Trên con đường phố se se lạnh của mùa đông, tuy rằng mặt trời đã lên cao, ánh nắng tỏa ra mang theo hơi ấm nhưng nó cũng không thể nào xóa nhòa đi được đi cảm giác lạnh này, Lâm Thần bước đi thật vội vàng, giống như có chuyện gì đó vô cùng gấp gáp.
Không hiểu sao, cậu đã mặc đủ ấm, che hết toàn bộ cơ thể, một cơn gió cũng chẳng thể lọt qua, thế mà ngay lúc nãy, cậu lại có cảm giác lạnh gáy, thực sự rất kỳ lạ.
Rất nhanh, cậu bỏ qua cái cảm giác này, hai chân nhanh chóng bước đi, hòa nhập cùng với cuộc sống đô thị nhộn nhịp.
Sau năm phút, cậu đã đi đến quán cà phê mà người kỳ lạ chỉ dẫn trong điện thoại đó. Khi cậu tiến vào, nhìn xung quanh, một thân ảnh đã hấp dẫn sự chú ý của cậu.
“ Không ngờ lại là bà ấy!!!” Lâm Thần nói nhỏ.
Tuy rằng người đó ăn mặc kín đáo, đeo khẩu trang cùng với mắt kính trông vô cùng bí hiểm. Thế nhưng, cậu cũng nhận ra được, đó chính là mẹ của Nguyệt Sương. Đơn giản vì dáng người của hai mẹ con khá tương đồng nhau, thế nên chỉ cần nhìn dáng ngồi, cậu đã đoán ngay được danh tính của bà ấy rồi.
Không hề nói nhiều, cậu nhanh chóng ngồi xuống trước mặt Nguyệt Lan, ánh mắt căng thẳng nhìn vị phu nhân này, hỏi nhẹ:
“ Cô gọi tôi ra đây là có chuyện gì vậy?”
Phải biết, trừ trường hợp khẩn cấp, chắc chắn Nguyệt Lan sẽ không dại dột gì mà hẹn cậu ra ngoài này. Cộng thêm với cách ăn mặc này, cậu cảm giác như cô ấy có chuyện gì vô cùng quan trọng vậy.
Đúng như cậu dự đoán, Nguyệt Lan không hề nhiều lời, trực tiếp nói:
“ Chuyện bây giờ rất gấp gáp. Toàn bộ thành phố bây giờ đang truy lùng cậu vô cùng gắt gao. Những ai muốn rời khỏi đây đều phải được kiểm tra đặc biệt, toàn bộ gia tộc trong thành phố đều bị đóng băng tài sản, những tên xã hội đen trong thành phố đều bị tiêu diệt không sót một ai. Sắp tới, khu này cũng sẽ bị truy quét hết, thế nên thời gian của chúng ta không còn nhiều.”
Lâm Thần nuốt nước bọt một cái, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Nguyệt Lan. Chính cậu cũng không thể nghĩ rằng Linh Nhi lại vì cậu mà điên cuồng như vậy.
Thấy tay Lâm Thần run rẩy, Nguyệt Lan thở dài một hơi, cười cười nói:
“ Tôi sống ở thành phố này từ lúc còn bé. Trải qua biết bao nhiêu khó khăn, sóng gió. Thế nhưng đây là lần đầu tiên, quân đội lại hành động như vậy. Thật sự, vị tiểu thư đó cuồng cậu đến nhường nào chứ.”
Trong đầu Nguyệt Lan lúc này chỉ đang cảm thán mị lực của Lâm Thần. Mê hoặc được Linh Nhi thì thôi đi, đây là còn mê hoặc cả đứa con gái quý báu của cô. Thậm chí, vì cậu ấy, Linh Nhi còn sẵn sàng dùng cả quân đội để tiêu diệt hết xã hội đen trong thành phố, một hành động tưởng chừng dễ dàng nhưng muốn xong trong vài ngày thì đó chính là một chuyện vô cùng khó nhằn.
Hiện tại, chính gia tộc cô cũng đang bị truy nã, nếu không phải cô nhạy bén, nhanh chân chạy trốn thì lúc này cô đã bị bắt rồi.
Con gái của cô đang gặp nguy hiểm. Thế nhưng, cô cũng không dám nói chuyện này cho Lâm Thần, phòng trường hợp cậu ấy sẽ đâm đầu giao nộp cho Linh Nhi. Cô không muốn cái ước mong mà Nguyệt Sương ao ước lại bị phá hủy chỉ vì một câu nói.
Cô đã quá vô tâm, để rồi khiến cho Nguyệt Sương ra nông nỗi này. Nhìn lại cái dáng vẻ sợ hãi của con bé lúc trước, cô lại cảm thấy nhói đau, giống như có hàng vạn cây kim đang đâm vào ngực cô vậy.
Thấy Nguyệt Lan thở gấp gáp, Lâm Thần nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt lo lắng dò hỏi:
“ Cô không khỏe hay sao? Có cần tôi đưa đến bệnh viện không?”
Nguyệt Lan nghe thấy vậy, cô ra hiệu Lâm Thần ngồi xuống, sau đó cố gắng bình tĩnh, nói:
“ Được rồi, tôi không sao. Tôi đã chuẩn bị cho cậu một thân phận mới, ba ngày sau cậu hãy đến chỗ này để nhận lấy nó.”
Nói xong, không chờ Lâm Thần đáp, cô tiện tay lấy cho Lâm Thần một cái bản đồ nhỏ, trên đó đã được đánh dấu một cách kỹ lưỡng. Lâm Thần cầm lên, ánh mắt chăm chú xem tấm bản đồ, không nói một lời.
Nguyệt Lan thấy Lâm Thần có vẻ chăm chú, cô cũng không gấp gáp, từ từ giải thích:
“ Ở đó, tôi đã chuẩn bị người để chỉ dẫn. Cậu chỉ việc đến đó, tốt nhất là đừng để lộ tung tích của mình.”
Thấy Nguyệt Lan nghiêm túc giải thích như vậy, cậu ghi rõ điều này
trong đầu. Vẻ mặt cậu tràn đầy tự tin nói:
“ Cảm ơn cô. Tôi nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm...”
Nguyệt Lan vẻ mặt bình tĩnh, thế nhưng trong lòng cô có chút tán
thưởng chàng trai trẻ đứng trước mặt này. Khiêm tốn, không hề có chút
ngạo mạn, mặc dù thân phận hiện tại của cậu ấy vô cùng khủng bố, thậm chí đến cô cũng phải e dè.
Bàn xong kế hoạch, cô cũng hỏi khá nhiều câu về cuộc sống hiện tại của Nguyệt Sương. Cầm trong tay tấm ảnh con gái cô đi chơi, vẻ mặt con bé ngọt ngào, thỏa mãn giống như đó là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời...không hiểu sao nước mắt của cô lại rơi.
Cũng may là cô che kín mặt, thế nên Lâm Thần không nhận ra biến hóa trên khuôn mặt cô.
Cầm từng tấm ảnh, nhìn Nguyệt Sương hạnh phúc khi được đi chơi như này, một cảm giác day dứt tràn ngập tận đáy lòng. Có bao giờ, cô tận mắt chứng kiến con gái của mình vui cười, hạnh phúc như vậy. Trong tâm trí cô, Nguyệt Sương lúc nào cũng giữ cái thái độ lạnh lùng, không muốn tiếp xúc với ai. Cho đến hiện tại, khi nhìn thấy tấm ảnh này, nếu không phải cô tin tưởng Lâm Thần thì chính cô cũng không thể tin, bởi vì Nguyệt Sương trong ảnh quá khác so với tưởng tượng của cô.
Xem một hồi lâu, cô dùng động tác nhẹ nhàng nhất để nâng niu từng tấm ảnh. Sau khi xếp xong, cô nhìn Lâm Thần, cố gắng bình tĩnh hỏi:
“ Những tấm ảnh này, tôi giữ có được không???”
Giọng nói của Nguyệt Lan tràn đầy sự chờ mong, cậu nghe vậy, đương nhiên là không thể từ chối rồi, hai tay cầm lấy chồng ảnh rồi đưa cho Nguyệt Lan, mỉm cười nói:
“ Đây là ảnh của Nguyệt Sương. Cô là mẹ của cô bé, đương nhiên có thể giữ...”
Nguyệt Lan cũng không khách khí, trực tiếp cất chúng vào trong túi của mình. Hai người tiếp tục cuộc trò chuyện, cho đến lúc mặt trời mới lên cao. Lúc này, Nguyệt Lan mới đứng dậy, dặn dò Lâm Thần:
“ Tôi cũng đã nói hết những gì nên nói. Sau buổi hẹn này, tôi sẽ ẩn đi một thời gian, cậu nhớ hãy chăm sóc con gái của tôi cho thật tốt.”
Ngay sau lời nói này, Nguyệt Lan lại cảnh cáo cậu:
“ Nguyệt Sương là đứa con gái duy nhất của tôi. Nếu để con bé có chút phiền lòng, cho dù tôi phải đắc tội với Linh Nhi thì cũng sẽ không tha cho cậu. Cậu nhớ chưa???”
Nói xong, Nguyệt Lan rời đi, không để cho Lâm Thần có một câu nào giải thích. Dáng người cô ấy từ từ đi xa, đi xa cho đến khi khuất khỏi mắt Lâm Thần.
Lâm Thần đứng đó rất lâu, chỉ đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Nguyệt Lan, cậu mới rời đi khỏi quán.
Lúc này cũng đã đến giờ ăn trưa, cậu phải trở về sớm, tránh cho Nguyệt Sương lại đi tìm cậu khắp nơi. Cậu thừa biết cái tính cách dựa dẫm của cô ấy, chỉ cần không ở cùng cậu quá năm phút là y như rằng tâm trí cô ấy sẽ chỉ nghĩ đến đi tìm cậu. Thật chẳng biết đây là một cô tiểu thư mà mẹ cô ấy khen nức nở không nữa.
Quay trở về nhà, cậu mệt mỏi tháo toàn bộ những thứ cồng kềnh trên mặt mình. Vẻ mặt mệt mỏi quay trở về phòng.
Thấy trong nhà yên tĩnh, trong đầu cậu đoán là Nguyệt Sương vẫn chưa tỉnh dậy. Thật đúng là...tý nữa chắc chắn cậu sẽ phải nhắc nhở em ấy một chút vậy. Ngủ nhiều là tốt, thế nhưng ngủ như này thì không hề tốt một tý nào.
Đi đến trước căn phòng mình, cậu không chần chờ một giây, nhanh chóng mở cửa.
Cánh cửa rất nhanh bật ra, Lâm Thần chuẩn bị đi vào, thế nhưng đột nhiên bước chân cậu phải dừng lại. Bởi vì...
“ Nguyệt...Nguyệt Sương...”
Lâm Thần ngơ ngác nhìn Nguyệt Sương đang cầm lấy bộ quần áo của cậu trong tủ, vẻ mặt vô cùng thích thú. Thậm chí, trên thân của em ấy, tất cả đều là bộ đồ của cậu.