Một tiếng sau, Thanh Tuyết nằm trên giường từ từ mở mắt. Cảm giác mệt mỏi truyền tới, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể hôn anh ấy suốt hai tiếng lận, điều này là một điều mà chính cô cũng không thể tin được.
Nhưng một điều làm cô giật mình, cô nhớ là mình ngủ trên người của anh ấy, còn được Lâm Thần ôm chặt, tại sao bây giờ cô lại chỉ có một mình. Một cảm giác hoảng sợ truyền tới, nỗi sợ đến mức cô thất thanh kêu lên:
-Lâm Thần, anh đâu rồi???
Thanh Tuyết rất sợ Lâm Thần đi rời xa khỏi cô, cô bật dậy muốn chạy ra ngoài mặc cho bộ đồ trên người cô khá là xộc xệch. Nhưng cô nhận ra có một tờ giấy đặt cạnh gối của cô, Thanh Tuyết từ từ nhặt mảnh giấy đó lên, ở trên đó ghi:
“Tôi là Lâm Thần. Tôi thực sự xin lỗi cô chủ, trong lúc say rượu tôi không biết mình làm gì cả, mà lúc tôi tỉnh dậy thì tôi đã nằm ở đây rồi. Tôi cảm thấy mình thực sự rất có lỗi với cô, rất kính mong cô chủ có thể tha thứ cho tôi. Tôi sẽ chịu phạt từ cô chủ ở tháng sau . Rất mong cô chủ có thể tha thứ cho sự ngu xuẩn này của tôi.”
Đọc những dòng chữ nghiêm túc của Lâm Thần, Thanh Tuyết tin chắc rằng anh ấy không hề biết chuyện xấu hổ hôm qua mà cô làm. Điều này làm Thanh Tuyết thở dài một hơi dài, cô thực sự lúc đó rất điên cuồng, cô rất sợ Lâm Thần sẽ tỉnh dậy, nhưng rất may là nhờ tấm thư này mà cô biết Lâm Thần không hề biết chuyện của cô.
Thanh Tuyết cũng biết rằng Lâm Thần đã rời khỏi đây, nghĩ vậy, lòng Thanh Tuyết chợt có cảm giác mất mát một thứ gì đó. Nhưng nghĩ đến cảnh hôn đó, Thanh Tuyết lại tự nói một mình:
-Coi như đó là đền bù cho việc anh rời xa em một tháng đi.
Mặt Thanh Tuyết đỏ lên trông rất đáng yêu. Thanh Tuyết quyết tâm với mình là trong tháng này cô sẽ thay đổi, cô phải thay đổi để khiến Lâm Thần chú ý tới cô nhiều hơn. Nghĩ như vậy, Thanh Tuyết bắt đầu thay đồ mới.
Thay xong một món đồ, cô mới nhận ra rằng chiếc áo trên giường kia là của Lâm Thần. Thanh Tuyết cầm chiếc áo lên và ôm thật chặt, mũi cô hít sâu vào chiếc áo đó. Một mùi hương quen thuộc nhưng đầy quyến rũ xông thằng vào mũi Thanh Tuyết, làm cho Thanh Tuyết không thể ngưng được.
Thanh Tuyết cảm thấy rất ấm áp, cô giữ chiếc áo như một báu vật của mình, đặt chiếc áo đó vào trong chăn của cô, mục đích là để giữ mùi cho chiếc áo này. Chỉ đúng một tháng là Lâm Thần sẽ quay về, cô nhất định sẽ chờ anh ấy quay trở về, lúc đó cô sẽ “trừng phạt” anh ấy thật nhiều. Nghĩ như vậy, Thanh Tuyết cười một cách cực kỳ ngọt ngào, cô cũng sẽ để Lâm Thần biết được sức hút của cô mạnh như nào.
Ra khỏi phòng, cô lại quay trở lại với vẻ mặt lạnh lùng ngày xưa, đám người hầu cũng không nhận ra sự bất thường này. Cô chủ mà họ biết bây giờ vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi, ai cũng cảm thấy khá sợ cô chủ khó tính này.
Thanh Tuyết không nói gì, từ từ đi đến phòng khác. Khi cô đi đến, cô thấy ông của cô đang uống trà một mình, cô lúc này mới thay đổi mặt tươi vui chạy đến ôm cổ ông cô.
Ông Thanh Tuyết đang uống trà thì bị cháu gái ôm cổ ở phía sau, ông Thanh Tuyết cưới nói:
-Cháu của ta hôm nay có chuyện vui gì thế nhỉ ?
Thanh Tuyết thấy thế cũng vui tươi nói:
-Cháu có chuyện này muốn hỏi ý kiến ông.
Ông Thanh Tuyết ngạc nhiên nói:
-Chuyện gì vậy cháu, ngồi xuống đây nói ta xem nào?
Thanh Tuyết từ từ ngồi xuống đối diện với ông. Nhìn thấy cháu gái tươi cười vui vẻ, không như ngày xưa khiến ông cảm thấy rất vui, đúng là có tình yêu vào thì sẽ thay đổi được rất nhiều thứ.
Thanh Tuyết đang mặt vui tươi từ từ chuyển sang nghiêm túc:
-Cháu muốn tự mình thành lập một tập đoàn.
Ông Thanh Tuyết đang uống trà, nghe Thanh Tuyết nói vậy, ông sặc nước ho.
Thanh Tuyết thấy thế hốt hoảng muốn giúp ông nhưng ông ra hiệu không cần. Ông hỏi lại Thanh Tuyết:
-Cháu bảo là cháu muốn làm doanh nhân???
Thanh Tuyết gật đầu tỏ vẻ đúng. Ông Thanh Tuyết thấy thế cảm thấy rất vui, cuối cùng đứa cháu của mình cũng muốn nối dõi gia đình rồi. Ông Thanh Tuyết hào hứng nói:
-Cháu thực sự đã trưởng thành rồi. Cháu cứ làm những gì cháu thích, ta sẽ giúp cháu mọi giá....
Thanh Tuyết đỏ mặt, cô chưa bao giờ muốn xả thân vào nghề này cả. Nhưng cô biết là anh Lâm Thần còn có một vị tiểu thư cực kỳ kinh khủng là Linh Nhi đang ráo riết truy đuổi. Nếu cô cứ dậm chân tại chỗ thì chắc chắn sẽ không thể giữ được anh ấy. Linh Nhi ngày xưa là thần tượng trong lòng cô thì bây giờ đã trở thành một vật cản cực kỳ khó nhằn đối với cô. Linh Nhi hơn cô rất nhiều về quyền lực, nhan sắc cực kỳ cao, nhưng điều đáng sợ hơn là Linh Nhi cực kỳ mưu mô và xảo quyệt, nếu không thì không thể nào trong tay có nhiều quyền lực như vậy.
Thanh Tuyết rất sợ cô sẽ không thể chống lại được Linh Nhi, vì vậy cô sẽ cố gắng tự đứng lên bằng chính sức lực của mình. Lúc đó thì Lâm Thần cũng sẽ nhìn cô bằng một ánh mắt khác, lúc đó anh ấy sẽ thích cô mà thôi.( edit: ảo tưởng). Nghĩ như vậy, Thanh Tuyết cười lạnh, cô nhất định sẽ vượt qua được.
Thanh Tuyết muốn biết rõ hơn về Linh Nhi, cô nói:
-Ông ơi, Tiểu Thư Linh Nhi gia thế như nào vậy ông?
Ông Thanh Tuyết đang phấn khích, nghe cháu gái nói vậy thì ông bỗng dưng trở nên khá âm trầm, ông nói:
-Ông khuyên cháu là đừng dây dưa với nhân vật lớn như này. Cô nàng này rất nguy hiểm, thù lại cực kỳ dai, còn bối cảnh thì đến ông cũng chỉ mơ hồ biết được. Ông không sợ cô nàng đó nhưng ông cũng không muốn dây vào người đó làm gì. Mà cháu hỏi để làm gì vậy????
Thanh Tuyết trả lời:
-Không có gì đâu ông
Thanh Tuyết nghe ông mình nói vậy, mồ hôi trên trán cô xuất hiện. Thực sự là một đối thủ rất kinh khủng, nhưng vì Lâm Thần, cô phải vượt qua được phút giây này. Một con đường đầy chông gai xuất hiện trước mắt cô.