Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Lại một loạt tiếng pháo nổ lên, Tô Nhan hoảng sợ lùi về phía sau, vẻ mặt chấn kinh không dám tin vào mắt mình.
“ Nguy hiểm thật, không biết là ai dám tấn công khu pháo đài này nữa!”
Phải biết, theo những gì cô biết thì đây chính là nhà tù được trang bị những vũ khí phòng thủ tân tiến nhất. Mục đích sinh ra chính là kể chống lại những trùm buôn ma túy hay những kẻ có quyền lực muốn công phá từ cả bên trong lẫn bên ngoài.
Đừng nghĩ nó chỉ là hệ thống phòng thủ mà coi thường, hệ thống tên lửa, pháo tầm xa cũng được trang bị đầy đủ. Mọi mục tiêu trong tầm ngắm kể cả bé như con muỗi cùng sẽ bay màu trong vòng một giây là đủ hiểu sức mạnh của chúng đáng sợ như thế nào.
Ấy thế mà, nó lại bị phá huỷ tan tác như vậy. Mặc dù cô không phải chuyên gia quân sự, chưa có nhiều kinh nghiệm về sức mạnh thật sự của các vũ khí ấy nhưng cô thừa biết là để phá hủy toàn bộ, thậm chí san phẳng cả nhà tù này là một điều vô cùng khó khăn.
Tuy nhiên, ngay lúc này, cô chợt nhớ ra một điều quan trọng nhất.
“ Lâm Thần, cậu ta vẫn ở trong đó!”
Tình cảm lấn át đi lý trí, cô chẳng hề suy nghĩ nữa mà chạy thẳng vào, vẻ mặt hốt hoảng gọi lớn:
“ Lâm Thần, tôi đến cứu cậu ngay đây!”
Thư ký và hàng chục tên binh lính hốt hoảng khi thấy Tô Nhan đang cố gắng chạy vào nơi nguy hiểm. Vô số thủ vệ chạy đến ngăn cản Tô Nhan, ánh mắt hoảng sợ cầu xin:
“ Cô chủ, nơi đó là nơi nguy hiểm, xin cô chủ hãy giữ bình tĩnh ạ! Chúng ta không thể tiến đến nơi đó!”
Tuy nhiên, Tô Nhan dường như không hề nghe lời khuyên, dáng vẻ điên cuồng muốn lao đến đám lửa, ánh mắt tuôn trào nước mắt, thét lớn:
“ Các người bỏ tôi ra, Lâm Thần vẫn còn ở trong đó. Cậu ấy đang gặp nguy hiểm, tôi phải vào trong đó. Tránh raaaaa…”
Tô Nhan giống như mất khống chế, cả cơ thể điên cuồng xông lên. Khi này, cô đâu còn dáng dấp của một vị chủ tịch, một người luôn lạnh lùng và sắc bén mà thay vào đó, cô ấy giống như một người chị đang nhìn đứa em mình từ từ chết trong đống lửa vậy.
Cô trong lòng như sụp đổ, nước mắt trào dâng, cơ thể giống như già đi mười tuổi, ánh mắt đỏ hoe vì hối hận.
Tại sao? Tại sao cậu ấy lại thành ra nông nỗi này? Tại sao không phải là cô mà lại là cậu ấy. Cậu ấy đã làm gì sai chứ?
Ngọn lửa bùng lên trước mặt như từng chiếc dao đâm thẳng vào trái tim cô. Cô chỉ có thể gào thét trong vô vọng.
Cảm giác trái tim như bị sụp đổ, hình ảnh cậu bé tuấn tú, tươi cười cùng với hành đông ấm áp đó lại xuất hiện trước mặt cô. Khi cô đau buồn nhất, cậu bé sẵn sàng bầu bạn với cô cả ngày, làm đủ trò để cô có thể cười… rất nhiều thứ… cô không thể nào đếm hết được.
Lớn lên, cậu bé Lâm Thần ấy vẫn giữ được tinh thần cao quý đó, không bị tiền tài che mắt, luôn luôn nghĩ cho mọi người xung quanh… Có lẽ, những đức tính tốt nhất đều hội tụ trên con người cậu ấy.
Thế mà, tại sao… tại sao chính cô lại hại chết cậu ta? Nếu không phải cô giận dỗi vô cớ mà chậm trễ trong việc tìm kiếm thì làm sao có thể xảy ra.
Cô đau đớn, hai chân run rẩy ngã xuống, cảm giác đầu óc choáng váng, dường như cô có thể ngất bất cứ lúc nào.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng chân dồn dập vội vàng vang lên thu hút sự chú ý của cô. Một thân hình quen thuộc ngay lập tức đập thẳng vào mặt.
“ Linh…Linh Nhi…!”
Khi này, cô chỉ nhìn thấy Linh Nhi dính đầy máu, toàn thân quần áo rách phá. Ánh mắt dường như đã khóc quá nhiều nên đã có chút thâm cuồng. Thế nhưng, trên mặt cô ấy thậm chí còn có dấu vết bị thương nhưng dường như nó chẳng khiến cho cô ấy chú ý.
Vẻ mặt lo lắng cùng với ánh mắt sợ hãi chính là thứ khiến cho cô giật mình. Ngay khi này, cô mới nhìn thấy vô số y tá cùng bác sĩ đang điên cuồng hô lớn truyền máu cho ai đó. Có vẻ từ lời nói, cô cũng có thể biết người được bọn họ cứu đang trong tình trạng rất nguy cấp.
Đến đây, cô mới hoảng hồn dãy dụa, vẻ mặt hoảng sợ kêu:
“ Các người mau tránh ra!”
Thấy cô chủ dường như đã không còn đi về phía hướng nguy hiểm nữa, những kẻ bảo vệ lúc này mới thả ra. Tô Nhan giống như một kẻ điên, lao thẳng đến chỗ Linh Nhi.
Khi cô chạy đến, hình ảnh rùng rợn khiến cho cô không khỏi che miệng, nước mắt trào dâng.
Bởi vì người nằm trên giường bệnh mà các bác sĩ đang cố chấp cứu không ai khác chính là người mà cô tìm kiếm – Lâm Thần.
Nếu nói ban nãy Linh Nhi thảm thì với Lâm Thần, cậu ấy thảm hơn gấp trăm lần. Cả cơ thể tràn ngập máu tươi, thậm chí tràn ngập cả khuôn mặt, rất nhiều chỗ trên cơ thể đã bị bầm bím. Những vết thương có thể nói là dày đặc, thậm chí có những vết thương sâu tới nỗi cô chỉ cần nhìn thôi là chỉ muốn ói cùng với mùi hôi thối giống như chuột chết.
Rất nhanh, Lâm Thần cũng được đưa đến xe cứu thương chuyên dụng, Linh Nhi cũng chẳng hề quan tâm tới sự xuất hiện của cô. Chưa bao giờ, cô có thể nhìn thấy Linh Nhi thương tâm đến mức này, mặc cho toàn thân đầy vết thương, cô vẫn một mực đi theo Lâm Thần không rời.
Thậm chí trước khi Lâm Thần lên xe cứu thương, Linh Nhi còn khóc lớn, nghiến răng:
“ Em sẽ đòi lại công đạo giúp anh! Anh đừng rời em đi!”
Chiếc xe cứu thương rời đi cùng với vô số bảo an chuyên nghiệp đi phía sau. Khi này, Linh Nhi dường như mới nhận ra sự xuất hiện của cô. Thế nhưng ánh mắt của cô ấy lại khiến cho cô hoảng sợ.
Ngay lập tức, Linh Nhi giống như hóa điên, mặc cho thân thể đang bị thương, cô ấy vẫn nhào vào đè ngã cô xuống, hai tay dính máu điên cuồng tát vào mặt cô.
“ Tô Nhan, cô đi chết đi! Tại sao cô lại sống trên cõi đời này!” Linh Nhi vừa đánh vừa gào thét trong tuyệt vọng.
Thống khổ, bất lực cùng với tức giận chính là những từ chính xác để miêu tả cảm xúc của Linh Nhi lúc này. Cô chỉ cảm thấy đau rát hai bên má, lần đầu tiên trong cuộc đời này, cô bị một cô gái khác đánh nhiều đến mức này.
Dù cho bản thân cô có thân thủ tốt, Linh Nhi chắc chắn không phải là đối thủ của cô, thế nhưng khi này cô lại chẳng hề cảm thấy tức giận. Mặc cho hai má cô sưng đỏ, cô vẫn kiên cường nhất quyết không hề né tránh, ánh mắt nghiêm túc nhìn Linh Nhi, cố gắng nói:
“ Xin lỗi, tôi rất xin lỗi!”
Dường như câu nói này đã chạm đến nỗi đau, Linh Nhi dứng dậy, dùng chân đạp thẳng vào bụng khiến cho Tô Nhan kêu thảm vì đau đớn, nước mắt vẫn trào dâng, khàn giọng nói:
“ Tô Nhan… cô chỉ biết xin lỗi thôi sao? Tại sao cô lại đối xử với anh ấy như vậy? Anh ấy đã làm gì sai? Tại sao cô không nhắm vào tôi? Cô biết anh ấy là tất cả đối với tôi không?”
Vô số câu hỏi như muốn xát muối vào nỗi lòng của Tô Nhan, mặc dù rất đau đớn nhưng khi này miệng cô lại chẳng hề nói ra được một câu nói nào. Nghe thật là điên rồ phải không? Khi mà một người có lẽ đáng tuổi chị lại thê thảm đến mức này.
Tư Hạ lúc này mới hấp tấp chạy ra, nhìn thấy tràng cảnh này thì liền hoảng sợ, trên mặt trắng không còn vạch máu đi đến cạnh cô chủ.