Trong lúc tác remake lại mấy chương đầu thì tác cố gắng làm thêm một đoạn nhỏ nhỉ???
Nguyệt Sương ngồi cạnh Lâm Thần, dùng ánh mắt vô cùng thích thú nhìn cậu ấy. Dáng vẻ hiện giờ của cô chẳng khác nào giống như một cô bé ngây thơ đang chuẩn bị được thưởng kẹo cả.
Trái ngược lại với khuôn mặt rạng ngời đó, Lâm Thần lúc này chỉ có thể nằm im một chỗ, cả thân thể dường như không thể cử động được. Mặc cho, cậu dùng rất nhiều sức lực, thậm chí nhăn mặt cắn răng để kích phát sức lực của mình, nhưng cái thứ nước kỳ lạ này lại khiến cho cả thân thể cậu nặng trĩu, không hề nhúc nhích.
“ Đừng cố gắng nữa thầy…Thầy hãy nghỉ ngơi cho tốt, mặc kệ em... hihi…” Nguyệt Sương cầm lấy tay của Lâm Thần, xoa xoa mặt mình rồi mỉm cười nói.
Tuy rằng không thể cử động, nhưng giác quan còn lại của cậu vẫn có thể hoạt động bình thường. Nhất là xúc giác và khứu giác, cái cảm giác mềm mại ấm áp cùng với mùi hương đó khiến cho đầu óc cậu mê man.
Thực ra, nếu bình thường, Nguyệt Sương đến gần thì cậu cũng không hề có chút bối rối hay căng thẳng nào. Đơn giản bởi vì cậu coi em ấy giống như em gái mình mà thôi.
Tuy nhiên, Nguyệt Sương hiện tại giống như đang muốn dụ hoặc cậu, ánh mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng dí sát vào người cậu khiến cho cái tâm trí kiên định ban đầu đang dần có vết nứt.
Suy cho cùng, em ấy cũng là một mỹ nữ thiên kim, lại còn biết nũng nịu nữa, thử hỏi xem có ai chịu được cơ chứ? Hai thứ này mà kết hợp thì nó chính là một thứ vũ khí hủy diệt cho tâm trí nam nhân.
Cố gắng thở đều, cậu cố gắng liếc mắt nhìn Nguyệt Sương đang ôm lấy bàn tay cậu, ánh mắt có chút mệt mỏi nói:
“ Thầy…thầy bảo em tránh xa thầy rồi cơ mà! Tại sao em không nghe!”
Lời nói có chút mệt mỏi giống như đang muốn khuyên nhủ Nguyệt Sương vậy. Tuy nhiên, cô ấy dường như chẳng hề quan tâm cái ý tốt đó, ánh mắt có chút giận hờn giống như một đứa trẻ, nói:
“ Hừ…em chẳng tin thầy đâu. Thầy là đồ nói dối, đồ xấu xa…”
“Thật đúng là trẻ con!” Lâm Thần suy nghĩ trong đầu. Cậu có cảm giác, em ấy đang coi cậu giống như một người anh trai, nhìn em ấy thích thú cầm lấy bàn tay của cậu rồi từ từ đặt lên đầu của chính em ấy. Cậu không tự chủ cười một chút.
Đến bây giờ, em ấy vẫn thích cậu xoa đầu đến như thế sao? Nếu không phải cơ thể cậu đang bị tê liệt thì nhất định cậu sẽ xoa đầu em ấy một chút.
Bị dính thứ thuốc kỳ lạ, cơ thể tê liệt nhưng cậu cũng không muốn nổi cáu với em ấy. Nhìn hành động có chút trẻ con đó, cậu chỉ nghĩ rất đơn giản, chính là em ấy đang nổi giận với cậu mà thôi.
Cũng giống như Tiểu Ngọc, tuy em ấy không làm trò đến mức này nhưng những trò em ấy làm so với bây giờ cũng chẳng hơn kém nhau là mấy. Có một lần, vì giận cậu mà em ấy đã nhịn ăn rất lâu, cậu thậm chí phải ôm em ấy lúc ngủ vài đêm thì may ra Tiểu Ngọc mới có chút nguôi giận. Bây giờ, Nguyệt Sương cũng như vậy, cũng giống như Tiểu Ngọc, hai cô bé ngây thơ đáng yêu.
Thế nhưng, cậu không muốn Nguyệt Sương có chuyện gì xảy ra, kể cả em ấy hiện tại đang giận nhưng cậu vẫn phải nói:
“ Thầy bây giờ không cử động được, thế là hòa với em rồi. Tuy nhiên, thầy mong em hãy rời khỏi đây. Những nguy hiểm đằng sau thầy không chắc có thể bảo vệ em an toàn. Hãy nghe lời thầy nốt lần này đi…”
Lâm Thần nói một cách chân thành, giọng nói có chút ngọt ngào lạ thường. Đây chính là cái giọng mà cậu hay dùng để dỗ dành Tiểu Ngọc, vì nó hiệu quả với em ấy nên chắc cũng sẽ hiệu quả đối với Nguyệt Sương mà thôi.
Ý nghĩ có chút hài hước này thật sự phát huy hiệu nghiệm. Nguyệt Sương ngay khi nghe thấy lời này, trái tim cô dường như đập rất nhanh. Ánh mắt có chút mê muội nhìn Lâm Thần.
Khi đó, giọng của Lâm Thần có sức tấn công vô cùng lớn đối với cô. Cái gì là ngọt ngào, cái gì là ấm áp… giọng nói đó giống như một âm thanh kỳ diệu làm cho cô xao xuyến. Suýt chút nữa, cô đã không kìm lòng được mà gật đầu.
Cô thầm hô may mắn, thật là đáng sợ, cô cứ tưởng định lực của mình cao, không sợ anh ấy tung trò gì. Thế mà chỉ với một câu nói nhẹ nhàng đó, cô suýt chút nữa phải gục ngã.
Đến lúc này, chính cô phải cảnh giác cao độ, cứ tưởng anh ấy không cử động được thì sẽ không làm gì. Ai dè anh ấy lại có nhiều trò như vậy.
Mà khoan! Cô lại nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Nó nghiêm trọng tới nỗi mà chính cô cũng phải cúi đầu nhăn mặt.
Cô đang coi anh ấy như là anh trai mình. Vậy nên, thảo nào anh ấy vẫn chưa hề nhận ra tình cảm của cô. Hơn nữa, anh ấy bây giờ vẫn có thể khiến cho cô gục ngã, nếu như để anh ấy chạy thoát, chẳng phải…
Nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy lạnh sống lưng.
“ Không được…anh ấy không được rời xa mình…mình phải làm điều gì đó!”
“ Anh ấy là của mình…của mình…của mình…nhất định là của mình. Đừng hòng ai có thể cướp lấy anh ấy từ tay bản tiểu thư!”
“Đúng rồi… Phải khiến anh ấy yêu mình…Yêu mình tới chết…Khi đó, mình mới có thể an tâm được…”
Lâm Thần rất tự tin về lời nói của mình. Cái chiêu này chính là sát chiêu đối với Tiểu Ngọc. Cậu khá chắc là Nguyệt Sương cũng sẽ ngoan ngoãn vâng lời mà thôi. Mà kể cả không thì cậu cũng sẽ cố gắng “dỗ dành” em ấy bằng được. Dù sao, thời gian vẫn còn khá sớm.
Tuy nhiên, khi cậu đang tự hào về mình thì có một cảm giác có ai đó nhìn chằm chằm vào cậu. Điều này khiến cho cậu không tự chủ nổi da gà, liếc mắt sang nhìn…
“ Cái gì vậy???” Lâm Thần tự nói trong khi nhìn thấy Nguyệt Sương lẩm bẩm thứ gì đó, vẻ mặt có chút đáng sợ…