Edit: Phong Linh
Trước lần mang thai này, Phùng Niệm đã @Hạ Cơ xin nàng cống hiến trú nhân thuật ra.
Lúc trước không dùng cảm thấy mình còn trẻ, tốt nhất là trưởng thành đã, bây giờ nàng đã hai mươi, đang ở trong độ tuổi xuân sắc nhất của nữ nhân, nếu không phủ lên nàng chỉ sợ mình sinh xong đứa thứ hai sẽ không được như trước đây.
Đầu tiên phủ trú nhan thuật lên, sau này khi mang thai thì những kỹ năng an thai của Vi Hương Nhi cũng đủ dùng, sau đó sẽ cho Bùi Càn đồng cam cộng khổ với nàng.
Vì vậy trong group bày tỏ sự đồng tình!
Vương Chính Quân: “Còn đang treo chuyển dời đau ốm của Lục Công chúa, lại còn phải đồng cam cộng khổ, nếu như hai mẫu nữ phát tác cùng lúc, sợ là Bùi Càn khó mà sống yên ổn.”
Lữ Trĩ: “ Chỗ nào tốt cũng cho hắn, đây đã tính là gì? Lúc Lưu Bang đoạt quyền đã chịu không ít khổ cực đâu.”
Đát Kỷ: “ Muội nói vậy không được, vậy mà muội chịu thừa nhận Lưu Bang à?”
Trần Viên Viên: “Lưu Bang mà nghe thấy chắc cảm động phát khóc.”
...
Quả thật Lưu Bang có chút cảm động, từ khi hắn đến nơi này, mỗi ngày nghe những nữ nhân kia gọi Lưu Bang Lưu Bang, nếu lúc này hắn còn sống, ai dám làm càn như vậy mẹ nó đầu đã sớm rơi xuống đất. Thấy được bộ mặt chanh chua nham hiểm độc ác của những nữ nhân này, Lưu Bang cảm thấy cho dù nhìn thấy Thích Cơ sợ rằng hắn không đứng dậy nổi, ai biết được những mỹ nữ này đang giấu cái gì dưới lớp da này?
Bình thường hắn để Lữ Trĩ ghét này ghét kia, không ngờ vẫn có thể nghe được một câu hợp tình hợp lí, chẳng hề cay độc.
Thật là không dễ dàng gì.
Vi Hương Nhi: “Chủ group tuyệt đối đừng mềm lòng với nam nhân kia, tính tình Bùi Càn như nào ta hiểu rõ, muội nhường hắn một tấc hắn sẽ tiến thêm một thước, nếu thấy giả vờ đáng thương có tác dụng thì lần sau hắn vẫn sẽ tiếp tục giả vờ với muội. Hắn không hề đáng thương đâu, nhìn xem Hoàng Đế của các triều đại trước đây, có ai an nhàn hơn hắn nữa?”
Khách Ba Ba: “Với mức độ của chủ group chúng ta thì muốn kéo hắn xuống ngựa không khó chút nào, chỉ cần lôi ông trời ra thì muốn nâng đỡ ai mà chẳng được? Còn chỉ dừng lại ở Trường Hi cung thì hắn nên biết ơn đi.”
Triệu Phi Yến: “ Vậy nên mới nói Bùi Hứa không được, bằng gương mặt đó mà chỉ dám thầm mến, một chút ý chí tiến thủ cũng không có, hắn không thể học Đường Minh Hoàng một chút sao? Đừng nói chủ group mỹ nhân này, đến thiên hạ cũng đều là của hắn.”
Phan Ngọc Nhi: @Dương Ngọc Hoàn, muội nhiều cống hiến như vậy chắc chắn không muốn triệu ai à?”
Trần Viên Viên: “Tỷ cho rằng ai cũng là Tiêu Bảo Quyển vì tỷ cam tâm tình nguyện làm chó sao? Có một số nam nhân triệu tới có khi tự làm cho mình ngột ngạt thêm.”
Tây Thi: “Chỉ là cảm thấy rất lâu rồi không có người mới, từ lúc Lưu Sở Ngọc đến sau này cũng không có ai đến nữa.”
Lưu Sở Ngọc: “Nhìn lại tên group đi, ta cảm thấy người trong group nhiều lắm rồi, họa thủy vang danh hậu thế nhiều như vậy sao???”
Phùng Tiểu Liên: “ Từng này mà nhiều lắm rồi hả? Vẫn chưa đến Hạ Triều đâu, ta còn muốn Triệu Cơ.”
Lữ Trĩ: “ Muội đang nói thân mẫu của Tần Thủy Hoàng sao?”
Phùng Tiểu Liên: “Đúng vậy, chẳng qua thủ đoạn của Lữ tỷ tỷ tàn nhẫn một chút, xúi Lưu Bang giết hại công thần, biến Thích Cơ thành nhân trệ, còn Triệu Cơ làm sao tỷ so sánh được? Nàng tìm kế phụ cho Tần Thủy Hoàng luôn đó.”
Triệu Hợp Đức: “Nhưng nàng ta không gây được sóng to gió lớn gì.”
Phùng Tiểu Liên: “Chuyện có là gì? Chỉ cần Niệm Niệm nói một câu ta muốn, nhất định có thể triệu người tới.”
Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: “ Nghĩ lại thành tựu lớn nhất cả đời này của Triệu Cơ, có phải là sinh đứa nhi tử đó không? Nàng ta chắc chắn có năng lực, chủ group nhìn thấy không thèm sao?”
Trước kia Phùng Niệm có nghĩ tới Triệu Cơ, những việc mà nàng ta làm cũng xem như truyền kỳ, có thể có không ít kỹ năng.
Ví như nghe nói Triệu Cơ bình thường tuyệt đẹp, hơn nữa múa rất giỏi, vậy là được hai cái rồi. Hơn nữa nàng ta từng làm thiếp của Lã Bất Vi, cuối cùng làm Thái hậu Tần quốc, mẫu bằng tử quý đến mức đó sao? Cho dù Lã Bất Vi có yêu thích nàng ta đến mấy, thì hắn cũng dễ dàng dâng nàng cho Đại Đông làm tình nhân, bởi vì hắn muốn tìm một người tình khác quá dễ dàng.... Thế nhưng những thứ này Phụng Niệm thấy không cần gấp lắm, Triệu Cơ là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Chờ khi Từ Hi nhắc tới Tổ Long, vậy có thể gặp một chút.
Phùng Niệm: “Không biết nếu để Doanh Chính nhìn thấy Lưu Bang thì chuyện gì sẽ xảy ra.”
Lữ Trĩ: “...”
Vương Chính Quân: “Chắc là giống như Lưu Bang nhìn thấy chất nhi.”
Đát Kỷ: “Ta muốn xem!”
Phùng Niệm cũng muốn xem, nàng còn chuẩn bị thương lượng với hệ thống, chờ khi nào Triệu Cơ đủ cống hiến có thể triệu thêm người, tuyệt đối đừng cho nàng cái gì mà Doanh Dị Nhân hay Lã Bất Vi, nàng muốn Tần Thủy Hoàng, Phùng Niệm cực kì muốn được thấy phong thái Tần Thủy Hoàng một lần.
Mặc dù hệ thống hay náo loạn với Phùng Niệm, nhưng đa số thời điểm vẫn thuận theo ý nàng.
Đây không phải là ---
<
>
Phùng Niệm: “Hoan nghênh Triệu Cơ.”
Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: “Hoan nghênh.”
Đát Kỷ: “Nhanh, có kỹ năng thì phát ra, không có kỹ năng thì triệu nhi tử.”
Phan Ngọc Nhi: “Từ từ thôi, đầu tiên phải giải thích cho nàng tình huống bây giờ đã. Rồi xem có nhận người này hay không, chi bằng Lữ tỷ tỷ đi đi?”
Lữ Trĩ: “Để ta nói à? Rồi nói cho nàng biết Lưu Bang là người đã diệt Đại Tần là phu quân của ta ư?”
Câu này Triệu Cơ thấy được, cùng lúc đó hệ thống hỏi nàng, Tây Thi muốn đến chơi, nàng có muốn tiếp đãi không. Nếu là Tây Thi trong lịch sử đã từng nhắc tới, mỹ nữ Việt quốc Tây Thi, thì Triệu Cơ biết.
Nàng suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Tính tình Tây Thi tốt, cũng không ghét bỏ gia viên đơn sơ, giải thích cho nàng ta hiểu tình huống hiện tại, tiện thể nói tới kỹ năng và nhi tử. Chỉ thả kỹ năng Triệu Cơ cảm thấy không thành vấn đề, dù sao phải sử dụng kỹ năng mới đổi được điểm cống hiến, nhưng muốn nàng triệu nhi tử, triệu tới sẽ sớm tối chạm mặt với nàng, Triệu Cơ làm không được!
Tây Thi chỉ có thể đi về báo cáo tình hình, Phùng Niệm còn chưa kịp nổ, những người khác đã nổ trước.
Tất cả đều chờ đợi cảnh Doanh Chính và Lưu Bang gặp nhau so tài, nàng nói không làm thì không làm? Chỗ này là chỗ nàng có quyền tự ý quyết định sao?
Vương Chính Quân: “Nàng không muốn triệu hắn thì đưa hắn cho hồ ly tinh, tỷ ấy không chê đâu.”
Đát Kỷ: “Trước tiên ta muốn hỏi chút, Tần Thủy Hoàng đẹp trai không?”
Phùng Niệm: “Nhìn qua chân dung thì không đẹp hơn Lưu Bang là bao.”
Đát Kỷ: “Quên đi.”
Vạn Trinh Nhi: “Nói nhỏ chút, có thể đưa cho Sơn Âm.”
Lưu Sở Ngọc: “... Đưa Tần Thủy Hoàng cho ta để làm trai lơ à??? Ta sợ ban đêm không ngủ yên.”
Lữ Trĩ: “Nếu nhét hắn vào trong hồng bao, rồi tặng cho chủ group cũng được đó? @Phùng Niệm, muội muốn không?”
Phùng Niệm suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Nàng thật sự có thiện cảm với Tổ Long, nhưng trực tiếp thu về tay chuyện này Phùng Niệm chưa bao giờ nghĩ tới! Nhưng mà bây giờ nàng bắt đầu nghiêm túc nghĩ về những lời mà Lữ Trĩ nói, cảm thấy cũng có thể, cùng lắm thì nói với Bùi Càn rằng đó là thân ca của nàng vì không yên lòng mà hạ phàm xuống thăm.
Nghĩ như vậy xong, Phùng Niệm có chút chờ không nổi, ở trong group @ mấy người giàu, muốn các nàng cho Triệu Cơ mượn điểm cống hiến để có thể nhanh lôi người tới.
Trần Viên Viên: “Niệm Niệm muốn à? Cái này mà phải mượn sao? Tặng cho muội.”
Lưu Sở Ngọc: “Gửi cho chủ group có được không? Đây là đang mở hậu cung trong hậu cung của Bùi Càn sao?”
...
Không cứu nổi.
Việc này Sơn Âm Công chúa không cứu nổi.
Phùng Niệm giả vờ không thấy nàng đang xoa tay trong lòng chờ Triệu Cơ triệu người tới. Chỉ cần Doanh Chính không ở chỗ của nàng, Triệu Cơ cảm thấy không quan trọng lắm, cùng lúc nàng cũng ý thức được ở đây chủ group là người có địa vị cao nhất, chủ group muốn mà nàng không phối hợp, chỉ sợ sau này sẽ khó sống.
Người tùy tiện cũng có thể thành Thái hậu Tần quốc, làm sao là người không có mắt được? Triệu Cơ thật sự triệu Doanh Chính tới, khi Tây Thi nhìn thấy hai mẫu tử nhà này, cứ có cảm giác không đúng chỗ nào đó.
Bộ dạng Triệu Cơ hình như rất ngạc nhiên, về phần Doanh Chính... Có phải hắn đẹp quá rồi không???
Vậy mà chủ group nói hắn với Lưu Bang nhìn không khác nhau lắm, đây rõ ràng là một trời một vực!
Nhìn xem bộ y phục này, bộ miện phục* này thật sự quá cao cấp rồi đó? Kỹ thuật dệt và thêu này, đừng nói Lưu Bang trước đây, cho dù mấy trăm nắm sau cũng sợ khó mà làm được. Hắn rũ mắt nhìn Triệu Cơ, ánh mắt cực kì lạnh nhạt, không giống như nhìn thân mẫu mà giống như đang nhìn một người xa lạ.
*Mũ và áo của vua quan, dùng trong dip lễ.
Đầu tiên Tây Thi cảm thấy hệ thống triệu nhầm người.
Tình huống nhẫm lẫn này trước kia cũng từng xảy ra, có lần Niệm Niệm định sử dụng kỹ năng cho Bùi Trạch, kết quả không hiểu thế nào mà lại trúng lên người cha của Bùi Trạch là Bùi Hoảng, lời mà Bùi Hoảng nói ra khiến tứ phía ngạc nhiên, cả nhà thì lạnh cả sóng lưng.
Nghĩ đến khả năng này, Tây Thi hỏi người bên cạnh: “Hắn có phải con của muội không? Hắn thật sự là Doanh Chính sao?”
...
Điểm đã gửi qua, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, cả nhóm đều @Triệu Cơ.
Triệu Cơ không đáp lại, Tây Thi đành thò đầu ra giải thích.
Tây Thi: “Có hai việc.”
Hạ Cơ: “Chẳng lẽ người được triệu tới không phải Tần Thủy Hoàng à? Hệ thống không cho chủ group chúng ta chút mặt mũi sao?”
Tây Thi: “Hắn nói hắn là Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, nhưng không phải nhi tử của Triệu Cơ trong group chúng ta, hai người không biết nhau.”
Phùng Niệm: “Có phải triệu nhầm Tần Thủy Hoàng trong tiểu thuyết, anime trò chơi hay tác phẩm điện ảnh nào đó rồi không???”
Tây Thi: “Không biết.”
Phùng Niệm: “ Còn việc thứ hai là gì?”
Tây Thi: “Muốn nói với Đát Kỷ tỷ tỷ và Lưu Sở Ngọc rằng, hai người chuẩn bị hối hận đi.”
Đát Kỷ: “Có ý gì?”
Lưu Sở Ngọc: “ Chẳng lẽ hắn là loại mỹ nam đẹp đẽ như mắt xanh đó sao???”
Tây Thi: “Đúng vậy, là hắn.”
Việc này rất đau lòng.
Vì thế trong group lại náo loạn, đúng lúc này Triệu Cơ nói câu đầu tiên từ khi vào group đến nay, hỏi Phùng Niệm gửi người này qua thế nào?
Phùng Niệm nói nàng đừng vội, trước tiên nói tình huống cho Doanh Chính hiểu, rồi hỏi hắn có bằng lòng qua đây không. Phùng Niệm chỉ sợ hắn với Triệu Cơ không có gì để nói, nàng nói trong nhóm rất nhiều, đại khái là hỏi hắn hiện tại có làm việc gì không? Có muốn đến Lương quốc để phát huy tài năng, khát vọng của mình không?
Tây Thi: “Hắn nói không muốn cúi đầu làm việc cho người khác.”
Phùng Niệm: “Bản cung là tiên nữ trên trời rồi, nếu hắn tới sẽ là Thần Tiên hạ phàm, làm sao cúi đầu với người khác được?”
Mặc dù triệu nhầm người, nhưng Tần Thủy Hoàng cũng chết rồi, dù sao cũng không có việc gì làm, vừa nghe không cần cúi đầu với Bùi Càn thì đồng ý.
Triệu Cơ muốn tiễn người đi ngay lập tức, nhưng Phùng Niệm lại nói chưa được, nàng phải chờ chút.
....
Bùi Càn vừa bàn giao với đám đại thần xong, nghĩ thầm lần này có thể nhẹ nhõm một chút rồi. Tiểu Triệu Tử vội vàng đi vào điện: “Bẩm Hoàng Thượng, Trường Hi cung cho người tới nói rằng Hoàng hậu nương nương có việc gấp tìm người.”
“Chuyện gì vậy?”
“Nô tài cũng không rõ, tóm lại xin người mau tới ạ.”
Nếu không phải đã có đồng cam cộng khổ, Bùi Càn còn tưởng Hoàng hậu xảy ra việc gì. Mặc dù không cảm thấy khó chịu nào trong người, y vẫn vội vàng đi tới, y biết Hoàng hậu là người cẩn thận, không phải là loại đùa giỡn lung tung, nói có việc nhất định có việc.
Trước khi Bùi Càn tới, Phùng Niệm đã giải thích với nữ nhi, nói cữu cữu tới thăm.
“Cữu cữu? Cữu cữu nào? Là người Phùng gia sao?”
“Hoàng Thượng tới thật nhanh.”
“Còn không phải vì nàng nói có việc gấp sao? Trẫm nào dám chậm trễ.”
Phùng Niệm đang muốn nói rõ, Lục Lục đã đắc ý nói: “Người muốn đệ đệ nhưng không tự sinh, để cho nương phải sinh, cửu cửu nghe nói xong không vui nên tới để trừng phạt người đó!”
Đây không phải là chuyện cười sao?
Cả thiên hạ này ai dám trừng phạt trẫm?
Lúc này Bùi Càn đã nghĩ như vậy.
Phùng Niệm ôm nữ nhi mỉm cười nhìn y nói: “Vừa rồi thần thiếp đã ngủ một lát, lúc ngủ thì nghe thấy phụ mẫu trên trời nói là, ca ca của ta hạ phạm đến thăm ta rồi.”
Bùi Càn: ....
“Nàng nói gì???”
“Khi ta hạ phạm ca ca đang vội vàng thảo phạt yêu ma phương tây, xong việc trở về thì nghe nói chuyện này, không vui lắm nên đuổi tới rồi.
Nghe nói đại cữu ca trên trời tới thăm làm Bùi Càn có chút luống cuống, giờ còn nghe thêm người có chiến lực siêu phàm không hài lòng với y lắm.... Hiện tại đang là tháng sáu, sáng sớm đã nóng rồi, nhưng Bùi Càn lại có cảm giác đang đứng ở trời đông giá rét.
“Coi như vì trẫm, nàng khuyên hắn về đi...”
Vừa nói xong, bỗng nhiên bên cạnh Hoàng hậu hiện ra một người từ hư không, người này nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, không lớn hơn Hoàng hậu là bao, thân hình cao lớn, khuôn mặt mười phần anh tuấn, mặc huyền y đầu đội miện quan, cả người đầy khí phách.
Đát Kỷ: “Ta khóc.”
Lưu Sở Ngọc: “Ta cũng khóc.”
Phan Ngọc Nhi: “Ta...”
Đây quả thật là... Tô gãy chân* nha. Phùng Niệm còn nhỡ rõ nội dung mình bịa ra, nàng thả Lục Lục xuống rồi đứng lên cười nói: “Ca ca tới rồi sao?”
*một từ thông dụng trên internet. Từ này thường được dùng để miêu tả ưu điểm của con trai là đẹp trai, nam tính, ăn nói có tiếng ... Nó có thể dễ dàng khơi dậy trái tim thiếu nữ và sự ngốc nghếch của các cô gái, khiến cả cơ thể mềm mại và không kiểm soát được.
Việc lúc tới phải phối hợp diễn kịch Doanh Chính biết rõ, hắn ừ một tiếng, hỏi ngược lại: “Hắn đối với muội tốt không?”
Phùng Niệm chưa kịp trả lời, Lục Lục đã nhào tới rồi, nàng đưa tay ra muốn ôm, còn nói phụ thân trước kia rất tốt nhưng bây giờ thì rất hư, muốn có đệ đệ nhưng không sinh, phải để mẫu thân sinh, thật không có đạo lý!
“Cữu cữu, cữu cữu ôm con đi!”
Doanh Chính ôm người lên.
Lục Lục thuận theo trèo lên trên, ngồi trong ngực còn chưa thỏa mãn, dán mặt cọ cọ lên, hỏi cữu cữu ở đây bao lâu? Đã tới rồi thì đừng đi nữa, người khác đều có người làm chỗ dựa chỉ có nương nàng không có, đáng thương lắm đấy.
Bùi Càn và Phùng Niệm cũng không biết nhi nữ học những thứ này ở đâu.
Còn biết người khác có nhà mẹ đẻ, còn nàng thì không có.
Bùi Càn ở trong lòng cầu tổ tông phù hộ, bề ngoài trấn định hỏi đại cữu ca xưng hô thế nào?
“Quả nhân Doanh Chính.”
Quả nhân?
Thần tiên cũng dùng loại khiêm xưng này à?
Cái này không phải chuyện quan trọng, Bùi Càn ngẫm nghĩ, đại cữu ca họ Doanh, vậy chẳng phải họ gốc của Hoàng hậu là Doanh? Vốn dĩ là Doanh Niệm ư?
Chú thích:
-Triệu Cơ (280- 229 TCN): còn gọi Lã Bất Vi cơ (呂不韋姬), Tử Sở phu nhân (子楚夫人) hay Đế thái hậu (帝太后), là một nhân vật cuối thời Chiến Quốc. Bà là Vương hậu duy nhất của Tần Trang Tương vương, vua thứ 35 của nước Tần và là mẹ đẻ của Tần Thủy Hoàng, vị Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc. Nhiều ý kiến cho rằng bà từng là thiếp của Lã Bất Vi và có khả năng Tần Thủy Hoàng là con của ông. Sau khi Trang Tương vương mất, bà tư thông và sinh hai con với Lao Ái. Bà cùng Tuyên Thái hậu là hai vị Vương thái hậu duy nhất của nước Tần bị ghi nhận tư thông và có con riêng sau khi phu quân băng hà.
- Doanh Chính (259-210 TCN): tên huý là Chính (政), tính Doanh (嬴), thị Triệu (趙) hoặc Tần (秦), là vị vua thứ 36 của nước Tần, đồng thời là Hoàng đế đầu tiên thống nhất Trung Hoa sau khi tiêu diệt sáu nước chư hầu, chấm dứt thời kỳ Chiến Quốc vào năm 221 TCN.[2] Ông lên ngôi Tần vương năm 13 tuổi và trở thành Hoàng đế năm 38 tuổi. Thay vì tiếp tục xưng vương như các vị vua thời nhà Thương và nhà Chu, để đánh dấu mốc cho việc thống nhất Trung Hoa và chứng tỏ nhà Tần còn vĩ đại hơn các triều đại trước, ông tự tạo ra một danh hiệu mới là "Hoàng đế" (皇帝) và tự gọi mình là Thủy Hoàng đế (始皇帝).
Thứ tự thay đổi: 1/ Đát Kỷ, 2/ Bao Tự, 3/ Hạ Cơ, 4/ Tây Thi, 5/ Triệu Cơ, 6/ Lữ Trĩ, 7/ Vương Chính Quân, 8/ Triệu Phi Yến, 9/ Triệu Hợp Đức, 10/ Lưu Sở Ngọc, 11/ Phan Ngọc Nhi, 12/ Phùng Tiểu Liên, 13/ Vi Hương Nhi,14/ Dương Ngọc Hoàn, 15/ Vạn Trinh Nhi, 16/ Đông Ca, 17/ Khách Ba Ba,18/ Trần Viên Viên, 19/ Từ Hi Thái Hậu