Edit: Đào Sindy
"Phụ thân, ta cảm thấy biểu lộ của tỷ tỷ không đúng. " Ban Hằng nhỏ giọng nói với Ban Hoài: " Giống như lúc tỷ ấy còn bé làm vỡ bình hoa, cuối cùng để chuột mang danh xấu."
Nhưng lần đó tỷ hắn rất thảm, mẫu thân bình thường đối với nàng ôn hòa vô cùng, vậy mà phạt nàng quỳ ròng rã hai giờ trước bài vị tổ tông Ban gia. Sau đó mẫu thân nói, làm người không thể nói láo, nếu có lỡ nói láo cũng phải làm cho giống thật. Ban gia bọn họ từ trên xuống dưới nhiều hạ nhân như vậy, mỗi ngày đều có người phụ trách nhổ cỏ trừ sâu diệt chuột. Trong nội viện đừng nói chuột, cả một con ruồi cũng không bay vào được. Huống chi chuột to bao nhiêu, có thể làm bể bình hoa? d.đ.l.q.đ
"Phu nhân, không phải nữ nhi ngoan sẽ làm ra chuyện gì trái lương tâm với Dung Bá gia chứ?” Ban Hoài lo âu nhìn Âm thị: "Nếu vậy thì không hay."
"Có phải tỷ tỷ hủy thanh bạch của Dung Bá gia, nên Dung Bá gia mới kiên trì đòi tỷ tỷ chịu trách nhiệm?" Trong đầu Ban Hằng không biết suy nghĩ gì, biểu lộ cực kỳ vi diệu.
"Im miệng!" Âm thị không thể nhịn được nữa nói: " Hai người nói hươu nói vượn gì đó, nào có ai nói nữ nhi nhà mình hủy trong sạch nam nhi nhà người khác, hai người mà còn quấy rối thì cút khỏi viện cho ta."
Ban Hoài và Ban Hằng cùng nhau im lặng, thành thành thật thật đứng sau lưng Âm thị, không dám nhiều lời thêm một chữ.
Lúc này trong phòng, Ban Họa nửa ngày không mở miệng, nàng cúi đầu nhìn tay Dung Hà, ý tứ không tốt nhìn mặt y: "Ta cảm thấy ngươi nên nghĩ kĩ, chuyện trọng đại như vậy nên nghĩ thật kĩ đó nha."
"Quận Chúa có chỗ nào không hài lòng với tại hạ không?" Hai mắt Dung Hà xinh đẹp nhìn Ban Hoạ, thấy Ban Họa kém chút nữa đưa tay sờ mặt đối phương.
"Nếu như ta có chỗ nào làm chưa tốt, ta bằng lòng vì nàng mà thay đổi."
"Dung Bá gia. "Mặt Ban Họa biểu lộ sâu xa nhìn Dung Hà: "Ta đã cho ngươi cơ hội."
Dù tâm tư Dung Hà thâm trầm, nghe Ban Họa câu nói này, cũng có chút phản ứng không kịp, đây là ý gì?
Ban Hoạ đứng khỏi đệm bước lên vỗ vai Dung Hà, thở dài nói: "Được, ta đồng ý với ngươi." Người trẻ tuổi, cho ngươi cơ hội đào tẩu, ngươi không nắm lấy, sau này không thể trách nàng.
Tai hoạ đã giáng xuống một tuyệt thế mỹ nam tử, tội lỗi tội lỗi, sau này nàng sẽ tận lực đối xử thật tốt với y, đền bù tổn thất cho y thoả đáng.
"Đa tạ Quận Chúa!" Trên mặt Dung Hà lộ ra nụ cười xán lạn: "Ta nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, sẽ không để nàng chịu chút uất ức nào."
Nhìn nam nhân trước mắt cười đến ngu ngốc, trong lòng Ban Họa có chút đau xót, cũng không biết năm năm sau đến tột cùng lại biến thành bộ dáng gì, có phải nàng đã hại y? Nàng bỗng nhiên có chút hối hận, đời này nàng làm gì cũng hài lòng, ngay cả chuyện này cũng là một lựa chọn ích kỉ.
"Dung Bá gia..."
"Nàng gọi ta là Quân Phách hay Dung Hà được rồi. " Nụ cười trên mặt Dung Hà làm sao cũng không nén được: "Quận Chúa đừng khách sáo với ta như thế."
Ban Họa bỗng nhiên cười, phúc thân với Dung Hà: "Cảm ơn ngươi."
Mặc kệ kết cục cuối cùng như thế nào, chí ít đời này nàng có thể ăn đồ ăn đẹp nhất thế gian, mặc y phục hoa lệ nhất, có phụ mẫu và đệ đệ đối với nàng như châu như bảo, còn sắp được ngủ cùng nam nhân ưu tú nhất thế gian này, đây là hy vọng xa vời bao nhiêu người không dám, cũng không có khả năng lấy được?
Dng Hà sửng sốt lần nữa, nói với Ban Họa trước mặt, y sẽ hay bị nghèo vốn từ: "Là ta nên cảm tạ Quận Chúa mới đúng."
"Nếu ngươi đã bảo ta gọi tên ngươi rồi, ngươi cũng gọi tên ta đi. " Ban Họa rất có nguyên tắc chú trọng công bằng: "Bình thường người nhà gọi ta là Họa Họa, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy."
"Được " Dung Hà lui lại một bước, vái chào thật sâu với Ban Họa: "Họa Họa."
Giọng nói của một số ít người, trời sinh có thể câu người. Nghe giọng nói dịu dàng của Dung Hà, Ban Họa cảm thấy tim mình tê tê dại dại, giống như bị mèo con cào một phát.
"Khụ. " Ban Họa vội ho một tiếng, "Hiện tại ta đang trong hiếu kỳ, bàn chuyện cưới chính thức, đợi hiếu kỳ qua đi rồi bàn lại."
"Họa Họa quên rồi hả?" Dung Hà nói: " Trưởng Công Chúa Điện Hạ, đã đính hôn cho chúng ta rồi."
Nhớ lại chuyện xảy ra ngày tổ mẫu rời đi, nụ cười trên mặt Ban Họa giảm đi, dù cách ngày đó đã hai tháng, nhưng chỉ cần nhớ tới tổ mẫu không còn, trong lòng nàng liền hiu quạnh, khó chịu.
"Họa Họa." Giọng nói dịu dàng như nước, gọi thần trí nàng trở về. Ban Họa gật đầu nhìn Dung Hà, trừng mắt nhìn, che giấu chua xót trong mắt.
"Ta sẽ đối đãi với nàng thật tốt, đừng sợ." Y định giơ tay sờ mặt Ban Hoạ, khom lưng nhìn ngang nàng: "Tin tưởng ta."
Ban Họa đưa ngón trỏ ra chọc giữa bàn tay y, ngón tay của nàng có chút mát, bàn tay của y lại ấm áp.
Ngẩng đầu, Ban Họa cười với Dung Hà, sau đó thu tay về.d"đ"l"q"đ
Dung Hà thấy bộ dáng nàng hồn nhiên khả ái, trầm thấp cười ra tiếng. Tiếng cười này, để Ban Họa nghĩ tới lúc trước cùng đệ đệ trộm chôn vàng bạc châu báu, kết quả bị Dung Hà nhìn thấy tràng diện xấu hổ.
Chẳng lẽ Dung Hà bị tính cách độc lập quái lạ của nàng hấp dẫn?
Yêu thích của người đọc sách, nàng thật không hiểu.
Trong phủ Trung Bình Bá, Tạ Uyển Dụ đang thử giá y, nhìn cánh Phượng Hoàng vàng óng thêu trên giá y, tâm tình nàng ta đáng lẽ đang sa sút miễn cưỡng khá hơn một chút.
Đáng lẽ lúc đầu định hai ngày trước là ngày tốt để nàng ta gả cho Nhị Hoàng Tử, nào biết được Trưởng Công Chúa vì cứu giá gặp chuyện bỏ mình, ngày tốt của nàng ta và Nhị Hoàng Tử liền bị dời đến hai tháng về sau. Gần đây trong lòng nàng ta có chút hốt hoảng, chỉ có thể nhìn hỉ phục này trong lòng mới an tâm.
"Cô nương. " Nhũ mẫu của Tạ Uyển Dụ đi tới, trên mặt có chút hồng nhuận phơn phớt, hình như có chuyện gì khiến bà ta phấn khởi hơn hẳn: "Có chuyện nói ra, khẳng định ngươi không tin."
"Nhũ mẫu. " Tạ Uyển Dụ nhìn thấy nhũ mẫu luôn tốt với mình, miễn cưỡng lên tinh thần: "Chuyện gì?"d=đ=l=đ
Nhũ mẫu muốn mở miệng, nhớ tới cô nương nhà mình với Thạch gia Nhị cô nương tình cảm không tệ, trong lúc nhất thời lại có chút do dự: "Việc này có chút lien quan đến Thạch gia Nhị cô nương, nói ra có chút không thỏa đáng."
"Có gì không thỏa đáng, chúng ta vẫn đóng cửa nói chuyện, không truyền ra ngoài mà. " Ngữ khí Tạ Uyển Dụ nhàn nhạt: "Ngươi cứ việc nói."
Thấy cô nương căn bản không ngại, nhũ mẫu dám tiếp tục nói: "Nô tỳ nghe người ta nói, Thạch gia coi trọng Thành An Bá, muốn Thành An Bá mở miệng đi cầu cưới Thạch gia Nhị cô nương, cho nên cố ý mời Hộ bộ thượng thư Diêu đại nhân đi Dung gia làm thuyết khách, ngươi đoán Thành An Bá nói thế nào?"
Tinh thần Tạ Uyển Dụ tỉnh táo, thân thể nàng ta không tự giác ngồi thẳng: "Hắn nói gì?"
"Nói hắn đã có vị hôn thê." Nhũ mẫu một mặt cảm khái: "Không nghĩ tới Thành An Bá vậy mà có vị hôn thê."
Tạ Uyển Dụ kinh ngạc nhìn nhũ mẫu: "Việc này bên ngoài không hề có một chút tin tức nào, làm sao ngươi lại biết?"
"Cô nương, ta có một hảo tỷ muội hầu hạ bên người Diêu phu nhân, việc này là trong lúc vô tình bà ấy nghe được. Buổi trưa hôm nay chúng ta cùng uống rượu, tửu lượng bà ấy không tốt, uống hai chén đã chóng mặt, nên nói lời này với ta. " Nhũ mẫu hạ giọng nói: "Việc này lão nô cũng không dám nói cùng người khác, nghĩ đến cô nương và Thạch gia Nhị cô nương lui tới rất nhiều, nên nói với người trước."
Không biết thế nào, trong đầu Tạ Uyển Dụ nổi lên khuôn mặt Ban Họa, nàng ta vỗ mặt, cảm thấy khả năng này không cao: " Vị hôn thê của Thành An Bá là ai?"
" Không nghe nói. " Nhũ mẫu không quá để ý nói: " Hẳn là cô nương nhà ai thân thế hiển hách lắm đây."
Tạ Uyển Dụ giật mình gật đầu, trong đầu lắp đầy hình ảnh Ban Họa và Dung Hà bước đi dưới trời tuyết trong cung.
Lại là một buổi đại triều hội, bởi vì Ban Hoài thủ áo đại tang, cho nên không vào triều. Một số triều thần nhìn Ban Hoài không thuận mắt nhìn vị trí trống rỗng thuộc về Ban Hoài, có chút cảm giác khó chịu, người này thật sự là tốt số, mắt thấy mẫu thân ruột thịt có quyền lực nhất chết rồi, ông xoẹt một cái, từ hầu tước biến thành siêu phẩm Quốc Công rồi.
Mặc dù ông không có công lao, nhưng ai bảo mẫu thân có công cứu giá, mẫu thân mất mạng, hậu nhân được hửơng phúc, mệnh người nhà này, thật sự là tốt đến khiến người ta không nói nên lời.
Khó xử nhất hẳn là Tạ gia, Khâm Thiên Giám đã định ra ngày đại cát, cũng phải vì nguyên nhân Trưởng Công Chúa mà thay đổi. Hoàng Tử thì thế nào, thông gia hoàng thất lại ra sao, còn không phải ngoan ngoãn giữ đạo hiếu? Rõ ràng đã là thông gia ván đã đóng thuyền của hoàng thất, nhưng Đế Hậu vẫn thiên vị người Ban gia, thật không biết là mặt mũi Nhị Hoàng Tử và Tạ gia không đủ, hay là người Ban gia mặt mũi quá lớn.
"Diêu đại nhân, ông xem Thành An Bá " Công Bộ Thượng Thư đứng bên người nhỏ giọng nói:" Vẻ mặt này giống như nhặt được mấy rương bảo tàng lớn. Những năm qua ông và Thành An Bá có qua lại, có biết hắn đang vui vì chuyện gì không?"
Diêu Bồi Cát sờ cằm đẹp, cao thâm khó lường nói: "Đời người có ba chuyện vui."
Thăng quan, phát tài và thê tử chết? Không đúng, Thành An Bá chưa kết hôn, ở đâu ra mà thê tử chết?
Công Bộ Thượng Thư sửng sốt một chút: "Ý của ông nói Thành An Bá muốn thành hôn?"
Mắt Diêu Bồi Cát nhìn Thạch Sùng Hải đứng ở phía trước, cố ý nói: "Hôn sự có thành hay không ta không biết, nhưng mấy tháng trước Thành An Bá đã đính hôn rồi."
"Ôi?!" Công Bộ Thượng Thư kinh ngạc mở to mắt, sau đó nhỏ giọng nói: " Là Thạch gia cô nương?"
Diêu Bồi Cát lắc đầu: "Không phải."
Lần này Công Bộ Thượng Thư càng giật mình, lúc trước ông ta từng nghe nữ nhi đề cập qua, hình như Thạch gia Nhị cô nương ngưỡng mộ Thành An Bá trong lòng. Thành An Bá đính hôn rồi, vị hôn thê lại không phải Thạch gia cô nương, việc này thật thú vị. Cũng không biết cô nương nhà ai có năng lực như thế, vậy mà có thể làm Thành An Bá không tiếp nhận trái tim Thạch cô nương, quyết định cưới nàng ấy?
"Trương đại nhân." Dung Hà đi đến bên người Công Bộ Thượng Thư, cười chắp tay với Công Bộ Thượng Thư.diieen^dann^lee^quyy^doon
"Dung Bá gia. " Trương Thượng Thư đáp lễ lại: " Sắc mặt Dung Bá gia hồng nhuận phơn phớt, đây là có chuyện tốt gì?"
"Đúng là có chuyện tốt. " Dung Hà không e dè nói " Ánh mắt Trương đại nhân thật lợi hại, nhìn thoáng cái đã biết."
Trương Thượng Thư nghĩ thầm, đây không phải nói nhảm à, gương mặt xuân quang xán lạn kia của ngươi, ai mà nhìn không ra ngươi có việc vui chứ?
Thành An Bá này, từ trước đến nay bình thường không nóng không lạnh, cảm xúc rất ít lộ ra ngoài, tâm tình vui sướng như hôm nay không che giấu chút nào, quả nhiên là khó gặp, có thể thấy được Thành An Bá hết sức hài lòng với vị hôn thê của y.
Sau khi triều hội kết thúc, Vân Khánh Đế cố ý gọi Dung Hà vào trong cung, hỏi hôn sự giữa Dung Hà và Ban Hoạ.
"Ban gia đồng ý à?" Vân Khánh Đế nghe Dung Hà trả lời, trên mặt lập tức lộ ra ý mừng, xem ra mặc dù Ban gia làm việc có chút hoang đường, nhưng chỉ cần ông nói chuyện, người Ban gia vẫn cho ông mặt mũi.
“Quân Phách này. " Vân Khánh Đế đắc ý nói: " Việc này ngươi phải cảm tạ trẫm thật tốt, trẫm thay ngươi nói không ít lời hữu ích trước mặt nhạc phụ tương lai của ngươi đấu."
"Đa tạ bệ hạ. " Mặt mũi Dung Hà tràn đầy cảm kích nói: " Quốc Công gia cũng đã nói như vậy, nếu như không phải vì bệ hạ làm mai mối cho vi thần, ngay cả đại môn Ban gia ông ấy cũng không muốn để vi thần tiến vào."
"Nhạc phụ ngươi từ trước đến nay tính tình luôn hoang đường, nhưng lòng của ông ấy lại tốt, chỉ là quá sủng ái nữ nhi thôi." Vân Khánh Đế cười khuyên nói: " Ngươi đừng để trong lòng, sau này các ngươi ở chung sẽ tốt thôi."
Quân Phách cưới Họa Họa cũng tốt, mặc dù Ban gia hiển hách, nhưng lại không có thực quyền, dùng thần tử thế này càng khiến người ta yên tâm.
Còn có người Ban gia quả thực chân thành trung tâm, sau này ông sẽ giúp đỡ họ hơn nữa.