Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 197: Ta cảm thấy đây là hắn ta đang trêu chọc ta!



Thấy hắn ta như vậy, Phùng Niệm cũng không biết nên giận hay cười, đã lâu rồi nàng chưa gặp người nào to gan lớn mật như vậy, ngươi nói hắn ta gan lớn đi... Sau khi sự việc bại lộ cũng nhanh chóng sợ hãi.

"Giả nữ nhân trà trộn vào cung, nếu Hoàng Thượng biết chuyện này thì nhất định sẽ lấy đầu ngươi."

Đương nhiên Pháp Hi Nhĩ cũng biết không thể để Hoàng đế Lương quốc biết chuyện này! Hắn ta thành thành thật thật ngồi trên giường mỹ nhân, khẽ nâng đầu lên, dùng ánh mắt ẩn nhẫn bên trong mang theo một chút hi vọng nhìn Phùng Niệm.

Nếu đây là cách ăn mặc bình thường của hắn ta thì lực sát thương sẽ không tệ. Nhưng lúc này hắn ta còn mặc nữ trang, trên mặt lại có dấu vết son phấn, bộ dạng này nhìn thấy luôn có cảm giác hơi buồn cười.

Phùng Niệm đặc biệt muốn dùng khăn ướt lau sạch sẽ khuôn mặt tuấn tú của hắn ta, thật không tưởng tượng ra bộ dạng một nam nhân giả thành nữ nhân mà.

Nhưng mà điều kiện không cho phép, bây giờ lau sạch cho hắn ta, chờ lát nữa người ta làm sao ra ngoài?

Phùng Niệm có một chút muốn vạch trần hắn ta, nhưng ít nhiều vẫn lo lắng, dù sao ai cũng không biết phản ứng của Bùi Càn, nếu y đặc biệt không thể tiếp nhận chuyện này, ngộ nhỡ lưu đầu không lưu chim, chim không di trú không lưu đầu, vậy thì nghiệp chướng rồi?

Người này làm việc cực kỳ không đáng tin cậy, nhưng cũng chẳng gây ra ảnh hưởng không tốt gì, còn giúp mình mở phỉ thúy hai tháng, nếu thật sự để cho người ta làm thái giám Phùng Niệm vẫn không đành lòng.

"Đừng diễn, xem ở phần ngươi cần cù chăm chỉ trong hai tháng nay, ta giúp ngươi một lần. Nói cho ngươi biết, mỗi tháng nữ nhân đều phải ra máu ba năm ngày, mấy ngày ra máu người sẽ suy yếu một chút, có thể sẽ kèm theo đau bụng. Hai ngày nữa ngươi tự đi lĩnh đồ nguyệt sự, nhớ kỹ ngày này, vào ngày này tháng sau cũng đi lĩnh, sau này cũng phải đi."

Pháp Hi Nhĩ vô cùng ngạc nhiên: "Ngươi không đuổi ta đi à?"

"Ngươi là cống phẩm Quốc vương Udo đưa tới, mới đến hai tháng đã đi sao? Đi đâu được? Ngươi cứ thành thật đợi ở điện bên cạnh, qua mùa đông này, sang năm ta lại tìm cách đưa ngươi trở về."

"... Người thật sự là người tốt."

"Đừng phát thẻ người tốt cho ta, dụng tâm giả nữ nhân một chút đừng để người khác vạch trần, nếu khiến người khác nhìn ra ngươi là nam nhân, ngươi cũng đừng trách bản cung trở mặt nhanh, ta sẽ không thừa nhận mình biết giới tính của ngươi từ lâu, nếu ngày đó thật sự đến bản cung nhất định vứt đi sạch sẽ."

Pháp Hi Nhĩ cười cong mắt: "Nếu lại bị người khác vạch trần, ta sẽ không liên lụy đến người. Bình an qua được, sau này có cơ hội sẽ báo đáp người, thật đấy."

"Muốn báo đáp ta, trong khoảng thời gian ở Trường Hi cung này hãy làm việc thật tốt, ai biết sau này ngươi làm Hoàng đế hay là nhặt ve chai, chuyện sau này thì sau này hãy nói. Đúng rồi, cái tên Pháp Đồ Na này không phải là của ngươi chứ?"

"Muội muội ta tên là Pháp Đồ Na, ta tên là Pháp Hi Nhĩ, ta cũng đã nói tên cho người, người tên là gì?"

Phùng Niệm không có trả lời hắn ta, mà là trả lại mạng che mặt trước: "Pháp Hi Nhĩ đúng không, mang mạng che mặt lên rồi về phòng ngươi đi, bản cung mệt rồi."

Nữ trang đại lão rất biết đúng mực, cho dù biết đây là thuận miệng tìm lý do hắn ta cũng tự giác lui ra. Sau khi mọi người lui ra ngoài, Phùng Niệm mới ngồi trở lại vị trí của nàng, mở khung chat ra.

Phùng Niệm: "Ta cảm thấy đây là hắn ta đang trêu chọc ta!"

Lữ Trĩ: "Ta cũng cảm thấy."

Trần Viên Viên: "Ta cũng vậy."

Vi Hương Nhi: "Đúng là bị Hoàn Hoàn nói trúng rồi, là nam nhân, xem ra cũng là mỹ nam tử."

Đông Ca: "Cũng? Tại sao dùng cũng?"

Vi Hương Nhi: "Tỷ đã quên Bùi Hứa à?"

Triệu Phi Yến: "Nàng quên hay không ta không biết, dù sao ta đã quên! Ngay cả ra máu con sói nhỏ cũng nghe không hiểu, hắn ta không thơm sao? Mọi người nhìn hắn ta, chơi đao tốt biết bao, một mình hắn ta có thể đánh ít nhất hai tên Bùi Hứa!"

Đát Kỷ: "Đáng tiếc không lột sạch sẽ nhìn xem, người luyện võ chắc chắn thân thể rất đẹp."

Lưu Sở ngọc: "Ta cũng muốn, ta quá hâm mộ! Bên người chủ group đã có Bùi Hứa và hắn ta, cộng lại có thể sánh với ba mươi tên trai lơ của ta rồi!"

Phùng Tiểu Liên: "Đừng nói nữa, ba mươi tên trai lơ của ngươi làm không tốt ngay cả Bùi Càn cũng đánh không lại."

Phùng Niệm: "Gì mà ngay cả Bùi Càn cũng đánh không lại? Bùi Càn của chúng ta đã trở thành tiêu chuẩn cân nhắc phế vật sao? ? ?"

Tây Thi: "Một đám mỹ nam đưa tới cửa chủ group còn có thể đối với Bùi Càn toàn tâm toàn ý cũng thật lợi hại nha, đau lòng, đau lòng cho mắt xanh."

Đát Kỷ: "Đứa con kia của Bùi Càn cũng chỉ có khuôn mặt có thể nhìn, ở trước mặt kế mẫu hắn ta cũng không dám đến thổ lộ, còn đau lòng gì chứ? Nói đến cùng bản thân hắn ta là phế vật chứ sao. Muội xem một chút tên giả trang thành nữ này gan lớn bao nhiêu, ngoại bang còn có nhiều lời đồn như vậy, đây mới là người có năng lực!"

Bao Tự: "Bùi Hứa không phục, hắn ta có khả năng thì người ta không thể làm người sao? Ta cũng có thể làm!"

Phùng Niệm: "@ Bao Tự, bệnh vàng mắt không cứu nổi."

...

Lúc trong group hi hi ha ha, vừa rồi Trần ma ma canh giữ ở trong sân đi vào, bà ta đến bên cạnh Phùng Niệm hỏi: "Nương nương hỏi rõ sao? Cuối cùng vị kia xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không phải chuyện lớn, chính là đi ra ngoài quá xa cộng thêm thời tiết và thức ăn thay đổi khiến nguyệt sự rối loạn."

"Vậy có cần mời thái y đến xem hay không?"

"Ta cũng đã nói với nàng ta, nàng ta có ý không muốn, nói chờ thêm một thời gian xem thử."

Chủ tử nhà mình nói đương nhiên Trần ma ma sẽ tin, bà ta còn nói thân thể cũng đã xảy ra vấn đề vì mặt mũi mà kéo dài không xem bệnh sao được? Nhưng cũng chỉ là nói một chút, không có hành động gì.

Pháp Hi Nhĩ đặc biệt có ý tứ, hắn ta vì tìm hiểu ra máu là chuyện gì, thấy tiểu cung nữ hầu hạ có khí sắc không tốt nhìn người cũng hơi suy yếu nên hỏi nàng ta: "Có phải mấy ngày nay ngươi ra máu hay không? Rất khó chịu sao?"

Lúc hắn ta nói còn âm thầm đánh giá, trong lòng buồn bực ra máu này rút cuộc là ra như thế nào, liền phát hiện mặt cung nữ này đỏ bừng, còn mắng hắn ta không biết xấu hổ.

Pháp Hi Nhĩ không hiểu ra sao.

Chỉ là muốn hỏi thăm một chút thuận tiện diễn kịch đằng sau mà thôi, tại sao lại không biết xấu hổ rồi?

Lần này để bảo đảm không xảy ra vấn đề, Pháp Hi Nhĩ lại đi tìm Phùng Niệm, còn nói chuyện này với nàng. Phùng Niệm thật may mắn mình nâng chung trà lên còn chưa có đưa đến bên miệng, nếu không thật sự có thể bị sặc chết bởi một ngụm trà nóng.

Đại lão nữ trang dùng một vẻ mặt tràn đầy tò mò nhìn nàng, chờ nàng giải thích kỹ càng.

Phùng Niệm cảm thấy mình không thể giải thích kỹ càng, nhưng vẫn mặt dạn mày dày nói cho hắn ta biết: "Vậy thì lấy mẫu thân ngươi làm gương đi, bà sinh ngươi từ chỗ nào, thì máu ra từ chỗ đó, hiện tại biết vì sao người ta mắng ngươi không biết xấu hổ rồi chứ?"

Pháp Hi Nhĩ: ...

Ồ, hóa ra là như vậy.

"Chỉ cần ngươi từng có nữ nhân cũng đã biết rồi, thật sự chưa từng có nữ nhân sao?"

Pháp Hi Nhĩ cũng không có cảm giác xấu hổ còn gật đầu một cách đương nhiên nói: "Ta chưa thích người nào cả, đây không phải đúng rồi sao?"

Hắn ta còn nói: "Đáng tiếc người đã là Hoàng hậu Lương quốc, nếu không ta sẽ thích người."

Phùng Niệm bị hắn ta chọc cười đáp: "Vậy thì thật tiếc, dù sao ngươi cũng là mỹ nam tử."

Lúc đầu vốn cho rằng chuyện giả nữ nhân quay ngựa hẳn là chuyện vô cùng lúng túng, có lẽ bởi vì tính cách của hai người, trên thực tế bọn họ ở chung lại không tệ, còn thoải mái hơn so với trước đó.

Nói xong với Phùng Niệm, ngày hôm sau Pháp Hi Nhĩ tìm Trần ma ma hỏi chuyện đồ nguyệt sự.

Trần ma ma sắp xếp người đưa cho hắn ta, quay người nói với Phùng Niệm, còn miêu tả kỹ càng bộ dáng của hắn ta, nói nhìn suy yếu hơn so với bình thường.

Phùng Niệm chống cằm suy nghĩ nói: "Nấu một chút canh gà đưa sang cho nàng ta, lò sưởi tay cũng đưa một cái, mấy ngày nay cũng không cần mở phỉ thúy."

Pháp Hi Nhĩ thành công tu sửa lỗ thủng, cũng thể nghiệm cảm giác được che chở, mấy ngày nay hắn ta đều bị canh gà lò sưởi tay bình nước nóng bao quanh đấy.

Hắn ta ở Trường Hi cung vui vẻ hạnh phúc, so sánh với hắn ta Đại Hoàng tử Bùi Hứa tương đối vất vả hơn, một mặt là nhìn thấy chính phi nhà mình đau đầu, một mặt khác trong lòng hắn ta nhớ kế mẫu nhưng cũng không tiện trực tiếp xông vào cung gặp người. Có lẽ bởi vì trong lòng mình có quỷ, trước đó làm rất nhiều chuyện đều sẽ nhịn không được suy nghĩ chuyện này có thể khiến người khác nảy sinh lòng nghi ngờ hay không.

Lo lắng nhiều, tự nhiên là không dám.

Người không được gặp, nhưng hắn ta vẫn phải thay Phùng Niệm làm chân chạy, hoạt động đổi tiền đưa con đã mở ra vòng thứ hai rồi, lần này vào trận còn nhiều hơn so với lần trước, hơn nữa có hai nhà là phú thương, như vậy càng đặc biệt bỏ được.

Tài vật đưa đến chỗ Bùi Hứa đăng ký nhiều đến mức Học Viện Đại Đức có thể tiêu xài thoải mái trong vòng mười năm, đây còn chưa tới cuối năm đấy, cách thời gian kết thúc còn hai ba tháng.

Bùi Hứa báo cáo tình huống này cho phụ hoàng hắn ta, ý nghĩ đầu tiên của Bùi Càn là xây dựng mở rộng thêm, nhưng bởi vì Học Viện này chủ yếu do Hoàng hậu duy trì, không có nàng không có khả năng đạt được những thứ quyên tặng này, việc này vẫn phải nghe một chút Hoàng hậu nói thế nào.

Bùi Càn thừa dịp nghỉ đêm đến Trường Hi cung, hỏi Hoàng hậu thấy thế nào?

Phùng Niệm vừa ngâm chân vừa suy nghĩ: "Chúng ta làm hoạt động này là để cho người ta quyên tiền quyên vật xem ai quyên được nhiều nhất thì đưa con cho họ, loại chuyện này không khác gì cạo lông dê, không thể làm thường xuyên, dù sao cũng không thể thỏa mãn tất cả mọi người tham gia, người may mắn cảm thấy rất đáng giá, nhưng người có góp tiền lại vớt không được gì cả, nhiều lần như vậy, cho dù ta không lấy một đồng nào của người ta thì cũng sẽ bị họ mắng đấy.

Vừa không thể thường xuyên làm loại hoạt động này, vừa phải chống đỡ chi tiêu trong thư viện, thần thiếp cảm thấy người dừng vội vã xây dựng thêm, nếu không sắp xếp người cầm những khoản tiền này đi đầu tư trước, để tiền đẻ ra tiền, dùng cách này để duy trì thư viện vận chuyển bình thường, xây dựng mở rộng thêm cũng chờ một chút đi."

Loại hình thức này xưa nay chưa từng có, trong lúc nhất thời Bùi Càn nghĩ không ra, sau khi nghe Phùng Niệm nói, y cũng cảm thấy quả thật chỉ có như vậy mới có thể để cho thư viện vẫn luôn hoạt động, nếu không một khi tách khỏi hoạt động quyên tiền bên kia của Hoàng hậu sẽ phải đóng cửa, như vậy không tốt.

"Ngay cả cách này cũng có thể nghĩ ra được, nàng thật sự là bảo bối của trẫm."

"Có thể nghĩ đến là bởi vì thần thiếp vẫn luôn suy nghĩ, Hoàng Thượng quản nhiều chuyện, không có nhiều tâm tư phân cho Học Viện Đại Đức. Đối với Hoàng Thượng mà nói nó không tính là chuyện lớn gì, đối với thần thiếp ý nghĩa lại không giống như vậy."

"Yên tâm đi, Học Viện một tay nàng dựng lên nhất định sẽ luôn hoạt động, cho dù sau này không có chúng ta ở đây, nó cũng sẽ tồn tại, sẽ bồi dưỡng cho triều đình rất nhiều người mới."

Phùng Niệm nghe xong lời này tê cả da đầu.

Đây không phải là dựng lên một lá cờ sao?

Phim ảnh ti vi trò chơi anime nói cho chúng ta biết, những người nói loại lời này đều bị vả mặt rồi.

Tới một chuyến, Bùi Càn dùng năm phần tâm tư để thương lượng chuyện Học Viện với Phùng Niệm, sau khi nói xong vấn đề này y lại quan tâm Lục Lục, cuối cùng nhớ tới cống phẩm Udo quốc đã ở Trường Hi cung, hỏi mấy ngày nay nàng ta có an phận hay không.

Nghĩ đến một thời gian Pháp Hi Nhĩ sẽ đến quấn lấy mình hỏi này hỏi nọ, nhìn lại Bùi Càn thần kinh không ổn định.

Trong lòng Phùng Niệm nói thầm cũng là ta có lập trường kiên định, nếu không ngươi không có Hoàng hậu rồi.

Nhất là gần đây, dưới sự yêu cầu của các thành viên trong group, Phùng Niệm đóng cửa lại để Pháp Hi Nhĩ cởi mạng che mặt xuống rửa mặt cho nàng xem chân dung.
Nam hài tử mười tám tuổi, xen lẫn giữa trưởng thành và ngây ngô, phối hợp với gương mặt như thế, có thể nói hết sức ngon miệng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv