Ông ta đang uống trà trong một quán trà gần nhà máy luyện kim.
Nghe thấy tiếng nố lớn, ông ta sững sờ một lúc rồi nhanh chóng chạy đến trước cửa sổ và nhìn về hướng nhà máy luyện kim.
“Chà, thật là vụ nổ kinh khủng, Long cửu Thần nhất định đã chết rồi.” Tần Tử Đình hưng phấn nói.
“Không nhất định đâu.” Tân Diệu Hoa xa xăm nói: “Nếu có cách, Thang Lập Võ sẽ không dùng thủ đoạn cực đoan như vậy.”
“Một khi Long cửu Thần không ở trung tâm vụ nổ, với thực lực của võ hầu Hóa cảnh thì cậu ta không thể bị vụ nố giết chết được.”
“Chúng ta nhanh chóng đi qua nhìn xem đi.”
Nói xong, ông ta dẫn mọi người nhanh chóng đi đến nhà máy luyện kim. Truyện Sắc
Tại thời điếm này.
Thang Lập Võ được lão giả kéo lên bờ từ đường thủy.
Nhìn nhà máy luyện kim đã trở thành đống đổ nát và bốc cháy dữ dội, Thang Lập Võ lấm bấm nói: “Lão Trương, lần này Long cửu Thần hẳn là đã chết rồi phải không?”
Lão Trương nói: “Chỉ cần khi vụ nố xảy ra, cậu ta ở trung tâm vụ nố thì nhất định là đã chết.”
“Nếu cậu ta chạy ra khỏi trung tâm vụ nổ, vậy thì khó mà nói được.”
Thang Lập võ cười xót xa: “Tôi cá là cậu ta đã chết.”
“Đó là mười tấn thuốc nổ TNT. Con người không thế nào chịu nối một vụ nố khủng khiếp như vậy.”
“Cho nên nhanh chóng rời đi thôi lão Trương. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, vệ đội của tướng Long sẽ sớm đến đây. Nếu không rời đi thì không kịp mất.”
Sau khi lão Trương đồng ý, ông ta và Thang Lập Võ đang định quay người chuấn bị rời đi.
Đột nhiên, một giọng nói âm u tựa như phát ra từ địa ngục truyền đến.
“Muốn chạy trốn ư, tôi cho phép rồi sao?”
Cơ thế của Thang Lập Võ và lão Trương chấn động mạnh, bọn họ máy móc quay người lại, sau đó miệng dần dần mở to, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt, bối rối, sợ hãi và không thể tin được.
Chỉ thấy một bóng người chậm rãi bước ra từ trong ngọn lửa, cơ thể anh như được bao phủ bởi một vòng sóng nước, ngọn lửa căn bản không thể chạm vào người anh.
Nhìn khắp người anh thì có thế nói chẳng bị hao tốn tý gì.
Người này không phải ai khác.
Chính là Long cửu Thần!
Bụp.
Thang Lập Võ và lão Trương loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất vì hoảng loạn, tam quan của bọn họ đã vỡ tan.
“Long Cửu Thần, cậu, cậu, cậu… Rốt cuộc cậu là người hay quỷ?”
Nhìn thấy Long cửu Thần từng bước một tới gần, Thang Lập Võ đá chân lùi về sau, hãi hùng hét lên những lời này.
“Trước mặt người thiện lành, tôi có thể làm Phật cứu khổ cứu nạn. Trước mặt người ác độc, tôi có thể làm ma quỷ câu hồn lấy mạng.”
Nói xong, Long cửu Thần đi tới trước mặt Thang Lập Võ, anh kéo ông ta đứng lên khỏi mặt đất và âm trầm hỏi: “Con trai và con gái của tôi không có ở trong nhà máy luyện kim đúng không?”
Thang Lập Võ máy móc lắc đầu nói: “Không có, tôi không mang theo hai đứa con của cậu.”
Phù.
Long Cửu Thần thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh nghiêm giọng quát: “Nói nhanh! Rổt cuộc hai đứa con của tôi đâu?”
Thứ đáp lại anh là một giọng nói u ám.
“Cửu Thần, tôi cảm thấy vấn đề này cậu nên đi xuống hỏi Diêm Vương thì sẽ thích hợp hơn đấy.”