- Đưa vào trong phim ư? Nghe thấy Đoàn Khoa khẩn thiết trình bày, Sở Tiên hơi ngẩn ra, sau đó nói:
- Cái clip mà anh quay được có những gì vậy, đưa tôi xem được không?
- Được, được! Đoàn Khoa gật đầu, ngượng ngùng cười nói:
- Cái này, thực ra là tôi quay được toàn bộ.
- Toàn bộ? Sở Tiên nghi hoặc nhận lấy chiếc máy quay mà anh ta đưa, xem những hình ảnh bên trong, tim hắn đập nhanh hơn, hắn hơi lo lắng.
Nhưng mà điều làm hắn ngạc nhiên đó là, cảnh bên trong không phải bắt đầu từ lúc bọn hắn bắt giết cá mập, mà là bắt đầu quay từ cảnh bọn hắn tranh giành bầy cá với tàu Long Ngao.
Hơn nữa là quay từ trên thuyền, cảnh quay vô cùng rõ ràng.
Súng nước công lực mạnh mẽ, đám người Nhất Kiếm nhảy xuống biển rồi lại từ dưới biển trèo lên thuyền Long Ngao cho đến lúc hai tàu Long Ngao đâm nhau, tất cả đều vô cùng sắc nét.
Sở Tiên tiếp tục xem, sau đó thì con cá mập xuất hiện, chiếc thuyền nhỏ bị nó húc đổ, con cá mập chuẩn bị tấn công, sau đó đến cảnh mấy người Sở Tiên xuất hiện đánh lại nó, cứ như vậy cho đến lúc kết thúc, hình ảnh đều rất rõ ràng.
- Cũng rất chuyên nghiệp đấy! Sở Tiên nhìn đoạn clip, cười nói.
- Hì hì. Đoàn Khoa xấu hổ cười:
- Clip đó là do một người bạn của tôi là thợ quay phim chuyên nghiệp quay, máy cũng sử dụng loại quay chuyên dụng luôn.
- Tôi e là không được rồi.Sở Tiên lắc đầu với hắn.
Những cảnh quay này hiển nhiên không thể công khai được, chưa nói tới việc bọn hắn trành giành bầy cá, chỉ riêng hai việc đó là dùng vòi rồng và săn cá mập đã đủ để không thể phát đoạn clip được rồi.
Vòi rồng thuộc loại vũ khí có tính tấn công, là loại vũ khí bị cấm tàng trữ cũng như sử dụng; cá mập trắng thì là loài động vật được quốc gia bảo vệ, hai điểm này đã quá đủ để gây ra tổn thất cho hắn rồi.
- Tại sao? Tại sao lại không thể vậy? Đoàn Khoa sững người lại, anh ta cho rằng mấy cảnh này nếu đưa vào trong phim, nhất định sẽ dấy lên một làn sóng trong nước, hiệu quả cảnh chiến tranh chân thực nhu vậy tuyệt đối sẽ làm chấn động lòng người, nếu như người thanh niên trước mặt anh ta là người bình thường thì anh ta sẽ không hỏi ý kiến mà cứa đưa luôn vào bộ phim của mình.
Thế nhưng thân phận của người đó cùng những thuộc hạ dữ dằn đã khiến anh ta bỏ ngay suy nghĩ đó, anh ta sợ là nếu phát sóng đoạn clip đó mà chưa được đối phương đồng ý thì bọn họ sẽ không vui, sẽ tìm anh ta gây phiền phức.
Đoàn Khoa vội vàng nói:
- Chúng tôi có thể bỏ tiền ra mua lại, con số đưa ra nhất định sẽ khiến anh hài lòng, ngoài ra anh cũng có thể đưa ra các yêu cầu khác, nếu có thể đáp ứng được chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng.
- Không được! Sở Tiên lắc lắc đầu, quan sát bộ dạng gấp gáp của anh ta, liền giải thích:
- Thứ nhất, vũ khí chúng tôi dùng để đánh lại con cá mập là loại vũ khí bị cấm.
Thứ hai, con cá mập trắng đó là loại động vật được bảo vệ, nếu như không phải tình huống bắt buộc thì tôi cũng không muốn giết nó!
- Cái này thì… Đoàn Khoa nhất thời đơ ra.
- Xin lỗi. Sở Tiên hơi lắc nhẹ đầu tỏ ý từ chối.
Đoàn Khoa ngơ ngác nhận lại chiếc máy quay, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng, anh ta nhìn theo bóng lưng của Sở Tiên, hơi mở miệng, sau đó lắc đầu rời đi.
Căn phòng bên trong du thuyền ngoài việc có hơi nhỏ chút ra thì hoàn toàn không thua kém gì khách sạn, Sở Tiên nằm trên chiếc giường êm ái, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Tiên dậy từ rất sớm, rửa mặt mũi một chút rồi chuẩn bị quay lại thuyền của người cá.
Nhưng mà khiến hắn không ngờ được là, khi hắn vừa mở cửa đi ra ngoài thì đã thấy vị đạo diễn Đoàn Khoa tối hôm qua đang đứng không xa đó, nhìn thấy hắn bước ra thì liền đi tới.
- Chào buổi sáng, Sở huynh đệ! Đoàn Khoa bước tới, nhiệt tình bắt tay với hắn:
- Vấn đề mà cậu nói ngày hôm qua tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu, và tôi cảm thấy những điểm đó không phải là vấn đề.
- Nào nào, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện, được không? Đoàn Khoa mỉm cười mời hắn.
Sở Tiên xem thời gian một chút, đến lúc du tuyền khởi hành còn mấy chục phút nữa, bèn gật đầu, đi theo anh ta vào trong phòng ăn.
- Sở huynh đệ, tối qua tôi có suy nghĩ qua, tôi cảm thấy những điều cậu nói đều không phải là vấn đề, trước tiên là về vòi rồng thì tôi có thế nói đấy là đạo cụ của bộ phim, cảnh tranh giành bầy cá với tàu Long Ngao cũng là một cảnh trong phim, còn việc đánh nhau với cá mập thì hoàn toàn là sự cố.
- Sở huynh đệ cậu hãy nghe tôi nói, tôi nghĩ là sự việc hôm qua không chỉ có mình tôi quay lại đâu, trên du thuyền cũng có ít nhất mấy chục người cũng quay, có thể clip của bọn họ không rõ ràng bằng của tôi được, nhưng mà đều không thể giấu được cảnh vòi rồng và săn cá mập đâu, trước sau gì cũng sẽ tải lên trên mạng thôi; cho nên tôi nghĩ là nếu chúng ta nói tất cả đều là cảnh quay trong phim; cảnh tranh cá cũng như đâm thuyền đều là cảnh quay đặc biệt, chỉ có chuyện con cá mập là sự cố ngoài ý muốn thôi. Chỉ cần chúng tôi họp báo nói rõ một chút, sau đó nhờ một vài mối quan hệ thì chuyện này tuyệt đối không có vấn đề gì cả! Đoàn Khoa nóng lòng nói với Sở Tiên.
Sở Tiên không nói lời nào, chỉ uống một ngụm sữa bò.
- Sở Tiên! Đột nhiên bên cạnh có người gọi tên hắn, Sở Tiên bèn ngẩng đầu lên, vui vẻ chào hỏi:
- Cổ Lực đại ca, ha ha, chị nhà và rùa nhỏ đâu rồi ạ?
- Vẫn còn chưa dậy nữa, tôi thì có chút đói bụng nên xuống đây kiếm cái gì ăn! Cổ Lực tươi cười bước tới, nhìn thấy Đoàn Khoa liền hỏi:
- Vị này là bạn của cậu à?
- Xin chào, tôi là đạo diễn của công ty truyền thông Tương Lai, Đoàn Khoa! Đoàn Khoa gật đầu chào hỏi với Cổ Lực.
- Sở Tiên cậu thấy thế nào? Nhưng mà cậu cũng yên tâm đi, du thuyền Thiên Du bọn họ tự động giải quyết việc săn giết cá mập, còn việc về vũ khí thì tôi có thể giúp cậu xử lí ổn thỏa, không có vấn đề gì lớn đâu. Cổ Lực ở một bên nói.
Đoàn Khoa ngồi ở phía đối diện nghe thấy câu nói của Cổ Lực thì lại càng căng thẳng, ánh mắt mong chờ nhìn Sở Tiên.
- Tôi thì cũng không có vấn đề gì, dù sao thì mặt mũi tôi trong clip nhìn cũng không phải là quá rõ ràng. Sở Tiên do dự một lát, sau đó nhìn về phía Đoàn Khoa:
- Nhưng mà cậu có thể mang lại cho tôi lợi ích gì mà không phải nói tới vấn đề tiền nhé!
Đoàn Khoa nghe thấy hắn nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt vui sướng, lập tức nhíu nhíu mày suy nghĩ:
- Nếu mà cậu cảm thấy bộ phim này cũng ổn thì tôi có thể để cậu đầu tư vào, tất nhiên như vậy chúng tôi cũng có lợi hơn một chút, thứ hai chính là nếu doanh nghiệp của cậu cần quảng bá hình ảnh thì chúng tôi có thể giúp cậu thêm vào trong phim, thậm chí là để diễn viên chính làm người đại diện cho công ty cậu hoặc là các sản phẩm phía bên cậu, đương nhiên là nếu như hợp tác lâu dài thì cần bàn bạc kĩ hơn nữa. Cậu xem, như vậy được không?
- Sở Tiên, cậu có một tiệm bán bể cá biển mà. Có thể quảng cáo một chút trong bộ phim, ngoài ra lúc mở tiệm còn có thể mời một vài ngôi sao nổi tiếng tới. Cổ Lực ngồi ben cạnh đưa ra kiến nghị.
- Việc này tuyệt đối không thành vấn đề, chủ đề của bộ phim là về biển lớn, có phấn đấu, có lợi ích công bằng, có cảnh viễn tưởng săn bắt, tôi có thể đảm bảo nhất định sẽ là một phim bom tấn, nếu không có điều gì ngoài ý muốn thì sẽ cháy vé. Đoàn Khoa tự tin khẳng định.
Mặc dù mấy năm nay chất lượng phim điện ảnh của Trung Quốc không ngừng được nâng cao, các bộ phim xuất sắc cũng vô cùng phong phú, nhung mà những bom tấn về biển cả thì lại rất ít, Đoàn Khoa tự tin rằng chỉ cần không xuất hiện cản trở gì thì bộ phim này nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của mọi người.
Sở Tiên gật đầu, nói:
- Được, tôi có thể đồng ý để các anh đưa đoạn clip này vào trong phim, tuy nhiên các anh phải có những quảng bá nhất định cho sản phẩm phía chúng tôi, còn nữa; nếu như kịch bản mà tốt thì tôi cũng sẽ đầu tư.
Mặc dù tiệm của hắn trước đây làm ăn vô cùng được nhưng chỉ giới hạn ở trong Thanh Hải cũng như sự quan tâm của bạn bè trên mạng chứ không phải là cái tên mf nhà nhà đều biết. Nếu như có ngôi sao nổi tiếng quảng cáo giúp thì nhất định sẽ là cơ sở tốt cho kế hoạch mở rộng của hàng ra toàn quốc của hắn.