- Hải sâm làm sao có thể lớn như vậy? Làm sao có thể nhiều như vậy được? Đoàn Khoa không tin vào mắt mình, hô lên.
- Cái này... là giả à!
Dù cho Sở Tiên có trả lơi như nào, bọn họ vẫn không tin như cũ, cảm giác thật sự quá kinh ngạc, hải sâm lớn như vậy, hơn nữa còn nhiều như vậy, chuyện này sao có thể xảy ra được?
- Ôi! Sở Tiên im lặng nhìn bọn họ:
- Đây là tôi vớt được từ trong biển ra, các anh có thể cầm một ít về nếm thử.
Cổ Lực lập tức ngồi xổm người xuống, cầm một cái lên sờ sờ, đặt trước mũi hít hít ngửi ngửi:
- Thật sự là hải sâm, lại còn lớn như vậy, trên thị trường gần như không có, lần trước tôi nhớ chúng tôi ở thời điểm tổ chức quốc khánh cũng có người mua được một chút đô biển tham gia, cùng cái này cũng không khác biệt lắm, một cân đã có giá hai vạn rưỡi.
- Hai vạn rưỡi một cân sao? Sở Tiên nghe xong lời Cổ Lực nói liền cau mày một cái.
- Hai vạn năm còn không đủ sao? Ở đây cậu có nhiều như vậy, ít nhất có thể bán mấy trăm vạn, nếu như cậu chế tác thành quà tặng hoặc bán cho quán rượu, giá cả hẳn sẽ cao hơn một chút! Cổ Lực vỗ vỗ bả vai hắn.
- Hừm! Sở Tiên có chút thất vọng gật đầu:
- Tôi còn tưởng là có thể bán được năm sáu ngàn vạn, không nghĩ tới hiện tại chỉ có thể bán được hơn một ngàn vạn!
Hắn tìm tòi trên mạng cũng không tra được giá của hải sâm với kích thước lớn như thế, coi như là làm hải sâm phơi khô cũng có thể bán được bảy tám vạn một cân, không nghĩ tới trên thị trường chỉ đáng giá ba bốn vạn, chưa kể làm được một cân hải sâm khô cần phải có hai mươi cân hải sâm tươi đem phơi mới đủ, tính ra vẫn chưa được một ngàn vạn.
- Hơn một ngàn vạn sao? Cổ Lực sững sờ, lập tức không thể tin nhin hắn:
- Đến tột cùng là cậu chuẩn bị bao nhiêu hải sâm?
- Khoảng sáu tấn đó! Sở Tiên cười cười.
- Sáu.. sáu tấn? Mã Chí đứng bên cạnh vừa kinh ngạc nhin hắn vừa nói, sáu tấn hải sâm, hơn một ngàn vạn còn chê ít, chuyện này thật đúng là…
- Huynh đệ, chẳng trách được cậu không hề xót tiền, trực tiếp lái thuyền đâm vào thuyền người khác nha! Cổ Lực nhẹ vỗ vỗ bả vai hắn.
- Nhưng tôi còn tưởng rằng có thể bán được năm sáu ngàn vạn, xem ra tôi quá cao hứng rồi. Sở Tiên lắc đầu.
Bọn ngươi Cổ Lực, Mã Chí khóe miệng co quắp, ra biển một lần kiếm dược hơn một ngàn vạn vẫn con chê ít.
- Tôi cảm thấy về sau nên cho con tôi đi theo cậu bắt cá nha, hẳn là tương lai không tệ! Cổ Lực bất ngờ nói một câu.
- Haha!
Mọi người cười cười, lập tức nhìn lên trên thuyền cá, thấy hơn ba mươi người cá, lần nữa dựng ngón tay cái với Sở Tiên.
Xem qua thuyên cá của hăn, lập tức dỗ dành rùa đen nhỏ, cả đám quay trở về du thuyền du lịch, Sở Tiên phất tay chào tạm biệt bọn họ, Lão Mục bắt đầu lái thuyền, chạy về phía thành phố Hải Thanh.
- Nếu như theo lời Cổ Lực, thì chúng ta có thể bán lại hải sâm này cho bọn họ.
Cổ Lực có ý mua hải sâm trên thuyền cá của hắn, sau đó đem đi đến quán rượu của chính mình, nhưng là tới hơn một ngàn vạn, Cổ Lực còn cần phải về bàn bạc lại cùng người nhà một chút.
Sở Tiên thoải mái nằm trên ghế phơi nắng, mắt khẽ nhắm lại.
Thuyền cá nhanh chóng chạy về hướng thành phố Hải Thanh, dựa theo tốc độ này chắc khoảng trời tối là đến.
_Ông chủ, phía trước có một chiếc thuyền đắm! Lúc đang đợi ăn cơm trưa, Lão Hoang đi tới nói với hắn.
- Thuyền đắm sao? Sở Tiên trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức đứng lên xem xét.
Một chiếc thuyền cá dài mười mét bị lật ở trong biển, bên cạnh còn có một số quần áo, không có người, cũng không có thi thể.
- Hẳn là do trận mưa to hôm trước làm lật chiếc thuyền cá này, cũng không biết là người trên thuyền còn sống hay chết? Sở Tiên lắc đầu nói.
Biển rộng vô biên, nếu như gặp phải sóng to gió lớn, sợ là chính thuyền cá của hắn cũng không chống đỡ nổi. Hiện tại hắn chỉ có mỗi một phương pháp bảo toàn tính mạng chính là năng lượng biến thành cá mà thôi.
Thuyền cá lại nhanh chóng lái đi, đến khoảng chín giờ tối mới gần tới bến tàu, Sở Tiên đứng trên thuyền, nhìn thấy bên cạnh bến tàu có một bóng người xinh đẹp, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.
"Chồng đi xa ngàn dặm, vợ trông ngóng trở về!"
- Tiểu Dĩnh! Sở Tiên vẫy tay, lập tức chạy tư trên thuyền xuống.
- Cuối cùng anh cũng trở về! Tiểu Dĩnh đi qua ôm lấy thân thể của hắn, sáu chữ bao gồm tương tư nồng đậm, ra biển không hề giống đi du lịch, mà trái lại còn ngập tràn nguy hiểm.
- Haha, mới có năm sáu ngày không gặp, đã nhớ anh đến vậy sao? Sở Tiên lớn tiếng trêu chọc.
- Anh đen đi rồi!
- Do trời tối đó!
- Ăn cơm rồi sao?
- Ừ, ăn rồi.
- Không được, chúng ta lại đi ăn cơm đi.
Tiểu Dĩnh ôm cánh tay hắn, nũng nịu lắc lắc.
- Cũng được, dù sao em cũng đợi anh mà chưa ăn. Sở Tiên vỗ vỗ bả vai cô, nói với mấy người trên thuyền:
- Đồ vật trên thuyền đêu đặt ở đây đi, ngày mai quay lại xử lí, chỗ này giao cho các ông!
- Vâng, ông chủ! Lão Tầm gật đầu.
- Mấy người kia là bạn anh, Kiếm Nhất, Kiếm Nhị, hiện tại đi theo anh ra biển. Sở Tiên nhìn ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Dĩnh, cười nói:
- Đi thôi, lần này chồng em thu hoạch được rất lớn, em muốn cái gì anh cũng sẽ mua cho em.
- Em hơi đói, muốn ăn lẩu, anh đi ăn lẩu với em đi! Tiểu Dĩnh cười nói.
- Được! Học lái xe thế nào rồi?
- Học được một nửa rồi, vòng ba với vòng bốn tháng sau mới thi, nhưng đến lúc đó lại phải đi làm mất rôi.
- Không sao, vừa đi làm vừa học cũng được.
Hai người cười nói, gọi một chiếc xe taxi, đi vào trung tâm thành phố tìm một hàng lẩu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Tiên nhìn Tiểu Dĩnh nằm bên cạnh, gương mặt lộ ra nụ cười, hai ngươi thức dậy ăn sáng xong, liền lái xe đi ra bờ biển.
Khi bọn họ đến nơi, Lão Tầm đang tham gia sửa sang lại thuyền cá, mà quanh thuyền cá của bọn họ cũng tụ tập rất đông người, mọi người đều chỉ trỏ vào mấy người cá.
- Thật đáng sợ, sao thuyền lại bị đâm thành dạng này, chả lé đâm phải đá ngầm?
- Vớ vẩn, đâm phải đá ngầm sao đầu thuyền lại lõm xuống được?
- Vậy thì đâm phải cái gì? Kì quái, thuyền cá đi trên biển sao có thể bị đâm thành như vậy, giống như tai nạn xe trên quốc lộ thế nhỉ?
- Hừ, thuyền cá thanh dạng này hẳn ông chủ rất bực mình nha, đã không ra biển thì thôi, nếu ra biển mà để thuyền cá biến thành như này thực đau lòng nha, tiền sửa chữa cũng phải mất mấy trăm vạn đó.
Tiểu Dĩnh đi theo bên cạnh, nghe thấy lời nói của bọn họ liền kinh ngạc, đêm qua trời tối cô không để ý tới, bây giờ nhìn thấy dấu vết trên thuyền cá mới giật mình, nhìn chằm chằm Sở Tiên.
- Anh gặp được mấy thuyền cá của đảo quốc đi săn bát cá heo, cho nên có chút khó chịu, trực tiếp đâm vào. Sở Tiên nhún vai, trên mặt tràn đầy ý cười.
- Thật sao? Tiểu Dĩnh hơi nghi hoặc nhìn hắn.
- Thật sự, cũng không phải chuyện quan trọng gì, không phải em muốn xem mấy ngày qua anh thu hoạch được gì sao, lần này thu hoạch đủ nuôi em cả một đời nha, haha!
Sở Tiên cười nói, trực tiếp nắm tay cô đi lên trên thuyền.
- Bắt được nhiều cá lắm sao?
Tiểu Dĩnh nhìn qua chỗ thuyền cá bị lõm xuống, nghe lời hắn nói, tò mò hỏi.
- Thử xem là biết ngay mà!