Trước khi đưa người qua đó, Phùng Niệm lại gửi một bức thư cho Doanh Chính ở bên kia, nói trong thời gian này có thể sẽ không sang đó, đi thường xuyên cũng phiền phức.
Quả thật trong lòng Bùi Càn biết rõ, nhưng các thái giám cung nữ lại không biết, Phùng Niệm cũng không có ý định cho bọn họ biết, kết quả chính là mỗi lần muốn đi qua đó nàng đều phải nói với Trần ma ma rằng bản cung mệt mỏi, muốn nghỉ một lát, các người mau đi ra ngoài...
Nghỉ quá nhiều tất cả người hầu đều rất lo lắng nàng, còn tưởng rằng là thân thể có vấn đề gì.
Dù Trần ma ma nói thân phận nương nương như vậy sẽ không có chuyện gì, nhưng những người khác cũng không chịu tin, bởi vì trước kia Phan Quý nhân đâm tiểu nhân hại nàng, chẳng phải nàng đã từng đau đầu sao?
Phùng Niệm biết những người hầu trước mặt nghĩ cái gì, nhớ đến việc đi rất nhiều trong đoạn thời gian trước, nên sắp xếp cũng đã sắp xếp, lần này còn đưa kỹ thuật viên, nàng thong thả một chút chắc hẳn sẽ không có chuyện gì.
Phùng Niệm gửi thư sang, đương nhiên Doanh Chính nói được.
Lúc trước hắn chỉ muốn lấy thành quả chia sẻ với muội muội, vốn không muốn làm phiền nàng, là bản thân Phùng Niệm đồng ý mới dần dần tham dự vào bên kia. Chẳng qua nàng cũng chỉ tính tham gia chỉ đạo, công văn vẫn do Doanh Chính xem, Phùng Niệm thích ra khỏi hoàng cung đi nhìn bên ngoài xem dân chúng đang làm những gì, bọn họ có hài lòng với triều đình không, cuộc sống như thế nào, tinh thần ra sao... Thông qua tìm hiểu tình huống bên dưới để điều chỉnh trọng tâm.
Hiện tại kỹ năng bội thu đã phủ lên, nông nghiệp tiếp tục phát triển, công nghiệp cũng có chuyên viên đi qua chỉ đạo sắp xếp, từ từ sẽ có thành quả.
Nghĩ về những điều này, cảm giác thật sự tràn đầy thành tựu.
Lại nói Bùi Càn, sau khi nói chuyện với Phùng Niệm, đã hai ngày y không đến Trường Hi cung, trong thời gian không đi, y đang suy nghĩ chuyện này.
Y không hề ngốc, sao có thể không hiểu ý Hoàng hậu, nhưng thứ kia, không có cách nào làm ra.
Chẳng hạn như ngày hôm nay, Bùi Càn hỏi Tả Hữu tướng, hỏi bọn họ thấy Tần quốc ở phía nam thế nào.
Hai vị này bình thường có quan điểm không hợp nhau, thời điểm có thể đạt được nhất trí cũng không nhiều lắm, lúc này cách nói cơ bản giống nhau, đều suy đoán Tần hoàng là vì giành chính quyền mới hô khẩu hiệu như vậy, hô đều đã hô ra cũng không thể thu hồi, thuộc loại đang kiên trì làm, chuyện này nhất định sẽ không có kết quả tốt.
Không có đạo lý, cuộc sống vẫn như vậy, vì sao đột nhiên muốn nâng nữ nhân …lên?
Nhiều chức quan như vậy, nhiều cơ hội như vậy, phân một phần cho nữ nhân chẳng lẽ để Đại lão gia rảnh rỗi ở trong nhà à?
Âm thịnh dương suy sao được?
"Ta thấy ý của Hoàng hậu, rất xem trọng hắn ta, cảm thấy Tần quốc sau này sẽ không kém, các ngươi lại suy nghĩ thử xem."
Suy nghĩ, suy nghĩ không thông.
Hai người bọn họ đều cảm thấy không có đạo lý.
Vấn đề nằm ở chỗ này, đối với nam nhân thiên hạ mà nói bọn họ không có lý do ủng hộ chuyện này, bởi vì ủng hộ nó cũng không có điểm nào tốt cho mình! Ngươi nói là vì phu nhân nữ nhi, điều kiện tiên quyết là tổn hại chính hắn hắn mặc kệ, bây giờ phu nhân và nữ nhi không phải cũng rất tốt à?
...
Bọn họ nghĩ như vậy, thật ra là điều đương nhiên, chưa nói tới sai bao nhiêu.
Bây giờ vấn đề là hai người muốn làm lớn chuyện, nếu phía nam bay lên với tốc độ kinh người, các quốc gia còn giống như trước, sẽ chỉ bị quăng càng xa.
Phùng Niệm nói, Bùi Càn đắn đo nhiều lần vẫn chưa được, y quyết định quan sát thử xem.
Hỏi Lý Trung Thuận, mấy ngày nay Hoàng hậu như thế nào?
Nghe nói hai ngày này không tham ngủ giống như trước đó, tinh thần tốt hơn một chút, mỗi ngày còn mang theo Thái tử đi dạo ngự hoa viên.
Phùng Niệm không chủ động chạy qua bên kia, Bùi Càn cũng không được tự nhiên, trái lại hỏi nàng bên kia thế nào?
"Lần trước trẫm đi theo nàng, mới đến nàng đã bị người ta mời đi, xem ra bên kia có rất nhiều việc tại sao, mấy ngày nay nàng lại không đi?"
"Lúc ta đi người có ý kiến, không đi cũng có thái độ? Sao cứ khó hầu hạ như vậy?"
Bùi Càn đang chơi đùa với nhi tử trong tay, ngoài miệng tiếp lời Phùng Niệm, giải thích nói không phải: "Trẫm chỉ hơi tò mò, bên trong giày vò như vậy, hiện giờ Tần quốc như thế nào rồi?"
Phùng Niệm cười tủm tỉm nói: "Rất tốt, ca ca ta đều đã có phương châm sách lược rồi."
"Ồ?"
"Ta không thể nói cụ thể với người, dù sao Tần quốc không lớn như Lương quốc, đất cày cũng ít hơn rất nhiều, rất khó dựa vào nông nghiệp hưng quốc, vẫn phải tính toán những đường ra khác."
"Bán hương liệu và phỉ thúy, trẫm nhớ rõ trước đây Lai quốc từng tiến cống ngà voi chạm khắc, đó cũng là một việc làm ăn lợi hại."
"Không cần người quan tâm, ca ca ta sẽ làm tốt."
Bùi Càn giải cứu ngọc bội hình rồng rơi vào trong tay đền hết ánh sáng, lại vỗ vỗ tay nhỏ của hắn hỏi: "Lúc nào bên kia lại thiết yến cứ nói cho trẫm, trẫm đi cùng nàng."
Phùng Niệm nhìn y với ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ.
"Hai lần trước người đi rồi trở về đều mất hứng, còn có tâm trạng đó à?"
"Còn không phải nàng... Ngẫm lại trình độ nàng được hoan nghênh ở Tần quốc, trẫm không đi, bọn họ không cho trẫm ngột ngạt sao? Hoàng hậu tốt của ta, đừng để những kẻ trông thì ngon mà không dùng được kia lừa gạt, nàng là mẫu hậu của B Nhi và Quang Quang đấy."
...
Xem ra y thật sự nghiêm túc lo lắng rồi.
Cũng nhìn ra vì sao y không nâng thân phận cho nữ nhân, như bây giờ người đã không yên lòng, nâng lên y có thể ngủ ngon sao?
Phùng Niệm không nhắc lại chuyện cũ, trong lòng nàng biết có chút trào lưu là không thể đảo ngược, một khi lăn đến chỗ ấy rồi, tất cả mọi người sẽ đuổi kịp.
Bây giờ còn nhìn không ra, qua mấy năm sẽ nhìn ra thôi.
"Người cũng đừng nhớ thương Tần quốc nữa, sứ đoàn Tần quốc đến Lương quốc đã từng gặp người, bảo ta làm sao mang người đi qua đó? Bị người ta nhận ra chẳng lẽ phải nói cho bọn họ biết người chỉ trùng hợp lớn lên giống Lương hoàng?"
Bùi Càn suy nghĩ, nói: "Ngược lại trẫm cảm thấy nàng nên mau chóng mang ta đi lộ mặt, bọn họ mới chạy trở về từ kinh thành, ngay ở đằng kia nhìn thấy trẫm, cho dù giống cũng sẽ không tin là một người."
Thật là đừng nói!
Đầu óc này của y xoay chuyển cũng thật nhanh, Phùng Niệm nghĩ đến một nhóm kia trở về trực giác chính là ngừng hoạt động của Bùi Càn tại Tần quốc. Nghe y nói như vậy, lại cảm thấy không ngừng cũng được.
Quả thật Hoàng đế Lương quốc sao có thể là Thân Vương phi tại Tần quốc? Hơn nữa lúc sứ đoàn còn ở kinh thành, y đã từng lộ mặt tại Tần quốc.
Còn có, người sứ đoàn chỉ từng gặp Bùi Càn, chưa gặp nàng.
Một người lớn lên trùng hợp giống cũng không có gì, bản thân bọn họ có thể nghĩ ra lý do giải thích.
Vậy được rồi!
Phùng Niệm gửi tin cho Chính ca, hỏi hắn sau khi sứ đoàn trở về có muốn mở yến hội hay không? Đến lúc đó cũng để cho Bùi Càn đi nghe một chút, chắc chắn rất thú vị.
Muội muội nói ra, đây cũng không phải chuyện quan trọng, Doanh Chính đồng ý ngay.
Bên Tần quốc này, ít nhất đám quan chức đều nhìn ra, bệ hạ của bọn họ không phải là người thích náo nhiệt, có thời gian hắn càng muốn nhìn thêm hai quyển sách, hoặc là quan tâm một chút về chuyện nghiên cứu máy móc luyện thép luyện sắt.
Bỗng nhiên hắn nói muốn tổ chức yến hội cho sứ thần đi Lương quốc, để chúc mừng bọn họ bình an trở về, điều này khiến người sứ đoàn thụ sủng nhược kinh*.
*được yêu thương vừa mừng vừa lo.
Quy mô yến hội không tính lớn, nhưng bầu không khí rất tốt, đám đại thần tới trước, đều hưng phấn trò chuyện rồi, Doanh Chính mới cùng muội muội và muội phu tới.
Hầu hết đại thần trong hội trường đều rất quen thuộc với Phùng Niệm, dù vậy, mỗi lần nhìn thấy vẫn không khỏi cảm thán, Thân vương điện hạ thật sự như trăng sáng như đom đóm, xinh đẹp đến cực điểm.
Đương nhiên, nàng xinh đẹp đến bao nhiêu, ánh mắt chọn bạn trăm năm của nàng nghẹn người bấy nhiêu.
Đây cũng không phải lần đầu tiên mọi người gặp vị Thân Vương phi này. Mỗi lần gặp y, cảm giác y không xứng vẫn đặc biệt mới mẻ.
Ngay từ đầu chẳng qua chỉ cảm thấy kém về phương diện tuổi tác, sau này thấy Thân Vương điện hạ rất nghiêm túc thể nghiệm và quan sát dân tình, còn đưa ra kế sách chung để xây dựng quốc gia mới thành lập này, cảm giác tồn tại của Vương phi lại cực kỳ bé nhỏ, cũng không nghe nói y giúp đỡ cái gì, cũng không thấy y quan tâm người.
Kết đôi với y là có mưu đồ gì vậy?
Những người khác đang cảm thấy tiếc hận cho điện hạ, trong sứ đoàn từng có người may mắn đi vào hoàng cung Lương quốc gặp mặt Bùi Càn, tất cả đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, có người hai mắt trừng to như mắt trâu, còn có người không ngừng dụi mắt, cảm thấy có phải mình nhìn lầm rồi hay không.
"Điều này. . ."
"Đây cũng quá giống rồi!"
"Tướng mạo và tuổi tác đều không khác mấy, nhìn giống như là cùng một người."
Từ Doanh Chính đến Phùng Niệm và Bùi Càn, bọn họ đều nghĩ sẽ như vậy, cực kỳ trấn định. Còn những người khác thấy hồ đồ rồi, hỏi làm sao?
"Người nào vậy? Giống ai?"
"Người bên cạnh điện hạ..."
"Đó là Vương phi."
Vương, Vương phi? ? ?
"Bộ dạng của hắn đặc biệt giống Hoàng đế Lương quốc, gần như là đúc ra từ một khuôn."
Nghe lời này, mọi người cùng nhau nhìn lên, đương nhiên Bùi Càn sẽ không giải thích cho mình, y chỉ nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên.
Có những người khác giúp hắn nói chuyện rồi.
"Có thể chỉ là giống nhau đến mấy phần, các ngươi mới gặp mặt một lần nên nhớ nhầm rồi. Chúng ta đã gặp mặt Vương phi từ lâu, khi đó đoán chừng các ngươi vừa lúc ở kinh thành Lương quốc."
"Đúng vậy, nhất định nhìn lầm rồi."
Mấy người sứ đoàn ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, bọn họ thật sự cảm thấy vô cùng vô cùng giống, nhưng tất cả mọi người nói người này vẫn luôn ở trong nước, vậy cũng chỉ có thể là người giống người.
Nhưng hai người không liên quan, thật sự có thể giống đến mức này sao?
Cũng có người não động lớn, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, nói: "Có khả năng Vương phi chúng ta và Hoàng đế Lương quốc thật ra là huynh đệ hay không, chính là loại cùng cha khác nương đó, dáng dấp hai người bọn họ đều giống phụ thân."
"Có khả năng! Chắc hẳn Hoàng đế Lương quốc từng đi nam tuần, có thể là nợ phong lưu lúc nam tuần..."
"Khụ."
Có người ho một tiếng, mọi người mới nhớ tới người trong cuộc đang ở trước mặt.
Có người cười rộ lên, cũng có người quay đầu nịnh nọt Vương phi nhà mình: "Muốn ta nói, Hoàng đế Lương quốc còn không có khí độ bằng Vương phi chúng ta! Vương phi chúng ta cũng có thể đến chỗ đó làm Hoàng đế!"
"Không sai không sai, bên Lương quốc kia toàn là những lão già bảo thủ, một đường đi qua ta bị ghét bỏ không ít. Đến kinh thành bên kia quan viên bọn họ cũng không cho ta sắc mặt tốt, nhìn chúng ta giống như nhìn mấy thứ bẩn thỉu, nếu không phải hiện giờ hắn càng cường đại, lúc ấy ta đã nổi giận."
"Chúng ta có bệ hạ anh minh lãnh đạo, qua năm năm mười năm sẽ lập tức vượt qua bọn họ, sau này sẽ trả lại những chèn ép đã từng thừa nhận!"
"Đúng đấy, về sau để Hoàng đế bọn họ cúi đầu cho Vương phi chúng ta."
Bình thường Doanh Chính rất lạnh nhạt, lúc này lại cười một tiếng, hắn hỏi: "Các ngươi cảm thấy Hoàng đế Lương quốc như thế nào? Đại thần Lương quốc như thế nào? Dân chúng của bọn họ thì sao?"
"Bẩm bệ hạ, quốc gia bên kia rất tốt, người lại không được. Bọn họ có thành kiến rất sâu với chúng ta, chẳng qua Lương hoàng không phải người hiếu chiến, muốn chung sống hoà bình với bọn họ không khó, muốn hợp tác có khả năng không dễ nói chuyện."
"Ta còn nghe nói một chuyện, không biết có thật hay không."
Doanh Chính nhìn về phía ông ta.
Ông ta nói: "Lúc trước chúng ta chuẩn bị phát động tổng tiến công lấy được thiên hạ, trước đó Quốc vương từng gửi thư cầu cứu cho Lương quốc, trong triều bên kia tràn đầy tiếng ủng hộ tiếp ứng, đều là dự định trợ giúp phế vương bắt chúng ta, chỉ là người bọn họ muốn giúp không có năng lực, bị bại quá nhanh."
Doanh Chính nghe xong, quay đầu nhìn sang muội muội và muội phu.
"Muội muội nói đi."
"Muốn ta nói? Bọn họ chính là người cường thịnh quá lâu nên cuồng vọng, thật sự điều quân đội đến cũng chưa chắc có thể đánh thắng ca ca. Khuy Lang chàng nói đi."
Khuy Lang?
Ai vậy?
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm Doanh Chính và Bùi Càn đều không kịp phản ứng.D@đ/l~q+đ
Nhìn phía dưới ngây ngốc, Phùng Niệm giải thích cho bọn họ: "Vương phi của ta đấy. Họ Trịnh, tên Bất Khuy."