy vạn, sao bây giờ không bán nữa?
Hà Vĩ vẻ mặt đùa cợt nhìn hắn.
Sở Tiên nhìn bộ mặt cực kỳ gợi đòn của hắn, lạnh lùng nói: Bán xong.
- Hắc hắc!
Hà Vĩ thấy Sở Tiên ghét bỏ mình cũng không để ý chút nào, vẫn ngồi bên cạnh hắn cười hỏi: Ngươi lần này thật sự đến Kim Long để phỏng vấn? Ta hiện tại ở công ty cũng có chút tiếng nói, nếu không thì để ta giúp ngươi đi cửa sau.
- Không cần!
Sở Tiên liếc hắn, lấy điện thoại di động ra tiếp tục chơi.
- Ha ha!
Hà Vĩ khóe miệng hơi nhếch lên: Hôm nay tui không phải là ngày phỏng vấn cuối cùng, nhưng ngươi phải biết nắm lấy cơ hội nha, nghe nói cửa hàng cá vàng của ngươi không kiếm được tiền, tập đoàn Kim Long rất tốt, ta hiện tại chỉ là chức vị nhỏ mà một tháng lương đã gần hai mươi nghìn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ sống tự tại.
- Được rồi, công ty chúng ta mới khai phá một cái làng du lịch, tuyển nhận một người chuyên nuôi cá kiểng, tiền lương hơn bốn ngàn, tuy rằng không cao, tiết kiệm thì cũng đủ sống, ngươi có thể đi thử một chút, đừng trách bạn học cũ không có nhắc nhở ngươi nha, tìm một công việc tốt, nếu không sau này lấy cái gì nuôi sống Tiểu Dĩnh?
Hà Vĩ vừa nói vừa lắc đầu, nhìn như hảo tâm nhưng khuôn mặt lại hiện rõ vẻ đùa cợt.
- Không cần sự quan tâm của ngươi!
Sở Tiên nghe hắn sủa bậy có chút không nhịn được.
- Aizz, làm bạn học ngươi làm sao có thể nói như vậy đâu nè, nếu mà ngươi muốn nhận việc công việc nuôi cá kiểng ta có thể tìm quan hệ giúp ngươi, bảo đảm ngươi có thể đi vào.
Hà Vĩ đưa tay ôm bờ vai của hắn, tiếp tục nói: Để ta lên mạng thông báo cho bạn học tin tức ngươi có công việc nhé.
Nói xong, hắn lấy điện thoại di động ra đăng tin lên group.
- Sở Tiên đến tập đoàn Kim Long nhận phỏng vấn, đúng lúc công ty ta có một chỗ trống, ta tìm quan hệ giúp đưa hắn vào.
Sở Tiên tin trong group mà bực, nhìn xuống các bình luận hắn còn điên tiết hơn..
- Ước ao, Hà Vĩ ngươi có thể hay không cũng đem ta đưa vào?
- Phú quý không quên bạn, Hà Vĩ ngươi thực sự là người tốt, buổi tối nhất định phải để Sở Tiên khao một chầu.
- Di? Dĩ nhiên thật là đến nhận phỏng vấn? Xem ra Sở Tiên kinh doanh thất bại nha!
- Ha ha!
Sở Tiên tắt Facebook, dựa trên ghế sa lon, mở trình duyệt tra xét tư liệu của phần tập đoàn Kim Long.
- Sở Tiên, làm người đừng nên cậy mạnh, lát nữa lúc nhận phỏng vấn nhất định phải khiêm tốn thành khẩn, đến lúc có thể ta cũng có mặt, không cần khẩn trương.
Hà Vĩ làm như người lớn mà dạy bảo.
Thấy Sở Tiên không để ý tới hắn, hắn không nói nữa mà lên Facebook tiếp tục chơi với bạn học cũ.
Dần dần trong đại sảnh xuất hiện những người cầm sơ yếu lí lịch, Sở Tiên nhìn một chút, có thực tập học sinh khuôn mặt ngây ngô, cũng có thanh niên tràn đầy tự tin, bọn họ đều ngồi ở khu ghế để nghỉ ngơi, tò mò nhìn hai người Sở Tiên và Hà Vĩ.
Hà Vĩ còn tốt, trên người Tây mang giày da rất có phong cách, về phần bên cạnh hắn, Sở Tiên thì hơi tùy tiện, quần áo thông thường còn có chút vết bẩn, bên cạnh chân còn để một cái rương không biết đựng cái gì.
- Mọi người ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, hơn hai giờ ta mang mọi người vào phòng.
Hà Vĩ thấy đã tới mười mấy người, giả tạo vậy nhìn đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu quét mắt liếc chung quanh rồi nói.
- Nga ha ha! Anh là lãnh đạo của tập đoàn Kim Long sao? May mắn ngày hôm nay có thể gặp được.
Một người thanh niên nghe được Hà Vĩ nói, liền ngay lập tức nịnh bợ.
Hà Vĩ hướng phía thanh niên gật đầu cười, ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung ở trên người của hắn, làm hắn phi thường hưởng thụ.
Sở Tiên ở một bên nhìn thấy vậy liền bĩu môi, đúng là giả tạo, cho dù là lúc dùng điện thoại di động hay lúc nhìn đồng hồ đeo tay, hắn vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, quả thực không chê vào đâu được, đây cũng không phải là giả tạo bình thường, mà đã trở thành thói quen giả tạo rồi.
- Được rồi, đã hai giờ hai mươi, mọi người đi theo ta.
Một lát sau, Hà Vĩ đứng lên, nói với mọi người, sau đó nhìn về phía Sở Tiên có chút thâm ý nói: Ngươi đi không?
Sở Tiên đứng lên, gật đầu: Đương nhiên là đi rồi.
Nghe được lời của hắn, nụ cười trên mặt Hà Vĩ càng đậm hơn: Vậy hãy theo ta đi thôi, đem cái rương dưới chân ngươi để ở quầy tiếp tân là được rồi. Nói xong liền đi trước.
Mọi người đi phỏng vấn theo sau đều nhìn về phía Sở Tiên lộ ra một chút kì thị, một số người nhỏ giọng thầm thì, không cần nghe cũng biết là châm chọc chuyện hắn đi cửa sau.
Sở Tiên không để ý, theo sau Hà Vĩ đi qua lan can.
- Ân! Sở Tiên, ngươi còn ôm cái rương này làm gì? Bên trong đựng thứ gì quan trọng sao?
Lúc Hà Vĩ mở ra thang máy phát hiện trong tay Sở Tiên còn ôm cái rương, có chút không vui hỏi.
- Có việc cần dùng.
Sở Tiên không trả lời mà đi thẳng vào thang máy.
Hà Vĩ nhíu mày, có chút cảnh cáo nói: Đến bên trong thì để cái rương ở một bên, không nên nói chuyện lung tung.
- Đi theo ta!
Thang máy ngừng lại tại lầu mười tám, Hà Vĩ mang theo bọn họ đi tới trong một phòng làm việc, hướng về phía một nữ nhân viên bên trong nói: - Những người nhận phỏng vấn đã tới rồi, thông báo cho các lãnh đạo biết đi, có hai người nhận phỏng vấn cho vị trí quản lí khu du lịch, mau gọi điện thoại cho Kim tổng!
- Được!
Nữ nhân viên gật đầu.
- Các ngươi ngồi ở chỗ này chờ một chút, phỏng vấn ngay lập tức sẽ bắt đầu!
Hà Vĩ nói với bọn họ xong, lập tức sửa sang lại y phục của mình rồi đứng ở lối vào.
Chừng không tới năm phút đồng hồ sau, các lãnh đạo đi đến, Hà Vĩ nhiệt tình chào hỏi, những người đến phỏng vấn hơi lộ ra thần sắc khẩn trương, tập đoàn Kim Long dù sao cũng là xí nghiệp nổi tiếng ở thành phố Hải Thanh, rất nhiều người đều muốn vào làm ở đây!
Cũng không lâu lắm, một trung niên mặc vest đen sang trọng tới, bên cạnh có một thanh niên khuôn mặt có chút tương tự trung niên, Hà Vĩ trong lòng căng thẳng, vội vàng hướng phía phía trước đi mấy bước, hơi khom người: Kim tổng ngài đã tới, những người nhận phỏng vấn đã đến đông đủ.
Kim tổng gật đầu, nhìn lướt qua những người tới phỏng vấn, bất quá khi hắn nhìn thấy một người thì dừng lại.
Sở Tiên đứng lên, hướng về phía Kim Hoa cười, liền đi qua: Ha ha! Kim đại ca, hiện tại không có quấy rầy chứ, thật vất vả trà trộn vào những người tới phỏng vấn mới gặp được huynh.
- A! Tiểu huynh đệ, ngươi đây là...?
Kim Hoa kinh ngạc nhìn hắn: Ta không phải là đã cho ngươi danh thiếp sao?
Sở Tiên bất đắc dĩ nhún vai: Trên đường tới đây ta xảy ra chút sự cố, làm mất danh thiếp, cho nên chỉ có thể giả mạo người đi phỏng vấn mà vào thôi!
- Ha ha!
Kim Hoa nghe được lời của hắn liền cười to: Chỗ của ta không trả nổi tiền lương cho tiểu huynh đệ, đồ đạc có mang đến không?
- Có mang đến, hiện tại Kim đại ca có thời gian sao?
Sở Tiên hỏi.
- Ha ha, có có!
Kim Hoa gật đầu, lập tức nhìn về phía những người đi phỏng vấn: Các vị đến đây nhận phỏng vấn có thể đợi một chút được không, ai có việc bận cứ lên tiếng đi!