Nguyệt Sương nói vô cùng ngọt ngào, giống như một cô bạn gái đang bày tỏ tình cảm với người mình thích vậy. Hơn nữa, sau khi nói xong, cô ấy còn chẳng hề ngần ngại mà mút lấy ngón tay cậu, có vẻ như cô ấy đang coi thứ ngậm trong miệng giống như một cây kẹo mút.
Đối mặt với tình cảnh này, cậu chẳng còn cách nào khác ngoài việc ngồi im cho Nguyệt Sương nghịch ngợm. Cậu cũng có ý nghĩ giống như em ấy, tuy rằng cậu chẳng làm gì cả, chính em ấy mới là người tự cởi đồ của chính mình, nhưng cậu cũng không muốn bất kỳ ai nhìn thấy bộ dáng em ấy lúc này.
Thật sự, khi cậu nhìn vào trong chiếc chăn đó, đập vào mắt chính là cái thân thể trắng nõn không hề có thứ gì che giấu.... nó làm cho cậu suýt chút nữa chảy máu mũi.
Cũng may là cậu kìm nén được, nếu không thì sẽ có chuyện lớn xảy ra mất. Cậu tự hứa với chính mình, chỉ cần khỏe lại một chút, nhất định cậu sẽ “giáo huấn” cô học trò hư đốn này. Học cái tốt đẹp thì không học, lại đi học cái trò ba hoa vớ vẩn.
Tuy vậy, trước hết cậu phải đánh lừa ông bác sĩ này đã, nếu để cho ông ta đến kiểm tra thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra. Vậy nên, khi Lã Hùng hỏi, cậu mới cố gắng tỏ ra khá thoải mái nói:
“ Không có chuyện gì, tại hiện giờ tôi mới tỉnh lại nên có chút mệt mỏi. Tôi cần nghỉ ngơi một chút!”
Lời nói tỏ rõ ý muốn đuổi khách, tuy nhiên, Lã Hùng là bác sĩ, cái ưu tiên của ông chính là muốn chăm sóc bệnh nhân. Với cái biểu hiện chẳng có gì là khỏe mạnh như kia thì ông cảm thấy rất lo lắng.
Viện trưởng đã dặn đi dặn lại với ông, đó là phải chăm sóc cho vị công tử này thật tốt, bởi vì người này chính là người rất quan trọng đối với vị tiểu thư kia. Bây giờ, công tử tỉnh lại, đó là chuyện quá tốt. Tuy nhiên, nếu như để vị tiểu thư đó mà nhìn thấy dáng vẻ của công tử hiện giờ, chắc chắn cô ấy sẽ nổi điên lên cho mà xem...
Dáng vẻ mệt mỏi, làn da xanh xao, đôi môi khô khốc cùng với ánh mắt thẫn thờ... chẳng có một dấu hiệu nào là đang tốt cả. Thế nên, ông mới nói bằng một giọng vô cùng khẩn cầu:
“ Thưa công tử... tôi có thể xin ngài cho tôi khám sơ qua một lượt được không?”
Bác sĩ lại phải đi xin bệnh nhân để có thể được khám. Nghe nó rất buồn cười và vô lý, nhưng nó lại xảy ra ngay trước mặt Lâm Thần. Điều này khiến cho cậu vô cùng đau đầu...
“ Ông không cần khám đâu! Sức khỏe của tôi thì tôi tự biết...” Cậu cố gắng nói bằng giọng khó chịu.
Cậu nói vậy không phải là vì ghét ông ấy, chỉ đơn giản là cậu không thể để ông ta đến quá gần. Nhìn Nguyệt Sương trong chiếc chăn mềm vẫn còn ngậm ngón tay cùng với vẻ mặt vô cùng “quái lạ”, cậu sợ nếu như để ông ấy nhìn thấy sẽ có chuyện động trời xảy ra mất.
Cậu nghĩ rằng, nói như vậy là ông ấy sẽ rời đi. Bởi suy cho cùng, nếu như được đưa đến phòng này thì bọn họ đã coi chính cậu là một người “cao quý” ở nơi đây. Thế nên, lời nói của cậu có lẽ sẽ có trọng lượng với ông ấy chăng?
Đúng như những gì Lâm Thần nghĩ, Lã Hùng sau khi nghe thấy lời này, vẻ mặt ông ta trở nên vô cùng bối rối. Thật sự lão cũng muốn đi lắm chứ? Nhưng nếu làm vậy thì chẳng khác nào đang đi vào cửa tử cả.
Lâm Thần thấy ông ấy có vẻ đang suy nghĩ cái gì đó, cậu chẳng nói gì cả, nằm im chờ đợi. Hai mắt nhắm lại giống như đang chuẩn bị ngủ vậy.
Cậu làm vậy là để cho ông ấy biết là hiện tại cậu đang rất mệt, không muốn nói gì thêm. Tuy vậy, cái cô nàng “nghịch ngợm” ở dưới chăn thì đâu cho cậu ngủ. Hai tay em ấy vòng ra sau lưng, ôm chặt lấy cậu, cái mũi dí sát vào ngực cậu rồi ra sức hít. Trong khi đó, miệng em ấy vẫn đang ngậm lấy ngón tay cậu.
Lâm Thần nhăn mặt lại, cảm giác vô cùng khó chịu và nóng bức, cậu thề với lòng mình là sẽ thưởng cho Nguyệt Sương một trận giáo huấn để đời mới được.
Nguyệt Sương càng làm càng hăng, cô thậm chí còn khiến cho giường bệnh có chút run rẩy. Cũng may là vị bác sĩ đó đang suy tư nên chẳng hề để ý... cho đến khi, cô không kìm lòng được, vừa hít vừa nói mớ:
“ Anh là của em....em yêu anh nhất...tehe...”
Lời nói khá là lớn khiến cho Lã Hùng tỉnh mộng, xoay đầu xung quanh nói:
“ Ai đang nói vậy? Sao lại có giọng nữ ở trong này.”
Lâm Thần kinh hãi khi nghe thấy lời này, rất nhanh chóng, cậu đã lấy tay bịt lại miệng của Nguyệt Sương. Hành động nhanh chóng khiến cho lời nói của Nguyệt Sương cũng nhanh chóng biến mất.
“ Tôi thấy có ai nói đâu? Tai ông có nghe lầm không vậy?” Vừa bịt miệng Nguyệt Sương, cậu vừa tỏ ra hoài nghi nói.
Thấy vị bác sĩ này còn chưa đi, giống như muốn khám cho cậu bằng được. Điều này khiến cho cậu cười khổ, thật sự là một bác sĩ tốt cũng khó nha.
Để tránh cho sự việc rắc rối, cậu mới nói với vị bác sĩ này:
“ Tôi muốn nghỉ khoảng nửa tiếng, sau nửa tiếng thì ông hãy quay lại khám cho tôi, có được không vậy?”
Lã Hùng nghe thấy câu này, vẻ mặt đang ủ rũ bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm lạ thường. Ông cúi đầu, hành lễ nói:
“ Vâng thưa ngài, ngài hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Ba mươi phút sau tôi sẽ quay lại.”
Nói xong, Lã Hùng cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đi ra ngoài.
Vừa mới ra ngoài, Lâm Thần mới thở ra một hơi, cuối cùng cũng đuổi được ông ta đi. Thật sự vừa nãy đúng là nguy hiểm, suýt chút nữa là phát hiện rồi.
Vừa mới thở được một hơi, cậu đang chuẩn bị “giáo huấn” lại cái cô nàng nghịch ngợm này thì...
Bụp
Nguyệt Sương giống như một chú mèo nhảy thẳng từ trong chăn ra, vẻ mặt vô cùng thèm khát nhìn cậu. Ánh mắt long lanh như muốn hóa nước, bờ môi căng mọng cùng ướt át ngọt ngào nói với cậu:
“ Ông ta đi rồi...hai chúng ta tiếp tục nha.”
Ánh đèn vẫn còn, vậy nên cậu hiện tại nhìn rõ em ấy mặc nội y như thế nào. Không thể ngờ được, bộ đồ này lại dễ thương đến như vậy. Một màu hồng cùng với hình chú gấu được khắc họa trên đó....
Hơn nữa, do Nguyệt Sương hành động quá mạnh mẽ nên cái dây treo trên vai đã bị tuột, lộ ra phân nữa những thứ không nên xem...
Nguyệt Sương thấy Lâm Thần nhìn chằm chằm vào ngực, cô không hề xấu hổ như những lần trước. Thậm chí, trong giờ phút này, cô còn nở nụ cười thỏa mãn.
Đúng rồi! Chỉ có em mới làm anh thích thú! Chỉ có thân thể này mới xứng đáng thuộc về anh...
Trong đầu của cô lúc này chỉ còn lại hình ảnh Lâm Thần lúc trước. Khi cô âu yếm, anh ấy “chịu đựng” đến nhường nào, cô đều nhìn rõ. Cái cảm giác chiến thắng, cảm giác mà cô vô cùng thích thú, thế mà lúc này lại có thể được trải nghiệm.
Anh ấy không biết rằng, càng chịu đựng thì cô lại càng muốn trêu chọc nhiều hơn. Mà càng trêu chọc thì cô lại càng mê đắm, thành ra lúc này cô cực kỳ, cực kỳ khao khát muốn làm chuyện đó như vừa nãy một lần nữa.
Tuy nhiên, cứ tưởng là anh ấy sẽ rơi vào bẫy, bởi vì cô rất tin vào cơ thể này, một cơ thể mà cô đã chăm chút từ khi còn bé, thế nhưng... cô lại cảm nhậ được một cái chăn đã trùm lên người cô.
“ Em hãy mặc vào...đừng bao giờ cởi đồ ra trước mặt người lạ”
Cô chỉ thấy, Lâm Thần đưa cho cô chiếc váy đó cùng với vẻ mặt có chút hồng nhuận.