19.
Tiêu Trường Hành nghe được lời của ta, hắn cúi xuống nâng cằm ta lên.
Giọng nói có một tia khinh thường.
"Ngươi muốn làm thái tử phi?"
Ta vội vàng lắc đầu.
"Không xứng, không xứng!"
"Chỉ cầu làm thiếp thất của thái tử điện hạ, thông phòng cũng được..."
Nhưng mà, giây trước ta vừa mới thiết lập hình tượng cô nương si tình, giây sau thì cái miệng đã phản bội ta.
"Thế nhưng ngài không thể cưới chính thất, tiểu thiếp, thiếp thất, thông phòng cũng chỉ có thể có một mình ta!"
Tiêu Trường Hành bị ta chọc giận đến bật cười.
"Vậy thông phòng và Thái tử phi có cái gì khác nhau?"
Mặt ta đỏ bừng, vẻ mặt đầy e lệ, nhưng cái miệng ta thì nói.
"Vậy Thái tử phi cũng được."
Tiêu Trường Hành cười lên trông rất đẹp, giống như trăm hoa đua nở.
Hắn vẫy tay với ta "Lại đây."
Ta đứng dậy khỏi mặt đất và đi đến bên hắn ta.
Hắn nhìn ta chằm chằm, lui về phía sau: "Cô làm sao biết, ngươi và Tấn vương có phải là diễn trò hay không? Người thực ra là mật thám do Tấn vương phái đến, đúng không?"
Ta: "Sau đó thì sao?"
Hắn vén áo choàng lên, "Chứng minh cho Cô xem!"
Ta sững sờ một chút không nói nên lời.
Lại có chuyện tốt như vậy sao.
Đây là mỹ nam mà ta nhất kiến chung tình đấy, ta phải làm sao bây giờ?
Ta nên lạt mềm buộc chặt, hay là ỡm ờ, hay là giả bộ cự tuyệt?
Ngay khi ta đang do dự, cái miệng ta đã đi trước một bước và đưa ra quyết định thay cho ta.
Tôi lao về phía Tiêu Trường Hành và đè hắn xuống.
"Vậy nhanh lên một chút"
Mặc dù, cuối cùng ta đã không thành công và bị Tiêu Trường Hành đá bay ra khỏi phòng.
Nhưng ta đã hôn hắn, và hắn cũng chấp nhận ta là thông phòng duy nhất.
Từ Vương phi của nam chính, đến thanh lâu hoa khôi, đến thông phòng của nam phản diện. Không hổ là nữ chính ngược luyến tàn tâm!
20.
Đầu tiên, Tiêu Trường Hành đưa ta về Thượng thư phủ.
Ta nói với cha mẹ ta về những chuyện mà Tiêu Trường Minh đã làm, rồi ánh mắt ẩn ý nhìn Tiêu Trường Hành.
"Tấn vương điện hạ điên rồi, mặt người lòng thú, may mắn được Thái tử điện hạ cứu nữ nhi thoát khỏi biển khổ."
"Đại ân của Thái tử điện hạ, nữ nhi không có gì báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp, xin phụ thân và mẫu thân thành toàn."
Tiêu Trường Hành nói: "Giang thượng thư, Cô muốn cưới Giang tiểu thư làm trắc phi, đây là sính lễ."
Ta nắm lấy ống tay áo Tiêu Trường Hành, nhỏ giọng nói: "Không phải thông phòng sao?"
Tiêu Trường Hành dịu dàng nói bên tai ta: "Nàng không muốn? Hay là Cô thu lại nhé!"
Ta vội vàng nắm lấy tay hắn "Muốn chứ, đa tạ phu quân, phu quân là nhất..."
Lão cha già và mẹ ta: "..."
Ta được Tiêu Trường Hành nạp làm trắc phi, cha mẹ ta đồng ý không chút do dự.
Cuối cùng đứa con gái không đáng đồng tiền nào là ta đã có người hốt đi rồi.
Hơn nữa, bọn họ nghĩ ta đã lưu lạc phong trần, Thái tử còn muốn ta đã là tổ tiên gánh còng cả lưng rồi. Còn muốn do dự cái gì nữa.
Nhưng lão già cha ta vẫn còn bận lòng.
"Nhưng, Tấn vương điện hạ..."
Tiêu Trường Hành hừ lạnh một tiếng "Có nữ tế là Cô, Giang Thượng Thư còn cảm thấy chưa đủ? Chẳng lẽ muốn lấy lòng cả 2 người?"
Ta vội vàng nói với lão cha già:
"Phụ thân, mau đồng ý đi! Thái tử điện hạ chính là Thái tử, Tấn vương có sủng ái cỡ nào thì cũng là thứ tử... Cha, đừng phạm sai lầm!"
Đừng làm gián điệp 2 mang. Đừng làm con đỉa 2 vòi.
Trong cốt truyện gốc, Tiêu Trường Minh lật đổ thái tử và giành lấy ngai vàng, lão già cha ta Binh bộ Thượng thư và bè đảng của ông ấy đã đóng góp rất nhiều.
Ta gả cho Tiêu Trường Hành, trực tiếp chặt đứt một tay của hắn.
Khi cái miệng ta nói ra như vậy, khuôn mặt của lão già cha ta tái nhợt vì sợ hãi.
Ông run rẩy nhìn Tiêu Trường Hành "Điện hạ, tiểu cô nương tâm cơ đơn thuần, nói năng thoải mái..."
Tiêu Trường Hành nói, "Cô nghĩ, Liên nhi nói đúng!"
Lão già cha ta: "..."