Một tiếng động như một liều thuốc khiến cho Ngọc Băng tỉnh táo, hai chân cô nhanh như chớp nhảy khỏi Lâm Thần, vẻ mặt lo lắng cùng với động tác luống cuống chỉnh lại quần áo của mình.
Còn về Lâm Thần, do bị Ngọc Băng cưỡng hôn trong một khoảng thời gian dài, vậy nên đầu óc cậu lúc này có chút choáng váng, hai chân run rẩy đứng dậy.
Tình cảnh hiện tại chẳng khác nào đang bị bắt ngoại tình tại trận, hai người cố gắng chỉnh lại quần áo nghiêm trang nhất có thể.
Lâm Thần trong lòng cảm thấy khá may mắn, nhờ tiếng chuông cửa đột ngột đã đánh thức tỉnh được Ngọc Băng đang trong trạng thái điên cuồng, chứ nếu kéo dài thì chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Nhìn Ngọc Băng e thẹn đỏ mặt đằng sau, trong đầu cậu không thể hình dung được hành động ban nãy của cô ấy. Nó quá điên cuồng, quá mạnh bạo, giống như thèm khát đến tận cùng.
Thấy tiếng chuông vẫn còn reo, cậu lúc này mới nhớ là có khách, bèn vội vàng bảo Ngọc Băng đi ra bằng cửa sau, còn cậu sẽ ra đón khách.
Chạy ra ngoài cửa, vẻ mặt cậu đang cố gắng tỏ ra vui tươi để chào đón khách. Đột nhiên, một cảm giác đáng sợ truyền đến. Một cảm giác khiến cho da gà cậu nổi lên, trán đổ mồ hôi lạnh.
Cảm giác nhiệt độ xuống rất thấp, cậu bước từng bước đi đến trước cửa, nuốt một ngụm nước bọt để trấn an tinh thần.
Ai? Ai lại cho cậu cảm giác sợ hãi như vậy? Thậm chí chưa cần nhìn thấy người đó thế mà thân thể lại thành ra như vậy?
Chẳng lẽ, cô ấy đã đến... Lâm Thần vừa suy nghĩ như vậy thì cánh cửa đã mở ra.
“ Chúc mừng năm mới, cậu chủ.” Một giọng nói đầy tôn kính vang lên.
Đó không ai khác chính là Tư Hạ- một cô gái rất mạnh mẽ. Thế nhưng đó không phải là người cậu lo lắng nhất.
“ Anh yêu... anh có biết là em bấm chuông rất lâu rồi không?” Một giọng nói vô cùng nữ tính, ngọt ngào nhưng lại khiến cho cậu sởn da gà.
Đó chẳng phải ai khác chính là Linh Nhi- cô gái mà khi nào gặp cũng mang cho cậu một cảm giác rất khác. Lúc này, cô ấy đang bận một trang phục khá khác biệt nhưng cũng không làm mất đi vẻ cao quý vốn có: Một bộ váy trắng ngắn được trang trí rất tỉ mỉ bằng những họa tiết bông hoa đào đẹp đẽ, đầu cô ấy đội một chiếc mũ quý tộc cùng với đôi giày trắng như đang muốn chứng tỏ quyền lực của mình.
Tuy nhiên, thứ cậu để ý không phải là trang phục mà là cái thứ cô ấy cầm trên tay. Đó chính là ảnh chụp “tình tứ” của cậu với cô ấy.
Nghĩ lại lúc trước tết, cô ấy muốn chụp cùng cậu một bức ảnh. Khi đó mặc dù nghi hoặc vì sao cô ấy lại cần nhưng cậu vẫn chấp nhận điều này.
Hiện tại, nhìn bức ảnh đó, cậu mới nhận ra mục đích thực sự của việc này. Cô ấy cầm bức ảnh đó vô cùng gắt gao giống như đang bảo vệ một món đồ vô cùng trân quý, thậm chí khi nói chuyện với cậu, cô ấy còn không tự chủ xoa xoa bức ảnh đó là đủ hiểu sự yêu quý của cô ấy dành cho bức tranh lớn đến nhường nào.
Tư Hạ thấy không khí bắt đầu trở nên căng thẳng. Cô chủ với cậu chủ trong mắt cô không được xảy ra bất cứ hiểu lầm nào, vậy nên cô cũng nhanh chóng phá giải:
“ Cậu chủ, chúng tôi xin phép vào nhà nhé!”
Lời nói của Tư Hạ chính xác đang cứu Lâm Thần, Lâm Thần nhanh trí ra thủ thế mời cùng với giọng điệu hiếu khách:
“ Mời...mời...”
Tư Hạ nghe vậy, cô nhanh chóng đi trước, để lại Lâm Thần cùng với Linh Nhi ở phía sau. Cô muốn cho hai người gia tăng tình cảm với nhau, thậm chí, trước khi đi cô còn xin phép được giữ lấy tấm ảnh chụp của Lâm Thần để giúp cho cô chủ dễ dàng bày tỏ tình cảm với cậu chủ.
Lâm Thần có một cảm giác như mình đang chuẩn bị rơi vào miệng cọp, nhìn Tư Hạ nhanh chân chạy vào trong nhà mà không chờ Linh Nhi, cậu không dám ở lại lâu muốn đuổi theo cô ấy.
Đùa gì chứ, hiện tại cô ấy đang tức giận, nếu như không có cô ở đây thì ai sẽ ngăn nổi cơn giận của Linh Nhi? Tôi không muốn gánh chịu hậu quả này đâu?
Thế nhưng, khi cậu đang muốn chạy, một cái ôm từ đằng sau đã khiến cho hai chân cậu cứng đờ.
Mùi hương tươi mái làm rộn ràng lòng người, một cảm giác mềm mại làm xao xuyến con tim, thời gian như dừng lại, một người đứng một người ôm.
Sau khoảng mười năm giây, một giọng nói đầy lạnh lùng phát ra từ sau lưng cậu:
“ Anh... Anh không yêu em sao?”
Lời nói như một lời cảnh báo, Lâm Thần hoảng sợ, xoay người lại ôm chặt Linh Nhi, khẳng định chắc nịch nói:
“ Không...anh không hề có ý đó!”
Nếu ai để ý nhìn dưới mặt đất, chắc chắn sẽ nhận ra được một vài chỗ có giọt nước rơi xuống, đó chính xác là mồ hôi lạnh của Lâm Thần.
Ôm mỹ nữ trong lòng, cậu chẳng hề có cảm giác vui sướng gì, trái lại, trong đầu cậu tràn đầy sự lo sợ và bất an.
Hiện tại, cậu cảm nhận được cô ấy đang vô cùng bất ổn, thân thể run rẩy, cộng thêm cái lời nói vừa nãy, cậu tin chắc chắn là Linh Nhi đang trong trạng thái hắc hóa.
Cậu đã tốn vô cùng nhiều công sức, trí lực để có thể khiến cho cô ấy tin tưởng cậu, không làm chuyện gì quá phận. Thế nhưng đó chỉ là đang phong ấn tạm thời bản tính thật sự của cô ấy mà thôi, nếu như để cô ấy rơi vào trạng thái hắc hóa thì chắc chắn cậu sẽ không thể ở nhà một cách tự do như vậy.
Thế nên, hiện tại cậu phải dỗ dành cô ấy, khiến cho cô ấy tin tưởng là cậu rất yêu cô ấy. Chỉ có như vậy thì cậu mới giữ được cái mạng nhỏ này.
“ Anh...anh tại sao lại không ra khi em bấm chuông? Chẳng lẽ...chẳng lẽ
Anh không muốn gặp em?” Linh Nhi ôm chặt Lâm Thần, giọng nói trở nên rét lạnh.
Lâm Thần cầm lấy vai Linh Nhi, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của cô ấy, lắc lắc đầu nói với ánh mắt kiên quyết:
“ Không, em hiểu lầm anh rồi. Thật ra...”
Nói đến đây, Lâm Thần cứng họng, bởi vì cậu chẳng biết nên giải thích như thế nào?
Nếu như giải thích rằng cậu bị một cô gái đè trên ghế sau đó cưỡng hôn... Nghĩ đến đây cậu không dám tưởng tượng hậu quả nữa, nó chẳng khác gì là tưới thêm một bình xăng vào một đám cháy cả.
Không thấy Lâm Thần trả lời, giọng nói Linh Nhi đã lanh đến mức cực hạn:
“ Chẳng lẽ tình yêu của em lại khiến anh chán ghét như vậy ư? Không được rồi... em phải bắt anh ở bên em suốt đời...”
Vừa nói đến đây, miệng của Linh Nhi bị một thứ gì đó chặn lại. Cả thân thể cô ấy cứng đờ, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy mặt Lâm Thần.
Tư Hạ đứng ở phía xa, nhìn cô chủ với cậu chủ trao nhau một nụ hôn nồng thắm, trong lòng cô kinh hỉ vô cùng. Trai tài giỏi gái sắc xảo xinh đẹp, thật sự là một cặp trời sinh mà.
Cô cũng không làm phiền hai người, dáng người nhanh chóng đi vào trong nhà.
Không biết qua bao lâu, Lâm Thần mới nhẹ nhàng buông Linh Nhi ra, vẻ mặt đầy tâm tư nhìn vẻ mặt có chút đỏ ửng của cô ấy, nói:
“ Hiện tại em đã tin anh chưa?”
Linh Nhi sau khi được thưởng thức hương vị tình yêu của Lâm Thần, giọng nói của cô lúc này không còn lạnh như băng, trái lại cô trở nên vô cùng ngọt ngào, ôm lấy tay cậu, ngọt ngào gật đầu.
Nhìn Linh Nhi trở nên nhu thuận, trong đầu cậu thầm hô may mắn. Cuối cùng thì cô ấy cũng đã bỏ qua chuyện này, đây có phải là dấu hiệu của việc đầu xuân năm mới không vậy.
Đầu xuân may mắn, cả năm cũng sẽ thuận lợi, đây là câu nói mà cha mẹ cậu thường xuyên nhắc nhở. Trong lòng cậu tràn đầy hạnh phúc, giống như đang chờ đợi một tương lai tươi sáng phía trước.
Thế nhưng, làm gì có chuyện dễ dàng... Cậu chưa kịp vui mừng, một giọng nói đầy phần dụ hoặc vang vào tai cậu:
“ Anh...vài hôm nữa em sẽ xin nghỉ một ngày. Anh nhớ đến thăm em nhé!!!” ( Quả này ăn hàu cũng không cứu được anh đâu!)