Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 461: Tô Nhan chịu thua



Lời nói giống như cầu xin, cả khuôn mặt hắn ta bị đánh đến toác đầu chảy máu. Đến cả Tư Hạ, người mà đã trải qua huấn luyện cũng không dám nhìn lâu nhưng Linh Nhi lại chẳng hề có một chút tâm động nào.

Có lẽ, giờ này, trước mặt cô ấy chính là một con rối.Vẻ mặt xinh đẹp nhuốm máu cùng với ánh mắt lạnh băng làm cho tất cả mọi người đều rùng mình.

Tất nhiên, tên trung niên kia cũng đã nhận ra điều gì đó không ổn. Hắn ngay lập tức kiềm chế cơn đau đớn, quỳ hai chân xuống, dập đầu không hề quan tâm đến vết thương, run sợ nói:

“ Tôi…sai…sai rồi. Tất cả những việc đó tôi chỉ làm vì sợ chủ tịch Tô Nhan!”

Tô Nhan sửng sốt khi hắn ta gọi đến tên mình. Ánh mắt cô trở nên sắc bén, khí thế cũng dần bành trướng. Mặc dù không thể so ra được với Linh Nhi nhưng như thế cũng đủ khiến cho tâm mọi người ở đây phải khiếp sợ.

Dáng người bắt đầu thẳng, cô nhíu mày nói:

“ Nói! Ông là ai? Tại sao lại đưa Lâm Thần đến nơi này!”

Giờ đây, không chỉ có một, mà là đến hai siêu đại nhân vật nhìn chằm chằm, hắn không dám chậm trễ, cảm giác giống như chỉ cần nói một chữ sai, cái chế sẽ đến với hắn ngay lập tức. Vậy nên, sau khi nghe thấy câu nói đó, hắn cố gắng điều chỉnh giọng nói, vẻ mặt sợ hãi khai:

“ Thưa hai vị, tôi tên là Dương Kỳ, hiện tại đang làm cảnh sát trong một cơ quan nhỏ tại đất nước X !”

Nói đến đây, hắn mới dám nuốt nước bọt, mồ hôi hòa quyện với máu chảy dài trên cổ.

“ Sở dĩ làm như vậy là vì chính tôi cùng với tên Lương Tuấn Khải cấu kết việc trốn thuế, ăn bớt nguyên vật liệu để chuộc lợi. Vậy nên khi mà tên đó bắt, tôi vô cùng hoảng sợ, bởi vì chỉ cần bị điều tra, chắc chắn toàn bộ tội ác sẽ đổ lên đầu tôi…”

Nói đến đây, Tô Nhan dường như cũng không bất ngờ lắm, thậm chí còn chẳng hề nhíu mày một cái, giống như chuyện công ty mất mát chỉ là thứ vô cùng nhỏ nhặt, không đáng nhắc tới.

Tất nhiên, Dương Kỳ cảm nhận được điều này, vậy nên hắn không dám chậm trễ bất cứ phút giây nào, tiếp tục nói:

“ Trong lúc đó, không ngờ cậu thanh niên tên Lâm Thần ấy lại ra tay cứu. Đầu tôi khi ấy chỉ muốn làm sao chôn giấu toàn bộ sự thật, vậy nên đã dùng rất rất nhiều tiền để có thể mua chuộc toàn bộ cảnh sát nhằm che giấu, ý định của tôi khi đó chính là muốn dùng cậu ta để thế tội.”

Đến đây, Dương Kỳ không hiểu tại sao lưng của mình rét lạnh, thậm chí cảm giác như tử thần đang đứng ngay bên cạnh hắn. Điều này làm cho hắn hoảng sợ, lùi về một vài bước, thế nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt vô thần đỏ hoe của Linh Nhi, hắn lại không tự chủ rùng mình thêm một nhát, ánh mắt né tránh không dám nhìn.

“Quá kinh khủng” đó chính là từ có thể diễn tả được cảm xúc của hắn khi nhìn thấy được ánh mắt ấy. Nó ma mị, nó đáng sợ, dường như có thể nuốt chửng bất kỳ ai khi chạm ánh mắt ấy. Dường như, đối diện với ánh mắt đó chỉ còn là cái chết, một cái chết từ tâm hồn đau đớn.

Điều này càng làm cho hắn sợ hãi hơn vạn phần, dù sao thì bây giờ hắn cũng không còn đường lui. Thà hắn nói ra sự thật để có thể xin được phép tha thứ còn hơn là nói dối để rồi chết một cách thê thảm.

Chưa bao giờ, hắn lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Ban đầu hắn cứ tưởng tên oắt con đó chỉ là một kẻ sĩ gái muốn lấy lòng Tô Nhan, ai dè cậu ta không chỉ được Tô Nhan coi trọng, đáng sợ hơn là dường như vị tiểu thư Linh Nhi này cũng vô cùng coi trọng cậu ta.

Tô Nhan thì còn có thể hiểu được, dù sao cô ta cũng là nữ nhân đã có tuổi, thích thú nam nhân trẻ là chuyện bình thường, thế nhưng tại sao cô nàng Linh Nhi cũng thích cậu ta.

Phải biết dù cho hắn là cảnh sát nhưng cũng không thể tra được bất kỳ thông tin nào của Linh Nhi, cô ấy giống như không bao giờ xuất hiện ngoài công chúng, lại còn có quân đội bảo vệ nghiêm ngặt, người bình thường như cậu ta thậm chí còn không thể gặp mặt được huống chi còn khiến cho vị đại tiểu thư này nhớ nhung đến mức này.

Thế nhưng, lý do khiến hắn không hiểu nhất chính là tại sao cậu ta lại chỉ ăn mặc một cách bình thường. Nếu như Lâm Thần đi xe sang, ăn mặc quý tộc thì hắn đâu dám động chạm vào. Hơn nữa, lúc bắt giam, cậu ta còn không hề nói bất cứ chi tiết nào về việc quen biết Linh Nhi, chẳng lẽ… nghĩ đến đây… chính hắn cũng không dám tin.

Cô nàng Linh Nhi… chẳng lẽ là kẻ theo đuổi tên nam sinh đó!

“Không! Không thể nào!” Hắn không thể tin được chỉ tay duy nhất của mình lên trước mặt Linh Nhi.

Một câu nói nhưng cũng là câu trăn trối cuối cùng. Bởi vì ngay sau câu đó, Linh Nhi cười lạnh, trong tay nhiều ra một khẩu súng.

Đoàng!

Trên trán Dương Kỳ xuất hiện một lỗ máu, cả thân thể hắn đổ nhào nhưng mắt vẫn còn mở to. Từng tia máu bắn ra nhuộm đỏ màu váy đã bị bẩn thỉu của cô ấy. Thế nhưng đứng trước hành động này, không một ai dám nói gì.

Tô Nhan lần đầu tiên thấy Linh Nhi hạ sát thủ, trong mắt cô tràn đầy kinh hoảng. Nếu ban nãy cô ấy rút súng ra nhắm vào cô thì hiện tại, cô chẳng còn sống trên cõi đời này nữa.

Tô Nhan cũng không màng đến sống chết, vẻ mặt đầy buồn bã nói với Linh Nhi:

“ Tại sao cô lại không giết tôi?”

Một câu hỏi nhưng ẩn chứa vô cùng nhiều câu hỏi khác. Trước mặt rất nhiều người, Linh Nhi mệt mỏi rời đi, thậm chí còn chẳng buồn nhìn Tô Nhan, từ từ rời khỏi đây.

Nhìn bóng lưng Linh Nhi rời xa, Tô Nhan cũng chỉ biết đứng đó, hai má sưng phồng, bụng vẫn còn đau nhưng cô lại cúi xuống, cung kính cúi chào Linh Nhi.

Dường như, khi này cô cũng đã chính thức chịu thua. Linh Nhi thật sự đã khiến cho cô biết thế nào là tình yêu.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô lại không hề cảm thấy tức giận khi bị thua, thậm chí là có chút vui mừng, bởi vì cuối cùng Lâm Thần cũng tìm được người phù hợp. Có lẽ cô nên chúc mừng mới phải.

Thế nhưng, cô không hiểu? Tại sao trái tim mình lại đau đớn như vậy? Tại sao mình lại phải buồn khi mà thấy cảnh trên? Lẽ ra cô nên tươi cười mới đúng chứ?

“Lâm Thần, cậu hãy sống thật hạnh phúc! Tôi nhất định sẽ đứng đằng sau hỗ trợ!”

Tô Nhan rơi lệ, thì thào nói… Sau đó, cô cũng từ từ rời đi, để lại cảnh tượng đổ nát đằng sau.

Trong khoảng một tháng sau khi tìm thấy Lâm Thần, Linh Nhi không một giây phút nào là rời khỏi bệnh viện. Mặc cho Tư Hạ khuyên hết lần này tới lần khác, cô ấy vẫn một mực khăng khăng muốn tự mình chăm sóc cậu ấy.

Vì ảnh hưởng quá nặng nề, vậy nên toàn thân Lâm Thần đều bị chấn thương vô cùng nặng nề. Xương chân, tay đều nứt gãy, mất máu, đa chấn thương… vô cùng nguy hiểm. Nếu không phải sức sống của Lâm Thần cực kỳ mãnh liệt, cộng thêm thiết bị hiện đại cùng với những chuyên gia trong lĩnh vực y tế thì chắc cũng khó có thể bảo toàn tính mạng cho cậu ấy.

Nói là nhặt được một mạng mang trở về thì cũng không sai, chính các bác sĩ cũng phải khâm phục trước ca bệnh này. Đơn giản là vì họ chưa bao giờ nghĩ đến là sẽ có người bị thương kinh khủng như vậy, không biết cậu ta đã phải trải qua mười tám tầng địa ngục như nào mới có thể có những vết thương như vậy.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv