Không biết là câu nói này chọt trúng chỗ nào của Chung Hạo mà hắn không nói lại chuyện phá thai nữa. Lấy điện thoại trong tay Hề Điền tới, thằng em đầu kia còn chưa dám cúp máy, gã cười nịnh nọt gọi hắn: "Anh à..."
Chung Hạo đi ra ngoài, đầu tiên vô cùng thuận miệng mà mắng chửi gã một trận, sau đấy mới hỏi việc của Hề Điền.
Hề Điền là trẻ mồ côi, sống ở cô nhi viện đến năm mười hai tuổi thì được một góa phụ trung niên nhận nuôi. Năm ngoái bà bị bệnh, tiền tiết kiệm trong nhà đã tiêu hết, chịu đựng khó khăn mấy tháng liền. Hề Điền mới mười chín tuổi, vừa thi đại học xong, không có tiền học tiếp, rồi cùng đường mạt lộ vừa vặn đụng phải em họ hắn, mơ mơ màng màng bị lừa đến đây.
Cậu cầm tiền em hắn đưa cầm cự được một tháng, tiếc rằng mẹ nuôi cũng không qua khỏi. Bị bệnh nan y tiền tiêu như nước, Hề Điền lại lần thứ hai không có đồng nào trong người, thậm chí còn không có nổi tiền lo hậu sự cho mẹ, khóc lóc gọi cho em hắn. Hai người mới vừa gặp chưa được hai phút, đoán chừng Hề Điền vì mấy ngày mệt nhọc mà lăn đùng ra ngất.
Em hắn sợ cậu lại bị bệnh nặng nào rồi, vội vội vàng vàng đem người đến bệnh viện, một cái chẩn đoán, hai đứa bị dọa cho ngu luôn.
"Anh ơi cậu ấy đáng thương lắm, mẹ nuôi qua đời ba tháng mới thật vất vả mà vui vẻ lần nữa. Cậu ấy chẳng biết cơ thể mình ra sao, anh nhìn bụng cậu ấy đi, trong đó là con trai anh đấy, anh đừng nên nhẫn tâm quá đúng không! Nếu anh cứ muốn phạt thì chờ em về phạt em đi!", gã mạnh miệng nói, rồi lại len lén nói thầm trong lòng, "Cùng lắm là em không về..."
Chung Hạo lãnh khốc vô tình: "Ngày mai anh sẽ khóa thẻ của mày, mày ở bên đó tự mà kiếm sống đi nhé!"
Nói xong không để ý thằng em khóc lóc kêu trời ơi cướp mà, Chung Hạo quyết đoán tắt điện thoại. Quay đầu lại liền thấy ánh mắt Hề Điền như động vật nhỏ, mặt Chung Hạo không thay đổi nhìn chằm chằm cậu mấy giây, đi thẳng.
Ngày thứ hai, Chung Hạo cầm một bản thỏa thuận đưa cho cậu ký.
Chung Hạo cho phép cậu sinh con, chi trả mọi chi phí trong thời gian mang thai, sau sinh mỗi tháng cũng đưa tiền nuôi dưỡng đến khi đứa bé trưởng thành. Thế nhưng quan trọng nhất, Hề Điền nhất định phải giữ bí mật chuyện này, thứ hai, đứa bé này không thể trở thành người của Chung gia, cũng không được hưởng cho dù chỉ một xíu quyền thừa kế.
Hề Điền không giống như hắn dự liệu, sẽ cảm thấy bất mãn hoặc lòng tham, trái lại cậu ký rất nhanh, cái roẹt là xong.
Chung Hạo cầm tờ thỏa thuận, còn hơi nghi ngờ: "Cậu không có ý kiến gì khác à?"
"Không có, " Hề Điền vò đầu, "Thật ra là số tôi đen thôi, anh cũng chẳng may mắn... Bây giờ tôi còn không thể nuôi sống bản thân cho nên mới cần anh giúp, mai kia chờ khi tôi có thể tự lực cánh sinh rồi, sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại cho anh!"
Cậu vẫn còn ít tuổi quá, lúc trước Chung Hạo lúc trước không biết cậu mới tròn mười chín tuổi, bây giờ biết rồi, hắn thấy rất áy náy với cậu. Cậu lại ngây thơ đến mức chẳng giống người phàm, Chung Hạo chẳng thể xuống tay nổi, trong lòng hắn quắn quéo đến chẳng biết nói gì cho đúng nhưng mặt thì vẫn lạnh như tiền, gật đầu rời đi.
Hề Điền cứ như vậy tạm thời ở lại nhà Chung Hạo.
Tính cậu hoạt bát đáng yêu rất được lòng người, Chung Hạo không ngờ cậu có thể nhanh chóng tạo quan hệ tốt với tất cả người giúp việc trong biệt thự nhanh như thế. Dì quản gia bị cậu chọc cho nét mặt già nua như xuân về, cả ngày cười đến không ngậm nổi miệng, còn những người khác nhìn thấy cũng tiện tay cho cậu ít đồ ăn vặt.
Ngoài ra, cậu còn đặt thời gian biểu cho mình, nghiêm túc rèn luyện thân thể bổ sung dinh dưỡng, khi rảnh rỗi sẽ cùng mọi người làm việc nhà. Phần lớn thời gian Chung Hạo đều không ở nhà, khó khăn lắm mới được nghỉ ngày chủ nhật, Hề Điền cẩn thận từng li từng tí gõ cửa, chào hỏi hắn theo lệ.
Chung Hạo đã quen việc mỗi sáng sớm và buổi tối trước lúc ngủ cậu sẽ chạy đến chào hỏi, chỉ là hắn lười nói chuyện mà thôi.
Hề Điền hỏi: "Tiên sinh, tôi quét dọn thư phòng cho ngài nhé? Tiện, tiện thể cho tôi mượn vài quyển sách xem!"
Nửa sau mới là mục đích chính nhỉ. Tính cậu vẫn trẻ con, ngày nào cũng ở nhà khó tránh khỏi sẽ chán, hắn đang mơ màng liền đồng ý.
Ngủ đủ giấc mới bò ra khỏi giường, Chung Hạo ăn sáng xong, đi đến thư phòng. Mở cửa ra, hắn thấy ngay Hề Điền đứng trước bàn, đang cầm xem thứ gì đó.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Hề Điền ngẩng đầu lên, đôi mắt đen xinh đẹp chớp chớp. Chung Hạo tới cạnh cậu, cậu khẽ nhíu mày, giơ vật trong tay lên nói: "Tiên sinh, người này thật sự rất là giống tôi này..."
Mặt Chung Hạo lập tức đen sì, đoạt lấy tấm ảnh trong tay cậu, trầm giọng quát: "Ai cho cậu lục lọi đồ của tôi?!"