Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 139: Người có thể mắng Bùi Trạch, nhưng không được mắng hắn là cháu con rùa.



Quý phi nương nương thủ dâm bị bắt còn không sợ mà lại sợ trường hợp nhỏ này sao? -- Tất nhiên không có khả năng. Phùng Niệm híp mắt một cái, cười nói: "Hoàng Thượng tới rồi?"



Bùi Càn đang rất tức giận, không để ý đến nàng mà đi vào trong điện nhìn Phùng Hi từ trên cao xuống: "Ngươi nói gì? Nói lại lần nữa xem."



Phùng Hi dám nói những lời này với Phùng Niệm vì dám chắc Phùng Niệm sẽ không kể ra ngoài, đạo lý vô cùng đơn giản. Bây giờ nàng là phi tử của Hoàng Thượng, chắc chắn không muốn liên quan đến Bùi Trạch. Người làm Hoàng Đế phần lớn đều có lòng nghi ngờ nặng, cho y biết đến nay Bùi Trạch còn nhớ thương Phùng Niệm, mà lúc trước Phùng Niệm và Bùi Trạch lại có chút tình cảm, chuyện này đối với Phùng Niệm không có gì tốt. Nghĩ tới những thứ này, Phùng Hi mới dám không ngại miệng mà yên tâm nói... Ai biết ban ngày Hoàng Thượng đến hậu cung làm gì? Y không còn chuyện khác làm sao?



Nhớ lại lời mình vừa mới nói, trên lưng Phùng Hi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai đầu gối quỳ trên mặt đất đóng băng, hai tay cũng đóng băng, trong lòng lạnh buốt. Nàng ta cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.



Bùi Càn 'xùy' một tiếng: "Bùi Trạch này, thật sự là cháu con rùa!"



Phùng Niệm nghe thấy lời này, nhịn không được, bật cười.



Trong tình huống nghiêm túc như vậy mà nàng lại làm thế, Bùi Càn không khách sáo điểm danh phê bình, hỏi: "Quý phi, nàng cười cái gì?"



"Thần thiếp vốn muốn nói, người có thể mắng Bùi Trạch, nhưng không được mắng hắn là cháu con rùa. Người nghĩ lại xem, cha Bùi Trạch là Bùi Hoảng, cha Bùi Hoảng là ai?"



Bùi Càn: ...



"Khụ."



"Trẫm đang tra hỏi, nàng đừng ngồi đây nói lung tung. Trẫm hỏi lại lần nữa, chuyện ngươi vừa nói có phải sự thật không?"



Vừa rồi nói thật tình thật ý như vậy, bây giờ cũng không còn đường sống để sửa lời nữa, trực giác của Phùng Hi nói cho nàng ta biết nếu phủ nhận chắc chắc là xong đời, dứt khoát không thèm quan tâm nữa, vừa khóc vừa tố cáo một hồi, hi vọng Hoàng Thượng ban phát lương tâm hạ chỉ cho nàng ta hòa ly với Bùi Trạch. Lúc trước thấy nhà mẹ đẻ muốn gì cũng không có, cho rằng gả đi có thể sống tốt, ai ngờ chịu đủ khổ ở phu gia, ngược lại tình huống nhà mẹ đẻ khá hơn một chút... Dưới tình huống không còn cách nào để sửa lời, Phùng Hi chỉ có thể nghiêm trọng hóa vấn đề lên rồi kể lại.



Mục đích bây giờ của nàng ta là: Hòa ly và hại chết Bùi Trạch.



Kết quả ai ngờ, Bùi Càn vốn không quan tâm Phùng Hi có thể sống ở Bùi gia hay không. Nói trắng ra, điều khiến y tức giận nhất vẫn là con rùa con nghé kia mơ ước Quý phi, nhưng cái này không làm tội danh được, nói ra Quý phi sẽ bị người trong thiên hạ bàn tán. Giờ phút mấu chốt thì Phùng Hi lại đến, cho Bùi Càn cơ hội mượn đề tài để nói chuyện của mình. Lúc trước, giữa phu thê bất hòa cũng không đến phiên Hoàng Đế nhúng tay vào quản, nhưng nếu do Thái hậu ban hôn, sau khi kết hôn nửa năm nhà gái không nhịn được nữa mà bẩm báo trong cung, chuyện này chẳng phải danh chính ngôn thuận sao?



Sau khi nghĩ thông suốt, Bùi Càn bảo Phùng Hi để nàng ta không cần lo lắng: "Tuy nói Thái hậu ban hôn không thể hòa ly, nhưng trẫm đã biết chuyện này, sẽ đòi công bằng cho ngươi. Tất nhiên trẫm sẽ không buông tha Bùi Trạch dễ dàng đâu, nhất định sẽ khiến hắn ta khắc sâu nhận thức về sai lầm của mình. Ngươi lui ra, trở về chờ tin tức đi."



Phùng Hi cảm giác trên trời bổ xuống một tia sét, vừa vặn đánh vào người nàng ta.



Hoàng Thượng nói gì???



Không cho bọn họ hòa ly, nhưng sẽ hung hăng chỉnh đốn Bùi Trạch, còn bảo nàng ta trở về chờ tin???



"Hoàng Thượng, người không thể. Người làm thế này, người nhà bọn họ sẽ nhân cơ hội gọt giũa chết ta. Ta sẽ chết đó."



Bùi Càn nhíu mày: "Ngươi không cần hắn ta theo đi dạo mà lại vào cung tới nói những lời vô nghĩa này làm gì? Bùi Trạch đối xử không tốt với ngươi, ngươi muốn Quý phi đồng cảm rồi đền bù tổn thất cho ngươi hay sao?"



Phùng Hi: ...



"Bảo ngươi lui ra, trẫm phải suy nghĩ làm sao để trị hắn ta một chút."



Rõ ràng là tiến cung xin tha thứ, sao lại biến thành tình huống này? Phùng Hi muốn khóc cũng không khóc nổi, chính là lo lắng sợ hãi khủng hoảng. Vấn đề ban đầu vẫn chưa được giải quyết mà đã xuất hiện vấn đề mới, tình cảnh của nàng ta lại càng gian nan. Làm sao bây giờ?



Đoạn đường xuất cung này, nàng ta đi một bước nặng một bước nhẹ. Nàng ta không ngừng suy nghĩ nên làm gì bây giờ. Phùng Hi cảm thấy cứ thế này mà trở về chắc chắn xong đời. Nàng ta không dám đi về nhà chồng, thế là trở về nhà mẹ đẻ.



Hôm đó có thánh chỉ phát đến Bùi phủ. Lúc phụ tử Bùi Hoảng và Bùi Trạch nghe nói còn tưởng là Hoàng Thượng hết giận rồi, thấy hai năm nay bọn họ đều rất an phận lại nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, chuẩn bị khôi phục thân phận cho bọn họ. Đôi phụ tử vừa đuổi đến xem, phát hiện sắc mặt thái giám truyền chỉ lạnh nhạt, trông không giống có chuyện vui lắm. Không phải chuyện vui, sao Hoàng Thượng lại nhớ đến bọn họ?



Hai phụ tử đầu óc mơ hồ quỳ xuống, Dương thị tới chậm một bước cũng quỳ xuống theo, thái giám kia mới bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ.



Trên thánh chỉ nói, có Phùng Hi tố cáo, Hoàng Thượng mới biết Bùi Trạch lại coi thường ý chí của Thái hậu, thậm chí cay nghiệt hãm lại phu nhân Phùng thị do Thái hậu ban hôn. Hiện tại giao trách nhiệm cho hắn ta giải tán thiếp thất hai phòng, còn phải bị đày đi cải tạo lao động trong vòng ba năm, bảo hắn ta đến nơi lao động cần phải có thái độ nghiêm túc làm thật tốt, tự kiểm điểm thật tốt... d#đ:l+q!đ



Không chỉ một nhà ba người bọn họ, mà thiếp thất hai phòng kia cũng đều choáng váng.



"Nào có chuyện này?"



"Chúng ta đều rất tốt, sao lại làm như vậy? Phu nhân hơi quá đáng rồi!"



Thái giám truyền chỉ nghe nói thế, còn nhìn thoáng qua, không nhìn ra hai người này có tư cách gì để đánh đồng với Quý phi nương nương... Trên trời dưới đất, thua rất nhiều. Hắn không quan tâm hai người kia, chỉ thúc giục Bùi Trạch tiếp chỉ, còn cho hắn ta chuẩn bị một chút, sẽ có người lập tức tới đón hắn ta đến địa điểm lao động. Ba năm cũng không dài, làm xong là có thể trở về.



Bùi Trạch chết lặng tiếp nhận thánh chỉ, cha hắn ta Bùi Hoảng thực sự nhịn không được nói không phải như vậy.



Thái giám truyền chỉ nói: "Tạp gia khuyên các ngươi ít dài dòng thôi, tức phụ quý phủ kể cũng không chỉ những thứ viết trên thánh chỉ này. Nghĩ lại xem tại sao Hoàng Thượng muốn ngươi giải tán thiếp thất hai phòng này, ngươi còn làm loạn gì? Không sợ làm loạn xong kết cục còn thảm hại hơn à?"



Buông lời nói này, thái giám truyền chỉ hồi cung.



Bùi Hoảng tức đến phát bệnh: "Phùng Hi này thật sự là tai họa, ngươi tên khốn này cũng thế, thậm chí ngay cả nữ nhân cũng không quản được? Còn để cho nàng ta làm ầm ĩ đến trong cung!"



Dương thị tức muốn chết: "Trạch Nhi không sủng nàng ta, người cũng không xem xem nữ nhân như nàng ta thế thì ai mà sủng? Nếu nàng ta an phận, chúng ta cũng không để ý cho nàng ta phần cơm ăn. Nàng ta muốn gây ồn ào, Trạch Nhi thu hai người về, nàng ta liền xông vào trong cung! Ta thật sự chưa từng thấy loại người này!"



"Bây giờ ầm ĩ cũng vô dụng, chỉ có thể làm theo thánh chỉ nói."



"Muốn nhi tử của ta đi lao động ba năm? Đến đó ăn bao nhiêu khổ ư?"



Dương thị nói sao cũng không đồng ý, thế nhưng Bùi Trạch biết Hoàng Thượng trừng phạt hắn ta tuyệt không phải bởi vì hắn ta đối xử với Phùng Hi không tốt, mà là cảnh cáo hắn ta đừng mơ tưởng Quý phi nữa.



Mầm tai hoạ ở đây.



"Mẫu thân đừng nói nữa. Hoàng Thượng đã hạ chỉ, tất nhiên sẽ không sửa đổi."



Lời này bóp chết ảo tưởng cuối cùng của Dương thị, giọng bà ta căm hận nói: "Phùng Hi, người đâu? Nàng ta ở đâu?"



Người gác cổng nói sau khi đi ra ngoài thì không trở về.



Trong cung không thể giữ nàng ta lại, người chưa trở về, còn có thể đi đâu? Chỉ có thể về nhà ngoại tránh đi. Dù Dương thị không dám vào cung làm loạn, nhưng bà ta không sợ người Phùng gia, liền mang theo người đi. Bà ta mang người đến đập cửa cổng rầm rầm.



"Mở cửa! Mở cửa ra cho ta!"



Bởi vì Phùng Hi sợ nên vẫn chưa nói cho mẫu thân nàng ta biết chuyện, kết quả chính là Từ thị đích thân chào đón, hỏi: "Không phải nói để Hi Nhi trở về nghỉ một đêm sao, bà thông gia tìm đến có việc gì vậy?"



Dương thị đẩy bà ta ra, trực tiếp xông vào, miệng không ngừng hét Phùng Hi, bảo nàng ta đi ra.



Phùng Nguyên bị làm phiền, đi ra ngoài chỉ vào phòng bên cạnh, bảo người ở đầu bên kia tranh thủ thời gian mang nàng ta đi.



Ban đầu Dương thị muốn bắt người trở về trước rồi từ từ chỉnh đốn, kết quả vừa trông thấy nàng ta liền không nhịn được, trực tiếp ra tay, vừa đánh vừa chửi Phùng Hi là sao chổi, là tai họa.



Từ thị có thể trơ mắt nhìn người ra ra tay đánh thân nữ nhi của bà ta sao? Bà ta nhanh chóng đến che chở, thấy không bảo vệ được đành phải nhận một tát của Dương thị: "Bà đánh nữ nhi của ta ngay trước mặt ta à? Ta liều mạng với bà!"



"Ta mới phải liều mạng với một nhà ngươi! Tai họa này hại chết Trạch Nhi của ta, chẳng biết nàng ta vào cung kích động gì, bây giờ thánh chỉ hạ xuống muốn nhi tử của ta đi cải tạo lao động ba năm, làm không tốt thì không được phép về nhà. Ta đánh chết nàng ta thì làm sao? Chẳng lẽ không nên đánh yêu tinh hại người này?"



Thừa dịp Từ thị trố mắt đứng trông, Dương thị đẩy bà ta ra một cái, đưa tay bắt lấy cánh tay Phùng Hi, kéo nàng ta ra ngoài.



Phùng Hi bị hù chết: "Nương, nương cứu con, mau cứu con."



Từ thị lấy lại tinh thần, đi ngăn người người lại, hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?



"Bà hỏi nữ nhi của bà ấy, bà hỏi nàng ta đi!" d^đ;l.q/đ



Phùng Hi nào còn dám giấu diếm, khóc nói không phải nàng ta đi tố cáo, mà là đến kể khổ với Quý phi, chẳng phải giữa tỷ muội đều như vậy ư? Có gì kỳ lạ đâu?



"Ngươi kể khổ liền kể đến mức thánh chỉ hạ xuống?"



"Chúng ta đóng cửa lại nói, ai ngờ Hoàng Thượng lại lặng lẽ đến đó, còn nghe được những lời đó. Ta cũng không cố ý, thật sự muốn trách cũng nên trách Bùi Trạch đối xử với ta không tốt. Nếu hắn ta tốt với ta, ta cần gì phải tìm người khác để phàn nàn?"



Cho dù như thế, Dương thị còn có thể trách nhi tử xui xẻo gặp phải nàng ta sao? Đương nhiện bà ta hận tức phụ muốn chết rồi.



Dương thị muốn dẫn nàng ta trở về từ từ dạy dỗ, Phùng Hi bấu chặt khung cửa không chịu đi. Các nàng gây ra động tĩnh lớn, ngay cả trong cung cũng nghe ngóng được.



Tin tức do Tiểu Triệu Tử truyền tới.



Phùng Niệm liếc hắn một cái, hỏi: "Rốt cuộc mẫu thân Bùi Trạch có mang người về không?"



"Đương nhiên là mang về rồi. Dù sao cũng là tức phụ nhà bà ta, Phùng gia không có lý nào ép giữ lại."



"Hoàng Thượng biết không?"



"Đã bẩm báo với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không có hứng thú quan tâm. Theo nô tài thấy, Hoàng Thượng chỉ là mượn chuyện xảy ra mà làm thôi, không phải muốn đòi công bằng cho Phùng Nhị cô nương. Thậm chí nghĩ lại lúc trước người chịu ấm ức trong tay nàng ta, ta mừng khi thấy nàng ta và một nhà Bùi Trạch hành hạ lẫn nhau."



Phùng Niệm liếc hắn một cái: "Lời này không lương thiện chút nào."



Tiểu Triệu Tử cúi người, nói: "Là do nương nương mềm lòng. Người từng nói bách nhân tất có quả, đây chính là nàng ta không làm người tốt bị báo ứng. Nếu không có ý trời như thế, sao lại trùng hợp như vậy? Lúc nàng ta nói những lời kia về Bùi Trạch đúng lúc để Hoàng Thượng nghe thấy? Hoàng Thượng xử lí Bùi Trạch vì nàng ta, mẫu thân Bùi Trạch thương xót nhi tử, tức giận muốn dạy dỗ nàng ta cũng là việc có thể giải thích. Muốn sau khi một người mẫu thân gặp chuyện này còn giữ vững tỉnh táo, chẳng phải là ép buộc sao?"



"Ngươi là nô tài nhưng ngược lại biết dỗ bản cung vui vẻ."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv