Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 167: Muội thật xuất sắc



Edit: Jung Ad

Đêm nay Tần thị không có giây phút nào an nhàn cả, người khác phần lớn càng chú ý Bùi Hứa không thèm nhìn nàng ta, Phùng Niệm nhìn lâu thêm vài lần, cảm thấy tâm lý tố chất của Tần thị này thật sự không được.

Phùng Niệm: "Nếu ta là Bảo Âm ta sẽ không mong đợi Bùi Diễm sẽ nẩy nở trong một đêm, nhưng nếu ta là Tần thị, Bùi Hứa thế này ta vui mừng chết mất. Dù sao đều không có tình cảm, vóc người tuấn mỹ ít nhất cũng đẹp mắt, nhìn hắn ta ăn cơm cũng có thể ăn thêm nửa bát. Đây là chuyện tốt, bày ra vẻ mặt đau khổ làm gì?"

Vạn Trinh Nhi: "Ta nói sẽ có kiểu so sánh đẫm máu này từ sớm, tâm tư nàng ta nặng nề không vui vẻ được, nàng ta không chịu nổi điều này."

Hạ Cơ: "Có gì mà không chịu được? Chẳng phải Bùi Hứa với nàng ta là do Hoàng đế tứ hôn hay sao? Ngoại trừ bản thân Bùi Càn ai dám nói bọn họ không xứng? Nghĩ thoáng một chút, không phải là do ghen tị nên nói lời chua ngoa sao? Đổi lại là ta, các nàng càng ghen tị ta càng đắc ý, hắn ta đẹp hơn nữa cũng là nam nhân của ta, ta tùy tiện sờ tùy tiện ở bên cạnh còn có thể ngủ, người khác chỉ có thể nhìn!"

Đát Kỷ: "Đúng vậy! Ghen tị cũng không phải của muội, trở về nhìn người xấu xí nhà muội đi!"

Lữ Trĩ: "Cho nên mới nói các người vĩnh viễn đừng nghĩ gặp được chuyện tốt như vậy."

...

Phùng Niệm nhìn các nàng phàn nàn một hồi, nhớ tới hỏi gì đáp nấy đã sớm làm lạnh xong nàng còn chưa tìm được cơ hội hỏi lần thứ hai, sáng mai Tần thị tiến cung đến chúc tết lại hỏi.

Nàng có thật nhiều chuyện tò mò muốn biết.

Đầu tiên là tham gia cung yến, trở về còn sửa sang một lát, chờ đến khi ngủ đã rất trễ, Tần thị chỉ ngủ đại khái hai canh giờ đã rời khỏi giường, nàng ta vẫn phải chỉnh đốn cách ăn mặc tốt, chờ tới khi trời sáng lại cùng Bùi Hứa tiến cung, đi chúc tết đám Thái hậu và Hoàng Thượng.

Ngày mùng một tết Tần thị trang điểm khá hơn so với đêm hôm qua, nhưng đi song song với Bùi Hứa vẫn rất không hài hòa. Giữa hai người bọn họ không chỉ có chênh lệch giá trị nhan sắc quá lớn, chủ nếu là không có tình cảm, giả vờ cũng không có.

Bùi Hứa là một mỹ nam mặt lạnh, từ lúc Tần thị thay đổi, nhìn cả người cũng rất khổ, dù cười rộ lên cũng không thấy nàng ta đang vui vẻ.

Đến bên ngoài Ninh Thọ cung Bùi Hứa còn ngừng một chút, hắn ta quay đầu nhìn về phía Tần thị, dặn dò: "Ngẫm lại hôm nay là ngày gì, sau khi đi vào đừng trưng cái mặt đau khổ đấy."

Nói xong không đợi Tần thị trả lời, hắn ta đã tiến vào.

Khi hai người đến nơi, Thái hậu ở đó, Quý phi, Nhị Hoàng tử phi Bảo Âm cũng ở đấy. Bùi Hứa cười nói: "Nhị đệ và đệ muội sớm hơn một chút? Là chúng ta tới trễ?"

Bảo Âm cười tủm tỉm nói: "Đến sớm hơn so với các ngươi một khắc đồng hồ."

"Đệ ấy đâu?"

Biết hỏi hắn ta ở đây là Bùi Diễm, Bảo Âm nói hắn ta vừa mới bị Hoàng Thượng gọi đi rồi.

Phùng Niệm nói giúp: "Hoàng Thượng đã nói với ta, bình thường hắn không có nhiều thời gian trống như vậy, thấy tết đến có mấy ngày rảnh rỗi, dự định nói chuyện với các ngươi một chút."

Bình thường mà nói, Bùi Hứa nên bái lạy Thái hậu sau đó đến chỗ cha hắn ta ở bên kia, để mấy người nữ quyến trò chuyện. Nhưng hắn ta hiếm khi có cơ hội gặp được Quý phi, không nỡ đi ngay lập tức, nhân tiện nói: "Phụ hoàng đang trò chuyện với Nhị đệ? Vậy ta ở cùng hoàng tổ mẫu thêm một chút."

Hắn ta thật sự quan tâm một phen đến cảm xúc của Thái hậu đầy đủ mới nhớ tới nói: "Hôm nay không thấy tiểu muội." Khi nói xong lời này, Bùi Hứa rất tự nhiên nhìn sang Quý phi.

Hắn ta thầm mến đã ba năm rồi, giả bộ đã thành thói quen, có thể nói không hề có sơ hở nào. Mọi người trong phòng cũng không nghĩ nhiều, cũng chỉ có Tần thị, nàng ta rũ mắt giấu nắm tay trong áo, móng tay đã cắm vào trong thịt rồi.

Nàng ta nghe thấy Phùng Niệm đáp: "Tối hôm qua trở về nàng rất buồn ngủ, ngủ một lát như thế ai tỉnh được?"

Lại nghe thấy người bên cạnh tiếc nuối nói: "Còn tưởng rằng có thể thấy được nàng."

Bùi Hứa chưa từng dùng loại giọng điệu này nói với nàng ta, Tần thị rất hận, thật sự rất hận.

Thái hậu còn trêu ghẹo hắn ta: "Thích như thế thì cháu và Tần thị sinh một đứa đi!"

Bùi Hứa dừng một chút nói: "Chỉ sợ sinh ra không xinh đẹp giống như muội muội, vả lại chuyện này, chẳng phải còn phải xem duyên phận sao?"

Chỉ với lời này đã chọc tức Tần thị, vừa rồi nàng ta còn cố gắng nhếch miệng bày ra khuôn mặt tươi cười, hiện tại đã không cười nổi. Bùi Hứa tuấn mỹ như vậy lại lo lắng sinh nữ nhi không dễ nhìn, đây là có ý gì? Chẳng phải là ám chỉ nàng ta, nói nàng ta xấu?

Lúc Tần thị buồn bực tức giận, trong group đều nhìn thấu nàng ta, tất cả lại đoán vì sao nàng ta không vui, Vương Chính Quân còn nói, người già tức giận không tốt, hỏng thân thể, dễ chết sớm.

Triệu Phi Yến: "Lúc trước người bị Lưu Bang hố chẳng phải cũng tức giận mỗi ngày? Đây là chuyện muốn nhịn thì nhịn được sao?"

Trần Viên Viên: "Là Tần thị nghĩ quá nhiều, nàng ta xem Niệm Niệm là đối thủ, Niệm Niệm xem nàng ta như Bách Hiểu Sinh*, chỉ muốn hỏi thăm chuyện từ nàng ta."

*một nhân vật trong tác phẩm Tiểu lý phi đao của nhà văn Cổ Long.

...

Quả thật Phùng Niệm là như vậy, dù biết người này có rất nhiều bất mãn với mình, nàng cũng không có hứng thú đánh trả. Nàng luôn cảm thấy loại người giống như Tần thị có thể khiến mình tức chết ở đời trước, đời này cũng không thành được châu báu. Cũng nhìn ra nàng ta không vui, nàng ta cũng chỉ có thể buồn bực, không dám nói gì, giống như vậy có thể có bao nhiêu uy lực?

Phùng Niệm suy nghĩ vớ vẩn một trận, chờ đến khi Thái hậu nói bà mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thì đề nghị Bùi Hứa đến chỗ Hoàng Thượng, Bảo Âm và Tần thị cùng đi với nàng, đến Trường Hi cung ngồi một chút ăn một gì đó, chờ Bùi Hứa và Bùi Diễm bên Hoàng Thượng có thể để tới đón người.

Sắp xếp như vậy là nghĩ Bùi Diễm đi trước, hẳn cũng sẽ kết thúc trước, chờ hắn ta đón Bảo Âm đi chẳng phải mình có thể ở cùng Tần thị một hồi?

Nàng nghĩ như vậy, Bùi Càn cũng thỏa mãn ý nàng, quả nhiên thả Bùi Diễm để hắn ta đi đón Bảo Âm trước. Mắt thấy trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Phùng Niệm lại vung ra hỏi gì đáp nấy lần nữa, nhìn đồng hồ đếm ngược năm phút chạy, nàng tranh thủ thời gian vứt ra một câu hỏi: "Ngươi biết gì về Lục Công chúa Bùi B?"

Đời trước bởi vì nàng ta không thể gả cho Bùi Hứa, khoảng cách với hoàng thất rất xa, muốn hỏi việc tư nàng ta hầu như đều đáp không được. Ngược lại vấn đề này còn có thể nói vài lời.

Tần thị nói cho Phùng Niệm biết, trong tất cả các Hoàng tử Công chúa, địa vị Lục Công chúa Bùi B vô cùng siêu nhiên, không chỉ có tên gọi và phong hào đặc biệt, hầu hết mọi người không dám nghĩ đến cuộc sống sau này của nàng. Dù là nhà cao cửa rộng cũng chỉ mời nữ phu tử tới cửa dạy các cô nương đọc sách nhận biết chữ, nàng không giống như vậy, nàng học vỡ lòng cùng Thất Hoàng tử tại học viện của hoàng gia, chương trình học cũng giống các Hoàng tử, mỗi ngày cũng phải làm bài tập.

Học như vậy một khoảng thời gian Lục Công chúa không hài lòng, ghét bỏ tỉ lệ không cân bằng giữa nam tử và nữ tử dẫn đến bên người nàng chỉ có chó nịnh bợ mà không có khuê mật. Hoàng Thượng vì dụ dỗ nàng vui vẻ, tuyển chọn bốn nữ hài tử tuổi tác tương tự nàng từ các nhà có dòng dõi thư hương đi học cùng Công chúa.

Các nàng không chỉ đọc sách cùng Công chúa, còn cùng Công chúa học võ, cưỡi ngựa bắn tên tất cả đều học, những người lớn lên cùng Công chúa đều là nhân vật lợi hại.

Trước đây, người ta cho rằng nữ tử không có tài mới là đức, rất nhiều người dù mời nữ phu tử tới vẫn chủ yếu học cầm kỳ thư họa, rất ít người nghiêm túc học tri thức, đều cảm thấy thứ này các nữ hài nhi không dùng được, các nàng chỉ cần học hai loại tài nghệ quản lý hạ nhân và quản gia là được rồi, không cần biết những thứ thiên văn địa lý kia.

Nhưng Lục Công chúa học.

Hoàng Thượng quyết không thể chấp nhận người khác đàm tiếu về tâm can bảo bối của y, cho nên mới nói, chỉ cần là chuyện Lục Công chúa làm, đều được Hoàng Thượng ủng hộ và khen ngợi, không cho phép nói nửa chữ không đúng.

Trên thực tế triều đình không cổ vũ nữ tử và nam tử vào học, nhưng bởi vì Bùi B học, cộng thêm mấy thư đồng của nàng cũng là danh môn quý nữ, các nàng làm giống như vậy cùng lúc có được ca ngợi, tạo thành một loại tập tục trong vòng tròn này, khiến mọi người cảm thấy không muốn bị xem thường, không thể gả cho một phu quân như ý, có tài có học mới được người theo đuổi, rất nhiều người chỉ vì có thể đặt chân trong vòng tròn này, cũng học các nàng đi đọc sách, sau khi đọc xong cứ thấy kỳ kỳ.

Thấy kỳ kỳ là Tần thị nói, nàng ta nói Lục Công chúa dẫn đầu rất nhiều trao lưu linh tinh, dù sao chuyện nàng làm sẽ có người bắt chước, nàng ăn gì mặc gì cũng có thể trở thành trào lưu, nàng chơi cũng biến thành trò chơi mọi người ưa thích...

Tần thị cũng không phải đang ca ngợi nàng, ngược lại cảm thấy nàng đã mang tư tưởng của rất nhiều nữ hài nhi vượt giới hạn.

Các cô nương vốn là đại môn không ra nhị môn một bước, nhưng Bùi B thì không, nàng thích xem náo nhiệt, lễ hội tết hoa đăng múa lân sư rồng trong kinh nàng cũng đi xem, còn để các ca ca dẫn đi leo núi, dạo hồ, đánh mã cầu* cũng có nàng. Thấy nàng đi thì có một số công tử cũng sẽ mang theo tỷ muội nhà mình đi cùng, kết quả chính là có rất nhiều nữ hài nhi đều chạy ra bên ngoài mỗi tháng, không giống như lúc trước nhiều lắm là chỉ là theo người lớn đến làm khách nhà khác hoặc là cùng đi bái lạy ở chùa miếu.

*một trò chơi cưỡi ngựa đánh bóng.

Bởi vì nàng, các cô nương rất trở nên khó quản.

Tần thị sinh nhi tử, nàng ta không thích như vậy!

...

Phùng Niệm chỉ hỏi một câu, Tần thị than phiền đủ năm phút đồng hồ, khi đến giờ nàng ta hoảng hốt một chút, cảm thấy mình giống như thất thần, lại không chắc.

Tần thị nhìn về phía Quý phi ngồi bên cạnh.

Phùng Niệm tạm thời không nghĩ đến những gì nàng ta vừa nói, cười hỏi nàng ta: "Đại Hoàng tử trưởng thành ngươi cảm thấy như thế nào? Có phải rất đẹp hay không?"

Khóe miệng Tần thị cười rất khó coi: "Nương nương cố ý trêu ghẹo ta sao? Chẳng lẽ người không nghe thấy mọi người nói như thế nào?"

"Bản cung thật sự không nghe thấy, ngươi nói xem."

Phùng Niệm đầy mong đợi nhìn nàng ta, biểu cảm đó quá chân thật, Tần thị cũng không xác định là nàng thật sự không biết tin hay là giả ngu khiến người ta khó xử.

Coi như là loại sau, Quý phi có thể giả bộ ngu ngốc, nàng ta có thể sao?

Nàng ta không thể.

"Tướng mạo ta chỉ tầm thường, bên ngoài đều nói ta không xứng với điện hạ."

"Bản cung dạy ngươi một thủ đoạn, để đại nha hoàn bên cạnh ngươi mang theo một cái gương bên người, ai nói ngươi như vậy thì hãy lấy ra đưa cho nàng ta, để nàng ta mở to mắt nhìn lại mình là đức hạnh gì." Phùng Niệm đặc biệt khoan dung với tình báo của mình, còn nói: "Ngươi là Đại Hoàng tử phi Hoàng Thượng nhìn trúng, ngự ban cho lương duyên, ngươi không xứng thì có ai xứng? Bản cung cũng không hiểu rõ, một tuyệt thế mỹ nam như thế ở bên cạnh ngươi, không hưởng thụ thật tốt mà ngươi sầu gì chứ?"

Tần thị rất bối rối, không biết Quý phi đang làm gì, lại có ý gì. Đừng nói nàng ta, trong group cũng có người hoang mang.

Đông Ca: "Niệm Niệm muội..."

Vương Chính Quân: "Muội thật xuất sắc. Nam nhân nàng ta tập trung tinh thần nhào vào trên người muội, kết quả muội dạy nàng ta không chiếm được trái tim Bùi Hứa cũng không sao cả, có thể chiếm được người hắn ta là đủ rồi."

Đát Kỷ: "Nếu không thì sao? Bùi Hứa thích chủ group chúng ta, nhưng ngay cả ngón tay cũng không đụng được. Hắn ta không thích Tần thị, không phải còn phải thỏa mãn yêu cầu của Tần thị? Yêu hay không yêu còn có thể quan trọng hơn ăn thịt sao? Một tuyệt thế mỹ nam như thế nàng ta muốn ngủ là ngủ còn không đắc ý?"

Bao Tự: "Đát Kỷ tỷ tỷ nói hay lắm!"

Triệu Phi Yến: "Nói hay lắm! Nếu là ta, ta đồng ý đổi với nàng ta! Cho ta một cơ hội để ta lên làm Đại Hoàng tử phi, ta chỉ có một yêu cầu, để Bùi Hứa tiếp tục đơn phương tương tư, tuyệt đối đừng từ bỏ, ổn định mặt không cần sụp đổ ta sẽ yêu hắn ta cả đời và đi ngủ mỗi ngày với hắn ta!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv