Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Toàn bộ người Phùng gia đều đang đợi Phùng Nguyên nói.
Tâm trạng tốt ban đầu của Phùng Niệm hơi trầm xuống, cảm giác tim mình bị bóp chặt, lập tức phải điều chỉnh hô hấp, dù vậy không thể giảm được sự tồn tại, nàng ta đành phải kiên trì nói: "Ta nói... Nương nương cũng không nghe."
"Tại sao nàng triệu con vào cung?"
"Không có lý do đặc biệt khác."
Phùng Khánh Dư và Từ thị còn chưa có phản ứng, Phùng Hi đoạt lời trước một bước: "Không có lý do? Chẳng lẽ quan hệ giữa các người rất tốt? Không có lý do, nàng sẽ triệu muội vào cung sao? Không phải muội phản bội gia tộc, đứng cùng phía với nàng chứ? Nàng sai muội làm gì? Hứa hẹn với muội bao nhiêu lợi ích?"
"Có phải tỷ điên rồi không? Nói bậy bạ gì đó?"
"Ta nói bậy ư?" Phùng Hi đưa tay túm lấy bao phục trong tay nàng ta, xoẹt xoẹt tháo ra: "Nếu muội không đi nhờ vả nàng, nàng sẽ ăn no rỗi việc cho muội những thứ này sao?"
Phùng Nguyên tức đến nỗi mắt đỏ lên: "Tỷ thật coi trọng ta, coi như vậy đi... thì ta có thể giúp nàng cái gì? Trên người ta có giá trị gì để Quý phi nương nương hao phí tâm tư này?" Phùng Niệm chộp lấy bao phục tơ lụa màu tím kia, lách qua bọn họ muốn đi về phòng. Phùng Hi vẫn muốn túm lấy nàng ta thì bị Từ thị giữ lại. Từ thị nháy mắt với bọn họ, một mình đi theo.
Nhìn mẫu thân đuổi kịp mình, Phùng Niệm không nói lời khó nghe nữa, chỉ lặng lẽ buồn bực thu lại đồ vật, sau đó ngồi xuống nhìn bà ta.
"Con nói rồi, Quý phi chỉ là chợt nhớ đến, triệu con tiến cung tán gẫu vài câu. Nàng không nói gì quan trọng, con muốn nói chuyện trong nhà, nàng cũng không muốn nghe, vừa nhắc đến đã bị ngắt lời."
Từ thị cười nói: "Ta là nương con, đương nhiên tin tưởng con, Tỷ tỷ con cũng không cố ý nói như vậy, chỉ là trong lòng nàng tức giận, nghĩ không thoáng. Giữa nàng và Bùi Trạch vốn là cẩm tú lương duyên, ai biết hai nhà chúng ta thay nhau xảy ra chuyện không hay. Cả gia tộc kia cũng không tốt đẹp gì, lúc bọn họ gặp chuyện không may thì yêu cầu chúng ta hỗ trợ. Về sau nhà ta xảy ra chuyện, bọn họ nói trở mặt liền trở mặt, dạo trước đưa đến mấy thứ sính lễ kia, sỉ nhục người ta."
"Đó cũng là do nàng ta tự đề cao mình, suy nghĩ cách giành được người, bây giờ lại nói không tốt, nàng ta muốn nói gì thì nói sao?"
Vẻ mặt Từ thị hơi nghiêm túc: "Mặc dù như vậy, nhưng đấy là tỷ tỷ của con. Đối với thân tỷ tỷ cùng phụ mẫu, con không thể nói chuyện với nàng như thế."
Trong lòng Từ thị mệt mỏi. Nghĩ đến lúc trước, Phùng Nguyên bị mang đến thảo nguyên, bà ta vô cùng lo lắng, Phùng Hi lại không quan tâm. Bây giờ, Phùng Hi ngày nào cũng nơm nớp lo sợ tương lai, Phùng Nguyên cũng không biểu hiện lo lắng bao nhiêu. Hai tỷ muội này đúng là bằng mặt không bằng lòng.
"Giống như trước đây không tốt sao? Trước kia các con rất thân thiết mà. Hi Nhi cho con trâm hoa đồ trang sức, con cũng đưa vải vóc này nọ cho nàng."
"Nàng ta đưa cho con thứ nàng ta không thích, lại lấy thứ mà nàng ta thích từ chỗ con, hay cho cái danh mỹ miều tỷ muội tình thâm. Lúc trước nhà chúng ta là phủ thượng thư, muốn cái gì cũng có. Con cho nàng cầm đi thì cùng lắm lại đi lấy từ chỗ người, không nhất thiết phải tranh giành nhau. Bây giờ con đến nước này, nàng ta còn muốn giành? Các người đều nói nàng ta là tỷ tỷ con, nàng ta sắp thành thân, những vật này đưa cho nàng trước, vậy con thì sao? Nàng chiếm những thứ này, con làm sao bây giờ? Con có nghĩa vụ hy sinh hiến tặng nàng ta sao?"
Tỷ muội ở chung hơn mười năm, Phùng Nguyên biết rõ, tỷ tỷ này của nàng đều muốn nhất mọi mặt, chỉ cần người nở mày nở mặt vẻ vang là nàng ta, nàng ta có thể ở chung vui vẻ với người. Ngược lại, tình hình liền biến thành như bây giờ.
Muốn Phùng Nguyên phối hợp hạ nhỏ hơn, ngày trước nàng không phản đối, giờ lại không vui.
Từ thị cảm thấy không thể khuyên giải trong vài ba câu, lại đưa đề tài vòng trở về, hỏi: "Mà từ khi nào con với Hi Quý phi tốt hơn vậy? Hôm nay tiến cung đến tột cùng là nói chuyện gì?"
"Con với nàng thực sự không tốt mấy, có điều người trong cung nhàn rỗi nên nhớ đến tìm con trò chuyện. Còn nói cái gì, cũng giống như lúc trước người tán gẫu cùng phu nhân nhà khác. Chuyện phiếm mà thôi, không có mục đích gì."
Trong lòng Phùng Nguyên có tính toản tỉ mỉ của mình, biết có một vài lời không thể nói với người trong nhà. Những lời Từ thị và Phùng Hi hỏi, nàng ta đều úp úp mở mở lảng tránh. Nàng ta cẩn thận trông coi vài đồ vật kia của mình, kiên nhẫn chờ cơ hội tiến cung tiếp theo, hi vọng lần tới cho thể khiến đại tỷ nhìn thấy thái độ của nàng ta.
Phùng Niệm không để nàng ta mong ngóng vô ích. Vào cuối tháng bảy, nàng lại một lần nữa gặp Phùng Nguyên.
Lần này, Phùng Nguyên xác định rõ: "Thêu hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó. Từ sau khi trong nhà biến thành như thế, người từng nịnh nọt lấy lòng ta đều từ đó mà tránh ta từ xa, không ai ra tay cứu giúp, ngoại trừ nương nương. Phần ân huệ này của nương nương, ta lúc nào cũng khắc ghi, chỉ mong ông trời thương tiếc, cho ta cơ hội báo đáp người."
"Đến trước mặt bản cung thì đừng nói những lời không vui này nữa, trong thiện hạ không có gì là không làm được, lúc ta quyết định vào cung thì có được mấy người coi trọng? Chẳng phải bây giờ cũng lên cao rồi sao?"
Lúc ở nhà, Từ thị cũng nói mấy lời dễ nghe để an ủi mọi người, nhưng không ai thực sự tin tưởng. Nhưng lời tương tự từ trong miệng Phùng Niệm thoát ra, độ tin cậy bỗng nhiên tăng lên. Phùng Nguyên nghe xong, cảm giác tựa như hứa hẹn. Hình như Quý phi đang nói muội muội là nàng nhất định có thể trở nên tốt hơn.
Lần đầu tiên Phùng Nguyên cảm thấy Phùng Niệm đẹp như thế, đẹp đến mức toàn thân tỏa ra hào quang.
"Nếu người là thân tỷ tỷ của ta thì tốt biết mấy..."
Lời này không tự giác nói ra, Phùng Niệm cũng không ngờ mình công lược thuận lợi như vậy. Nàng cười cười: "Nói ngốc nghếch cái gì? Chúng ta vốn chính là tỷ muội tốt."
Lữ Trĩ: "Ta cảm thấy hắc liên hoa đang nở rộ."
Đát Kỷ: "Không sai! Nhìn thấy Phùng Hi kia không? Chỉ cần muội với nàng ta không hòa thuận, chúng ta thật là tỷ muội tốt!"
Đông Ca: "Đột nhiên đau lòng..."
Hạ Cơ: "Đau lòng không cần thiết, Phùng Niệm chính là cùng đường chỉ có thể túm lấy cái phao cứu mạng này mà thôi. Nếu như Phùng gia còn phong quang vẻ vang, có nhiều lựa chọn trước mặt nàng ta, muội xem nàng ta có tới góp mặt hay không? Suy cho cùng, chính là gặp dịp thì chơi theo đúng nhu cầu."
Phùng Niệm: "Đúng vậy, tuy muội lừa gạt tình cảm của nàng ta, cũng cho lợi ích, nhưng bất kể thế nào thì nàng ta cũng không thua thiệt."
Trần Viên Viên: "Từng làm cung nữ, còn liên quan đến vương tử Hồ quốc, vốn dĩ không gả cho người tốt gì. Bây giờ xu thế này, nàng ta còn có cơ hội tiến vào nhà cao cửa rộng làm thiếp thất hoặc kế phu nhân, thật sự không lỗ."
Tây Thi: "Chính là lòng người dễ đổi. Hôm nay nàng ta cùng đường mới hèn mọn như thế, một khi xoay người, vẫn là khó nói."
Phùng Niệm: "Ta đã cân nhắc đến phương diện này, có biện pháp giải quyết."
Tây Thi: "?"
Bao Tự: "?"
Dương Ngọc Hoàn: "?"
Phùng Niệm: "Triệu Hợp Đức đấy! Chuyện tình cảm xưa của Hoàng đế, sách sử không ghi chép nhiều, nhưng diễn trên TV, Phi Yến yêu Lưu Ngao, Lưu Ngao yêu Hợp Đức, Hợp Đức yêu tỷ tỷ nàng... Hệ thống sẽ như thế, không sắp xếp kỹ năng sao?"
Triệu Phi Yến: "Muội đang kể chuyện xưa quỷ gì? Ta yêu tên Lưu Ngao khốn kiếp kia sao?"
<
>
Phùng Niệm: "Đừng ồn ào ầm ĩ nữa, làm chậm trễ ta triệu hồi hệ thống."
Phùng Niệm: "Hệ thống, ngươi xem Phan phi tiến vào bao lâu rồi, còn không cho người mới vào?"
Trong vài giây không ai nói gì, sau đó hệ thống không cam tâm tình nguyện "ting" một cái --
【 Triệu Hợp Đức tham gia group chat.】
Đát Kỷ: "Ô."
Phùng Tiểu Liên: "Về mặt lôi kéo người, quả nhiên chủ group có thủ đoạn. Triệu Phi Yến nhớ muội muội nàng lâu như vậy, sao lại không nghĩ đến việc hối lộ chủ group nhỉ?"
Dương Ngọc Hoàn: "Kỹ năng có thể đem ra đều phát hết cả rồi, làm gì còn cái gì để hối lộ?"
Đông Ca: "Nói gì vậy? Chủ group của chúng ta đâu có thực dụng như thế."
Đát Kỷ: "Có."
Hạ Cơ: "Có."
Vương Chính Quân: "Tỷ nhìn muội xem, nàng còn không phải người thực dụng ư?”
Lữ Trĩ: "Triệu Phi Yến vào chỗ của ta, bảo chủ group thả nàng ra ngoài, nàng muốn nói chuyện với người mới."
Đát Kỷ: "Ngốc hả? Nàng muốn nói chuyện với muội muội, không chạy vào nhà muội muội, vào nhà muội làm gì?"
Tây Thi: "Đát Kỷ tỷ tỷ, tỷ..."
Phan Ngọc Nhi: "Thật sắc bén nha."
Làm chủ group, Phùng Niệm rất quan tâm thành viên, nàng bỏ lệnh cấm chat cho Triệu Phi Yến, để Triệu Phi Yến đi qua dạy dỗ cho tốt một chút, xem xem Hợp Đức có kỹ năng gì nên phát ra thì phát ra, sớm phát sớm được chia lợi, giữ lại sau này sẽ hối hận.
Chờ không bao lâu, hồng bao kỹ năng liền phát tới, cùng lúc sở hữu hai kỹ năng, một cái gọi là tỷ tỷ vạn tuế, cái còn lại tên là ôn nhu hương.
Cái tỷ tỷ vạn tuế này, nhìn tên là hiểu. Tóm lại chính là tỷ tỷ gặp nạn, ta tới cứu; tỷ tỷ cần, ta không thể từ chối; hạnh phúc của tỷ tỷ, ta đến bảo vệ... Kỹ năng chỉ có thể sử dụng với muội muội ruột thịt, sau khi sử dụng có thể khiến người ta bị tỷ khống một giây. Kỹ năng này giống mắt tẩy trang, sau khi sử dụng, trừ khi rút về, nếu không không thể tự động biến mất.
Đây chính là thứ Phùng Niệm cần!
Nàng không chút do dự sử dụng lên Phùng Nguyên, dùng xong Phùng Nguyên liền sám hối một lượt, hồi tưởng đủ chuyện quá khứ. Nàng ta cảm thấy mình quá không đúng, lúc Phùng Hi làm chuyện đó, nàng ta không tìm cách ngăn cản, khiến đại tỷ phải chịu nhiều oan ức như vậy, bị buộc đến mức vào cung tuyển tú.
Những chuyện này, chỉ cần tưởng tượng thôi nàng ta cũng đã muốn khóc rồi.
-- Trước kia ta lạnh lùng cỡ nào, vô tình bao nhiêu!
Nhìn vẻ mặt kia, Phùng Niệm có thể đoán nàng ta đang nghĩ gì. Nói thật có hơi buồn cười, nàng cố hết sức nhịn xuống, quan tâm nói: "Lại làm sao vậy? Nhìn như sắp khóc?"
"Khiến tỷ tỷ lo lắng, muội thật đáng chết. Muội chỉ nhớ đến một số chuyện cũ, nhịn không được."
Phùng Tiểu Liên: "..."
Trần Viên Viên: "..."
Bao Tự: "Hu hu ta cũng muốn khóc, đây là tình huống tỷ muội thần tiên gì!"
Đát Kỷ: "Muội khóc nhầm người."
Phùng Niệm: "Phi Yến Hợp Đức mới là tỷ muội thần tiên được chứng nhận chính thức."
Lữ Trĩ: "Là Triệu Hợp Đức đơn phương sùng bái ngưỡng mộ tỷ tỷ của nàng, Triệu Phi Yến đến lúc mình rảnh rỗi ngồi móc chân mới nhớ tới mình còn có muội muội, nàng nhớ đến muội muội còn không nhiều bằng nhớ Lưu Ngao. @Vương Chính Quân, cháu nói xem, phản ứng giữa Triệu Hợp Đức và Lưu Ngao là thế nào?"
Vương Chính Quân: "Ta quyết không cho phép tiện nhân kia lại đến mê hoặc Ngao Nhi."
Triệu Hợp Đức: "Đã đến nơi này ai mà thèm hắn? Mê hoặc hắn còn không bằng đi mê hoặc Lưu Bang."
Dương Ngọc Hoàn: "Không biết nói cái gì, giúp tỷ @Lữ Trĩ."
Đát Kỷ: "@Lữ Trĩ "
Hạ Cơ: "@Lữ Trĩ "
Lữ Trĩ: "Đều là thành viên trong group, cháu đến sớm một chút là ta đưa rồi. Bây giờ không được, không có hắn, ai trồng trọt cho bản cung?"
Phùng Niệm nghĩ là làm, vừa an ủi Phùng Nguyên, thỉnh thoảng liếc qua group, xem các nàng nói đến chỗ nào rồi. Phùng Nguyên không chú ý nhiều như vậy, toàn bộ đầu óc nàng ta đã bị Triệu Hợp Đức đồng hóa, lại vì kỹ năng xuất phát từ group, còn trải qua thăng cấp tối ưu, nàng ta còn trúng độc nặng hơn Triệu Hợp Đức.
Lúc tiến cung nghĩ ta phải nắm chặt cơ hội này, có Quý phi tỷ tỷ làm chỗ dựa, sau này mới có thể diện để gả đi.
Chỉ sau một canh giờ, khi xuất cung, người đã thay đổi hoàn toàn.
Nàng ta thực sự phỉ nhổ bản thân trước kia --
Tỷ tỷ tốt như vậy, ta còn hư tình giả ý đối xử với nàng, muốn lợi dụng nàng để thực hiện mục đích thăng chức nhanh chóng, ta thật không tốt! Ta là người xấu!
->Triệu Hợp Đức (mất năm 7TCN) là một phi tần rất được sủng ái của Hán Thành Đế Lưu Ngao, vị Hoàng đế thứ 12 của triều đại nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Bà là em gái của Hiếu Thành hoàng hậu Triệu Phi Yến.
Trong lịch sử nhà Hán, hai chị em họ Triệu hưởng trọn sự sủng ái của Hán Thành Đế, tận cùng sự vinh hoa phú quý. Triệu Hợp Đức dung mạo tuyệt sắc, nhưng lòng dạ ác độc, được ví là "Hồng nhan họa thủy" (红颜祸水).