_Có chuyện gì vậy?
Sở Tiên nhanh chóng chạy xuống, tới bên cạnh hội Đoàn Khoa, dự cảm có điều không hay hỏi hắn.
_Mấy cậu này có hành động không đúng mực lắm!
Đoàn Khoa nhăn mặt, sắc mặt tối sầm lại chỉ vào mấy thanh niên chỗ Phong Hoả nói.
_Anh nói nhăng cuội gì đấy? Bạn tôi có hành động gì không đúng mực? Là con điếm này không biết tốt xấu tự dưng xông vào bạt tai bạn tôi đấu chứ, sao thế? Còn định ngậm máu phun người à?
Cậu bạn Ngô Tam của Phong Hoả chỉ tay thẳng mặt Đoàn Khoa miệng liến thoắng lăng mạ.
_Các anh đừng có phách lối như thế, còn quá đáng nữa thì bọn tôi chỉ còn cách gọi cảnh sát đến giải quyết thôi.
Người quản lí của Diêm Văn Văn phẫn nộ nói với đám thanh niên kia.
_Haha, báo cảnh sát? Được thôi, cô có giỏi thì báo đi, tôi nói cho mấy người biết đây là thành phố Thanh Hải, ở đây đừng có mà lấy danh người nổi tiếng ra để phách lối, không có tác dụng đâu, có tin là tôi cho các người bò để ra khỏi cái thành phố này không?
Một thanh niên trợn mắt lên khi nghe thấy người quản lí doạ nạt, khinh thường phản bác lại.
Người quản lí nghe thấy vậy tức giận thở gấp, nhưng lại không dám nói lại.
Gặp phải những kẻ ác bá có thế lực như này thì tất cả các ngôi sao cũng không hề muốn gây xích mích.
Nhìn họ bóng bẩy mã ngoài vậy thôi chứ có nhiều người tuyệt nhiên lại chả coi họ ra gì.
Tin tức đầy rẫy các vụ nào là diễn viên tên tuổi lớn đang phát biểu thì bị một đám người đuổi ra ngoài, hay như việc ép ở khách sạn không dám ra ngoài, vân vân... những chuyện như vậy không phải là hiếm.
Bọn họ gặp phải những chuyện này cũng chả có cách gì để đối phó lại.
_Phong Hoả, đây là bạn của cậu, cậu có thể thương lượng để chuyện này êm xuôi không!.
Đoàn Khoa sắc mặt hơi khó coi rồi đi về phía hắn.
_Tôi cũng muốn vậy lắm cứ đạo diễn Đoàn, nhưng tôi chỉ quen một người trong đám họ thôi, còn mấy người kia tôi đều không biết, lúc nãy tôi cũng có lời rồi nhưng mà không giúo được gì.
Phong Hoả nhún nhún vai, diễn ra vẻ lực bất lòng tâm lắm vậy.
Sở Tiên đứng ở một bên nhìn thấy chướng mắt vô cùng, sau đó bước tới trước mặt Diêm Văn Văn, nhìn thấy dáng vẻ không chịu khuất phục của cô, nói:
_Cái tay nào sàm sỡ cô vậy?
Diêm Văn Văn nhướn mày, nghi ngờ nhìn hắn.
_Các người là do tôi đưa tới đây, yên tâm, chuyện này giao cho tôi giải quyết.
Sở Tiên dùng ánh mắt khuyên giải nhìn cô, rồi quay đầu lại nhìn thanh niên kia.
_Nhãi ranh, cậu định chơi trò anh hùng cứu mĩ nhân đấy à, nhưng tôi nhắc nhở cậu phải tự lượng sức mình đấy.
Đoàn Toàn lạnh nhạt nhìn hắn nói, rồi đưa ánh mắt về phía Diêm Văn Văn bỡn cợt:
_Tối nay cô tiếp bọn này ăn cơm, coi như chuyện này xong, nếu không á, đừng nghĩ rằng cô em là ngôi sao mà bọn này không làm gì được?
_Haha! Sở Tiên nhìn hắn bỗng nhiên cười phá lên, rồi chẫm rãi bước về phía tên thanh niên không biết trời cao đất dầy kia:
_Cần thực lực gì?
_Cần thực lực không sợ chết đó nhãi ranh!. Đoàn Toàn trợn mắt lên rồi đưa tay ra túm lấy cổ Sở Tiên.
_Vậy tôi cũng nói cho anh hay, đụng chạm vào bạn tôi thì cũng phải loại không biết sợ chết là gì đấy!
Sở Tiên ánh mắt sắc lạnh, nhìn cả khuôn mặt của hắn giờ đây hung ác vô cùng, liền sau đó nhanh như chớp một quyền giáng lên cánh tay hắn!
"Răng rắc!"
Sức mạnh của Sở Tiên của hiện tại mạnh đến cỡ nào? Có thể không hề khoa trương mà nói rằng, một quyền của hắn đủ lực để giết chết một người, khả năng chiến đấu của người thường thường chỉ tầm bảy tám mươi điểm, nhưng sức chiến đấu của hắn hiện tại đã đạt gần tới ba trăm rồi.
Sau cú đánh trời giáng của Sở Tiên, tiếng xương gãy vụn giòn tan vang lên, trong nháy mắt, cả cánh tay của Đoàn Toàn biến dạng đến thảm thương.
_Á!
Tiếng thét thảm thiết vuột ra khỏi cổ họng của Đoàn Toàn, hắn kinh hoàng nhìn cánh tay gãy rời của mình, đau đớt tột độ ôm gập người lại.
Mấy người họ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó ai cũng đều giật thót nhìn lấy Sở Tiên.
Sở Tiên chẳng màng tới bộ dạng đau đớn của Đoàn Toàn, tiếp tục bước tới nắm lấy cổ hắn:
_Thực lực thế này đủ chưa?
_Mày chán sống rồi, tao sẽ không tha cho mày đâu, ba tao cũng không tha cho mày đâu!. Đoàn Toàn nhăn nhó mặt mũi, nước mắt bắt đầu giàn giụa ra, mắt đỏ hoe giận giữ nhìn Sở Tiên.
_Buông tay ra, mày mau buông tay ra, bằng không bọn này không để yên cho mày đâu. Bọn Ngô Tam nhìn thấy Đoàn Toàn bị nắm lấy như vậy nộ khí xung thiên uy hiếp hắn.
_Mau buông tay ra, không mày sẽ phải hối hận đấy nhãi ranh, từ nay về sau đừng nghĩ có thể sống yên ổn ở thành phố Thanh Hải này. Một tên thanh niên khác trợn mắt lên đe nạt Sở Tiên:
_Ba Đoàn Toàn là tổng giám đốc Đoàn của bất động sản Chính Vĩ, bọn tao không dễ bị bắt nạt vậy đâu, giờ mày nghĩ lại còn kịp đấy, mau buông tay ra, nếu không thì.
Cậu thanh niên đó còn chưa nói xong, nhưng nghe trong lời nói cậu ta không hề có một chút nào là thiện ý, lời nào lời ấy đều là uy hiếp Sở Tiên cả, rõ ràng là thấy thế lực đè người, cũng toàn là khoe gia thế, khoe người chống lưng, chốt lại một câu là khoe ba mình!
Bất động sản Chính Vĩ?. Sở Tiên hơi chau mày, một cái tên rất quen thuộc:
_Đoàn Chính Vĩ là ba ngươi hả?
_Haha!. Đoàn Toàn cố nén đau đớn nặn ra nụ cười rồi nói lớn:
_Không sai, đấy chính là ba của tao, nhãi ranh, tao cảnh cáo mày, mày đánh gãnh một cánh tay của tao, thì tao phải đập nát tứ chi của mày.
Sở Tiên nghe thấy hắn nói vậy liền cười phá lên:
_Hoá ra là Đoàn Chính Vĩ à, chuyện lần trước tao còn chưa tìm hắn tính sổ, lần này lại gặp được con trai của hắn, tốt lắm!
Sở Tiên nói xong dùng chân mình trực tiếp móc lấy chân phải của Đoàn Toàn.
_Á!. Tiếng thét lên đau đớn như lợn bị hoạn của Đoàn Toàn vang khắp cả khu nghỉ dưỡng, chân phải hắn bị bẻ gãy khiến cho toàn bộ cơ thể đổ vào người Sở Tiên, toàn thân giật liên hồi.
Sở Tiên xong việc ném hắn qua một bên, ngồi xuống nhếch môi lên nói với hắn:
_Nếu mày không nhắc tới Đoàn Chính Vĩ là ba mày thì có lẽ không phải chịu tội nặng như vậy đâu!
_Mày...
Đám người Ngô Tam đứng ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy mặt tái dại, khiếp đảm khi thấy một cái chân của Đoàn Toàn bị biến dạng.
Khắp người Đoàn Toàn toát mồ hôi lạnh, hắn không ngờ khi nói tên của ba mình ra, không những không giảm đi mức sát thương mà còn bị hắn đánh cho thê thảm hơn.
_Điện cho ba mày đi, nói là người đánh mày chính là Sở Tiên, Tiên Cảnh Sở Tiên!. Sở Tiên rút điện thoại ra vứt bên cạnh hắn.
Cơ thể Đoàn Toàn đau đớn run lên, kinh hoàng nhìn về phía Sở Tiên.
_Gọi đi!.
Sở Tiên hối thúc hắn một câu.
Đoàn Toàn cố nuốt miếng nước bọt trong cay đắng. Mồ hôi lạnh nhỏ tong tỏng xuống màn hình điện thoại, khó khăn lắm mới bấm gọi được cho “ông bô” thân thương của mình.
_Ba!. Đoàn Toàn đau đớn rống lên một tiếng.
_Sao thế a Toàn? Gọi điện có việc gì thế?. Giọng nói Đoàn Chính Vĩ vang lên trong điện thoại.
_Ba, con bị người ta ăn hiếp, bị người ta đánh này, á!. Đoàn Toàn nói mà cơ thể run rẩy, mỗi một cử động của hắn giờ đây đem lại cảm giác “tê tái” vô cùng, hắn không kiềm chế được mà rống lên một tiếng đau đớn:
_Ba, tay trái với chân phải của con bị đánh gãy rồi, á á!
Nói rồi hắn liền khóc nức nở.
_Á? Là thằng khốn nào? Là ai dám đánh con trai của ba vậy, rốt cuộc là thằng chó nào, ba sẽ dẫn người tới đập chết cmn!.
Tiếng gầm rống của Đoàn Chính Vĩ vang lên trong điện thoại, hắn để chế độ loa ngoài nên người ở đó ai cũng nghe thấy rõ mồm một.
_Hắn nói hắn tên Sở Tiên!.
Đoàn Toàn đau đớn rồi nói chi tiết hơn:
_Sở Tiên của Tiên Cảnh!
_Sở Tiên?.
Hắn gào lên một câu âm lượng còn to hơn ban nãy, liền sau đó im bặt im lặng suy nghĩ trong giây lát:
_Hắn có ở cạnh con không?
Đoàn Toàn nghe thấy giọng ba mình hơi khác, khi nhắc tới Sở Tiên ông liền im lặng làm hắn giữa trời mùa hè tự dưng lạnh toát, ngước lên nhìn Sở Tiên.
_Chính tôi đây. Sở Tiên nhìn hắn cười, rồi sau đó hướng về phía điện thoại đang cầm ở tay Đoàn Toàn đáp.
_Mau thả con trai ta ra!.
Âm điệu của Đoàn Chính Vĩ đột nhiên trở nên bình tĩnh.
_Yên tâm đi, một cái tay và một cái chân, coi như là lần trước với lần này gộp vào tính sổ chung!. Nói xong, Sở Tiên đột ngột đứng dậy ném ánh mắt sang bọn Ngô Tam rồi đi qua đó.
_Mày muốn làm gì?. Đám Ngô Tam hơi sợ lùi về phía sau mấy bước.
_Bọn tao cảnh cáo mày, nếu mà mày dám đụng vào bọn tao á, bọn tao á, bọn tao sẽ báo cảnh sát bắt mày.
Một tên thanh niên uy hiếp hắn.
_Haha. Sở Tiên nhìn lũ trước mặt cười khinh bỉ:
_Còn không mau xin lỗi?
Bọn Ngô Tam nghe thấy thế mặt cắt không còn một giọt máu, miệng hùm gan sứa thở ra thêm vài câu:
_Xin lỗi? Tao không tin mày dám chạm vào tất cả bọn tao, tao nói cho mày biết nhá, dù mày có khoẻ cỡ nào đi chăng nữa thì chúng tao cũng không sợ mày đâu!
_Mấy người giỏi quá đi, dám gây chuyện ở trên địa bàn của tôi. Lúc này, tiếng của Kim Sâm vang lên.
Mọi người đều hướng sự chú ý vào hắn, ba người Kim Sâm, Cát Văn Thanh cùng Lý Hoa Trung cười híp mắt bước tới nhìn vào đám Ngô Tam.
_Anh Kim à, không phải bọn tôi gây chuyện, mà là...
Ngô Tam nhìn thấy ba người họ liền hơi sợ hãi, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một cái, liên mồm biện minh.
_Do các ngươi hay không không quan trọng, xin lỗi đi!.
Lý Hoa Trung thẳng thừng cắt ngang lời hắn, lạnh lùng nhìn đám người đó.
_Ế!
Bọn chúng nhất loạt đơ người ra ngơ ngác, sau đó mặt mũi dần trở nên khó coi.
_Lại làm phiền các anh rồi.
Sở Tiên cảm thấy áy náy nhìn lấy Kim Sâm, vỗ vai anh ta.
_Cha nội ơi, ông nhè nhẹ tay hộ tôi cái. Kim Sâm nói rồi né sang một bên:
_Hai đòn khi nãy của cậu kinh hoàng quá, cái thân gầy còm ốm yếu này của tôi không chịu nổi nhiệt đâu.
_Haha, tôi ngược đãi tấm thân gầy còm của anh? Kim Sâm qua đây tôi coi coi tấm thân gầy còm này dư lào rồi?.
Cát Văn Thanh đứng bên cạnh không nhịn nổi cười, rồi nhìn về phía Sở Tiên bật ngón tay cái nên:
_Cậu đỉnh.
Sở Tiên mang vẻ mặt khó tả nhìn bọn họ lắc đầu.
Bọn Ngô Tam chột dạ khi nhìn thấy Kim Sâm, Lý Hoa Trung, Cát Văn Thanh vô cùng thân thiết với Sở Tiên, trong lòng giật đánh thót một cái ngạc nhiên tột độ, rồi lại nhìn về Đoàn Toàn đang nằm sõng soài dưới đất, bọn hắn cuối cùng cũng vỡ lẽ ra tại sao mà ba hắn khi biết được sự tình của Đoàn Toàn nhưng cũng không dám ho he thêm gì. Đối với đám công tử bột chuyên dựa hơi ba mình thì khi thấy người có địa vị xã hội cao hơn xuất hiện thì liền không thể phản kháng lại được, vì chúng hoàn toàn không có tí thực lực nào để đối kháng lại hết.
Trừ phi bọn hắn muốn chết.
Sở Tiên liếc nhìn bọn Ngô Tam lần nữa ra hiệu.
Mấy thanh niên cố nặn ra một nụ cười “tươi” nhất có thể, nhìn về hướng Diêm Văn Văn cúi đầu:
_Xin lỗi, là do chúng tôi lỗ mãng.
Diêm Văn Văn nhìn Sở Tiên không nói gì.
_Gọi xe cứu thương tới rước hắn đi đi. Sở Tiên chẳng hề nao núng nói lạnh nhạt.
Bọn họ gật đầu răm rắp.
_Đi lên trên chơi đi, người xung quanh có vẻ đông dần lên rồi, đừng để bị họ nhận ra là không hay đâu.
Sở Tiên nhìn đám người đang hiếu kì bước tới liền nhìn bọn bạn nói.
_Ừm. Mấy người liền gật đầu, đi theo sau hắn.
Phong Hoả sau chuyện này trở nên kiêng dè Sở Tiên hơn, sau đó nói một tiếng với Đoàn Khoa rồi rời đi.
_Hoan nghênh mấy vị khách quý tới thăm khu nghỉ dưỡng Kim Long của chúng tôi.
Kim Sâm nhìn mấy người ở phía sau lưng vẫy tay:
_Phải rồi mấy cậu, đợi chút nữa chúng ta nhất định phải chụp một tấm với nhau để làm kỉ niệm đấy.
Mọi người nhìn hắn cười ồ lên, ấn tượng tốt đối với Kim Sâm tăng lên rất nhiều lần.
_Thật ngại quá, không ngờ rằng đi ra ngoài một chuyến lại để xảy ra chuyện như vậy.
Sau khi mấy người đi lên trên, ngồi ở ngoài sân thượng, Sở Tiên tỏ ý xin lỗi nhìn Diêm Văn Văn.
_Không sao, tôi còn phải cảm ơn anh khi nãy giúp tôi ấy.
Diêm Văn Văn nhìn hắn cười.
Sở Tiên cười rồi lắc đầu.
_Nào nào nào, đừng có để chuyện không vui khi nãy ảnh hưởng tới tâm trạng của chúng ta nữa, hôm nay phải “bung lụa” thôi, ngày mai chúng ta bắt đầu quay! Lúc này Đoàn Khoa đứng lên vừa cười vừa nói to để át đi không khí căng thẳng ngoài ý muốn do chuyện Đoàn Toàn gây ra.