Chịu kích thích này, đêm đó Trường Hi cung không tiếp đãi Bùi Càn, người vừa tới đã đụng phải cửa lớn đóng chặt. Y quay đầu nhìn Lý Trung Thuận, phát hiện Lý Trung Thuận cũng nhìn y.
"Ngươi nhìn gì? Đẩy cửa ra đi!"
Hoàng Thượng ra lệnh như vậy, Lý Trung Thuận còn có thể đứng ngây ra hay sao? Hắn đi ra phía trước gõ hai lần.
Không có phản ứng.
Lại gõ hai lần.
Giọng thái giám Cát Tường truyền ra từ bên trong, hắn ép tới rất rất thấp, nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy?"
"Hoàng Thượng tới, còn không mau mở cửa."
".." "Thế nhưng Quý phi nương nương nói không được phép để Hoàng Thượng vào trong."
Bùi Càn đoán ra Quý phi lại giở yêu sách, nghe thấy lời này vẫn không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Bảo ngươi mở cửa ra, không mở trẫm lập tức xử ngươi."
Vừa mới nói ra lời độc ác, giọng Phùng Niệm vang lên: "Đệ đứng cạnh cửa làm gì? Trả lời ai vậy?"
Vừa rồi Cát Tường còn xoắn xuýt có nên mở cửa hay không, nghe thấy giọng nói này, hắn xoay người sang phía khác, cúi đầu chạy vài bước đến trước mặt: "Hồi bẩm nương nương, là Hoàng Thượng ở bên ngoài, Hoàng Thượng tới."
"Hôm nay Thái Thượng Hoàng tới, ta cũng không gặp. Bảo hắn đi đi!"
Không cần người truyền lời Bùi Càn cũng đã nghe thấy. Y cao giọng nói: "Đang yên ổn sao nàng lại nóng nảy làm ầm ĩ lên vậy?"
Phùng Niệm vốn định từ từ mới đối mặt lại với y, tên chó chết này không nên đến! Nàng nâng váy bước hai bước bậc thang, xuyên qua đình viện đến bên cửa son. Nàng đưa tay tháo then cài cửa, đẩy nửa cánh cửa ra. Phùng Niệm đứng trong khe cửa rộng mở, vô cùng không vui liếc Bùi Càn.
"Có việc không thể nói ra sao? Trẫm bận rộn cả ngày, vừa xong liền đến đây, nàng cứ như vậy!"
"Ta thấy người thì bị làm tức chết, còn nói cái gì."
"Trẫm làm sai gì rồi?!"
"Bây giờ người không làm, về sau sẽ làm!"
Nô tài bên cạnh đều nghe đến choáng váng. Phùng Niệm không cảm thấy mình đang đùa giỡn chút nào, nói tiếp: "Buổi chiều ta ngả xuống giường nhắm mắt một lát, mơ thấy mười mấy năm sau, B Nhi bị ngươi dạy thành móng heo lớn, cặn bã ăn trong chén nhìn trong nồi, hứa hẹn năm sáu thanh niên. Ngoài việc không học người mở hậu cung, chuyện thất đức gì cũng từng làm."
Bùi Còn vừa định nói nằm mơ mà thôi, chợt nhớ đến kế hoạch phò mã sơ bộ không cố định của mình.
"Giấc mơ này có chút ý tứ."
Phùng Niệm: ... ? ? ?
"Người thật đúng là không chột dạ!"
"Cái này có gì chột dạ? Tâm can bảo bối của trẫm có lòng bác ái, thích hơn hai người có vấn đề gì? Tình cảm vốn chính tới nhanh đi cũng nhanh." Bùi Càn còn nói, nếu là cả đời chỉ có một phò mã, ngươi dẫn người này đến chọn lồng đèn, mắt mù cũng chưa hẳn có thể xác định. Trên đời này có không ít người trẻ tuổi tướng mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, đều có các sở trường, ngươi chọn thế nào?
Yêu đương, chia tay, lại yêu đương, không có vấn đề.
Có thể dựa theo cách nói của Tần thị, bên kia Lục Lục yêu đương, đồng thời nuôi mấy lốp xe dự phòng, nàng vốn không một lòng một dạ yêu một người!
Phùng Niệm ý đồ để Bùi Càn hiểu rõ nữ nhi của y tạo bao nhiêu nghiệt trong tương lai. Bùi Càn nghiêm túc nghe, vẫn chưa hiểu tại sao Quý phi lại tức giận? "Chuyện này đợi chút nữa nói tiếp. Trẫm hỏi nàng, mười mấy năm sau chúng ta có nhi tử không?"
Tốt, y biết rồi! Xem ra sau này không trốn thoát bị chịu tội một lần nữa, nhớ tới lần sinh B Nhi, thật sự quá khổ.
Trăm cay nghìn đắng sinh được nữ nhi ra, tìm thêm mấy phò mã thì làm sao?
Phùng Niệm cảm thấy nàng không trông cậy được vào Bùi Càn, chỉ mong “mẫu nữ đồng lòng” của Vi Hương Nhi góp thêm chút sức, để nữ nhi nghe nàng, đừng nghe Bùi Càn dạy bậy. Ba đến năm năm chia tay một lần, nàng có thể chịu được. Gen hỏng của nhà họ Bùi cứ như vậy, trừ khi cầu mà không được, nếu không ngươi rất khó trông cậy vào bọn họ si tình cả đời... Chuyện này là không thể, tuyệt đối không thể đồng thời ôm mấy người, làm như vậy nói không chừng sẽ bị các tiểu thư phu nhân phẫn nộ, xử lý.
Lúc mắng Bùi Càn, Phùng Niệm thả rắm cầu vồng đối với Đại Hoàng tử phi trong group!
Phùng Niệm: "Không ngờ Đại Hoàng tử phi lại làm người hai đời, thật tốt! Sau này qua một thời gian ngắn muội lại hỏi nàng ta một chút, hẳn có thể hỏi ra