- Tiểu Tiên, cậu quen bọn họ sao?
Hồng Thành Hải hiếu kì hỏi Sở Tiên, hai người trung niên bên cạnh hắn gương mặt cũng tràn đầy tò mò.
- Haha, có chút quen biết! Sở Tiên cười cười đáp.
- Quen biết thì tốt, người trẻ tuổi thì nên giao lưu nhiều hơn, lại đây tôi giới thiệu cho cậu một người, vị này là cha của Hoa Chí, vị này là cha của Văn Thanh. Hồng Thành Hải giới thiệu.
- Chào hai bác! So với Hồng Thành Hải thì cha của bọn họ trẻ hơn một chút.
- Sở tiên sinh à, nghe danh đã lâu bây giờ mới được gặp mặt, hôm nay mới gặp lần đầu tiên nhưng không ngờ cậu lại là bạn của bọn nhóc kia nha, đúng là duyên phận. Cha của Lý Hoa Chí cười haha tán thưởng, ánh mắt liếc về phía con trai mình.
Thị trưởng Hồng cùng người thanh niên này từ cách xưng hô đã thấy quan hệ nhất định không tầm thường, con trai mình có thể cùng hắn kết giao tuyệt đối chỉ có lợi không có hại.
- Bác cũng đừng gọi cháu như thế, dù sao cháu cùng Hoa Chí và Văn Thanh cũng là bạn bè! Sở Tiên nghe cách cha Lý Hoa Chí xưng hô, xấu hổ lắc đầu.
- Haha, đừng khách khí, tôi lớn bằng này rồi còn cùng Tiểu Tiên xưng huynh gọi đệ đây này! Hồng Thành Hải cười cười nói:
- Tiểu Tiên, cậu còn chờ ai ăn cơm sao? Nếu không thì chúng ta cùng đi ăn cơm.
- Tôi đang muốn mời giáo sư hồi đại học ăn cơm, à, tới rồi! Sở Tiên đang nói liền nhìn thấy hiệu trưởng Vương mang theo khoảng hai mươi giáo sư lớn tuổi đi tới.
Giờ phút này không chỉ có Sở Tiên nhìn thấy hiệu trưởng Vương, hiệu trưởng Vương cũng đã nhìn thấy Sở Tiên đang đứng cùng mấy thân ảnh quen thuộc.
Hiệu trưởng Vương tăng tốc nhanh một chút, Chu giáo sư bên cạnh hơi sững sờ, cũng nhanh chóng đuổi theo.
- Haha. Thị trưởng Hồng, cục trưởng Cát, cục trưởng Lý!
Hiệu trưởng Vương đi qua giơ tay nhiệt tình chào hỏi.
- Ồ, hiệu trưởng Vương, không nghĩ tới hôm nay Tiểu Tiên mời khách ăn cơm lại chính là mấy người các ông nha, haha, thật đúng dịp! Hồng Thành Hải cười nói.
- Đúng đúng, Tiểu Sở đúng là không tệ, còn trẻ tuổi mà đã có được thành tựu không nhỏ, hôm nay hắn nói mời chúng tôi ăn bữa cơm này cảm ơn nhưng không nghĩ tới Tiểu Sở vậy mà lại quen biết cả thị trưởng Hồng.
- Haha, có quen biết một thời gian ngắn thôi. Hồng Thành Hải cười.
- Hiệu trưởng Vương, bàn ăn đặt trước đã chuẩn bị xong, mời chư vị giáo sư cùng vào đi! Sở Tiên cúi đầu chào một cái.
- Tiểu Tiên, Hồng đại ca! Tiểu Dĩnh hô lên một tiếng, mà lúc này mấy giáo sư ở phía sau cũng đi tới, hiển nhiên bọn họ cũng nhận ra Sở Tiên và mấy người bên cạnh.
- Haha, Tiểu Dĩnh đệ muội đúng là càng ngày càng xinh đẹp, bây giờ ở lại Trường Sư Phạm Hải Thanh làm giáo sư sao? Không tệ, không tệ nha! Hồng Thành Hải cười nói.
- Đúng vậy, ở lại trường làm giáo sư! Tiểu Dĩnh cười trả lời.
Hiệu trưởng Vương đứng một bên khẽ tặc lưỡi, gọi từng tiếng đại ca, đại ca thuận mồm như vậy, xem ra quan hệ cũng không đơn giản!
- Đi thôi, chúng ta nhiều người như vậy đứng đây cũng không tiên, vào trong nói tiếp! Hồng Thành hải nhìn thấy hơn hai mươi người bọn họ đang đứng chắn giữa cửa ra vào nói.
- Được! Đi thôi!
- Tiểu Tiên, đây là chị dâu sao? Thật xinh đẹp! Lý Hoa Chí lập tức tiến đến gần, nhìn Tiểu Dĩnh cười hỏi.
- Đó là đương nhiên! Sở Tiên ôm lấy bả vai Tiểu Dĩnh.
- Huynh đệ, cậu quen biết thị trưởng Hồng từ bao giờ, không ngờ quan hệ lại tốt như thế! Về sau mấy người chúng tôi đành phải trông cậy vào cậu rồi.
Văn Thanh nhỏ giọng nói.
- Haha, mới quen một thời gian ngắn thôi!
Sở Tiên cười cười, đi lên phía trước: -Hiệu trưởng Vương, chỗ này, chỗ này!
- Tiểu Tiên cậu ngồi cùng một chỗ ăn uống với chúng tôi đi, cũng đã rất lâu rồi không có cùng nhau ăn cơm nha. Hồng Thành Hải mời hắn.
Sở Tiên nhìn Tiểu Dĩnh một cái, lập tức gật đầu:
- Được, hiệu trưởng Vương, thứ lỗi không ngồi cùng được, mọi người cứ ăn tự nhiên.
- Haha, Tiểu Sở cậu đi qua ngồi với thị trưởng đi, đợi lát nữa tôi đi qua chúc rượu. Hiệu trưởng Vương cười haha nói ra.
Sở Tiên nhìn Tiểu Dĩnh gật đầu, liền đi theo Hồng Thành hải đi tới một căn phòng khác.
- Tiểu Dĩnh à, người bạn trai này quả thật không tệ đâu, cố gắng trân trọng nha! Hiệu trưởng Vương nhìn thấy bóng lưng bọn họ rời đi, hâm mộ nói với Tiểu Dĩnh.
- Vâng, hiệu trưởng, Tiểu Tiên đối với tôi rất tốt! Tiểu Dĩnh cười nói, bạn trai mình có được thành tựu như ngày hôm nay, đương nhiên mình là người vui vẻ nhất rồi.
- Haha, đi đi, chúng tôi đi ăn cơm, cô thay chúng tôi cảm ơn Tiểu Sở một chút, cảm ơn đã mời bữa cơm này! Hiệu trưởng Vương cười cười, lập tức nói ra: “Sau này công việc có xảy ra vấn đề gì đều có thể tới tìm tôi thỉnh giáo, hoặc tìm giáo sư Chu cũng được, haha, trường sư phạm Hải Thanh cũng đến phiên mấy người trẻ tuổi rồi!
- Cảm ơn hiệu trưởng, tôi sẽ cố gắng! Tiểu Dĩnh gật đầu.
Một đám giáo sư xung quanh đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tiểu Dĩnh, có bạn trai tài giỏi như thế, về sau trong trường học làm gì có ai dám đắc tội cô nữa, đến hiệu trưởng cũng phải nể mặt ba phần nha!
- Tiểu Tiên à, nghe nói cậu thành lập công ty, về sau chuẩn bị phát triển vè phương diện nào thế?
Trên bàn cơm, Hông Thành Hải tò mò hỏi.
- Ăn uống, bể sinh vật biển, có thể sẽ mở một cửa hàng bể cá ở trung tâm thành phố nữa. Sở Tiên thẳng thắn đáp.
- Ồ? Ăn uống rất được nha, cái món cá khô kia của cậu khiến tôi nhớ mãi không quên, vợ tôi luôn thúc giục đòi tôi mang cá khô về, thật ngại quá! Hồng Thành Hải cười cười:
- Lần này có nắm chắc không, có gì cần tôi giúp đỡ một chút hay không?
- Không cần! Sở Tiên tự tin lắc đầu:
- Tôi có lòng tin sẽ làm tốt.
Hồng Thành Hải gật đầu:
- Thế còn công việc bán cá cảnh thì sao?
- Cá rồng đã bán hết rồi, chỉ còn cá con, nhưng nếu muốn trưởng thành thì chắc phải mất khoảng một hai năm. Sở Tiên đáp.
- Haha, về sau có gì cần hỗ trợ cứ nói thẳng, chỉ cần không làm trái với nguyên tắc, tôi đều có thể giúp đỡ cậu. Hồng Thành Hải nói.
- Haha, câu này của Hồng đại ca tôi nhất định nhớ kĩ, để báo đáp lời này, hai hôm nữa tôi sẽ cho người đưa cho đại ca mấy chục cân cá khô nha! Sở Tiên nói: -Đây chắc cũng không được tính là hối lộ nha.
- Haha! Hồng Thành Hải cười cười: -Tiểu tử cậu đó, hiện tại chính phủ trả lại ân tình cho cậu còn chưa kịp nữa là, nào, chúng ta cạn một hơi!
Có đề tài chung, Lý Hoa Chí cùng Văn Thanh và hai người cha cũng tham dự vào, mấy người trò chuyện vô cùng náo nhiệt.
Lý Hoa Chí cùng Văn Thanh cũng không nhịn được mà kính nể năng lực của Sở Tiên.
Mà cá giáo sư trường sư phạm Hải Thanh đang ăn cơm cũng nói chuyện cùng Tiểu Dĩnh không ngừng, đối với chuyện tình yêu của cô và Sở Tiên đều khen ngợi vô cùng.
Sở Tiên đi ra nhìn thấy cảnh này cũng mỉm cười, sau này Tiểu Dĩnh đi làm hắn cũng không cần lo lắng gì nhiều.