- Chuyện này, chúng ta không tiện ra mặt?
Hứa Ái cau mày nói.
- Trong nhà đã tìm ra người ra mặt, có điều sinh vật phá cấm kia vẫn phải nhờ tiểu thư ngài giải quyết, năng lực những người khác không làm được chuyện này.
Nữ hộ vệ nói.
- Hiện tại ở An gia cũng không có gì tiến triển, ta thấy không nên lưu lại An gia quá lâu, miễn bọn hắn phát hiện được gì, ra ngoài một chút cũng tốt.
Hứa Ái suy nghĩ một chút nói.
. .
Chu Văn mang theo Nha Nhi cùng đi Kỳ sơn, hắn không đến trụ sở, trực tiếp đi vòng qua phụ cận Kỳ sơn, tìm một chỗ ẩn nấp.
- Không biết đồ chơi này có thể dẫn dụ phương sĩ kia tới không?
Chu Văn đem một đống đồ lò luyện đan và đan dược kia lấy ra mở nắp bày trên mặt đất.
Sau đó lại lấy ra Tử Đồng Cầu, rót Nguyên khí vào trong.
Tử Đồng Cầu hấp thu Nguyên khí về sau, bắt đầu phát sáng, chỉ chốc lát sau, như thiết cầu bị nung đỏ.
Bản thân Tử Đồng Cầu tựa hồ mang Hỏa thuộc tính, chỉ cần rót Nguyên khí vào, Tử Đồng Cầu sẽ sinh ra nhiệt lượng, nhưng chỉ có vậy thôi, cũng không các tác dụng đặc thù gì.
Chu Văn trước đó đã thí nghiệm qua rất nhiều lần, bây giờ suy nghĩ một chút, nếu phương sĩ kia tìm đến tới hắn, thật sự có liên quan đến Tử Đồng Cầu này.
Ngồi dưới đất, Chu Văn không ngừng rót Nguyên khí vào Tử Đồng Cầu kia, để nó duy trì trạng thái bùng cháy.
Nguyên khí đối với Chu Văn mà nói, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, dưới Mệnh hồn Sát Lục Giả cơ hồ dùng mãi không hết.
Mặc dù không biết phương sĩ kia có bị hấp dẫn tới không, cũng không biết khi nào hắn đến, có điều Chu Văn vẫn chuẩn bị tốt công tác chạy trốn.
Thổ Hành Thú cùng Đế Thính đều đã tùy thời chờ lệnh, Bạo Phá Ma Nhân thì bị Chu Văn phái ra ngoài, bố trí Định thời gian bạo phá.
Tại một chút địa phương có thể ẩn nấp, Chu Văn còn bố trí một chút Cổ trùng.
Hắn tại bên trong Bất Hồi cốc thu được không ít Phối sủng Cổ trùng, lúc này vừa vặn có đất dụng võ, ngay cả bên trong Kỳ sơn hà, đều bị Chu Văn bỏ rất nhiều Phối sủng Cổ Chủng nòng nọc.
Không cầu giết chết phương sĩ, chỉ cần ngăn chặn hắn, hoặc sớm phát hiện ra hắn là được.
- A, đây là cái gì?
Chu Văn đột nhiên phát hiện, phía trên Tử Đồng Cầu, phát sinh hiện tượng kỳ dị.
Bởi thời gian dài rót Nguyên khí vào đột cháy, toàn bộ Tử Đồng Cầu biến thành màu Hoàng Kim, mà bên trong Tử Đồng Cầu, lại có một vệt màu tím đang lưu động.
Vệt máu tím không ngừng lưu động bên trong Tử Đồng Cầu, mà nó lưu động vô cùng có quy luật.
Chu Văn xem trong chốc lát, càng phát giác vệt màu tím rất quỷ dị, chẳng khác nào có sinh mệnh, chỗ nó đi qua, Nguyên khí nơi đó sẽ biến mất, khiến Tử Đồng Cầu nguyên bản bị đốt thành vàng óng, nguội đi không ít.
Chu Văn thử nghiệm lại rót thêm chút Nguyên khí, kết quả vẫn vậy, vô luận Chu Văn rót bao nhiêu Nguyên khí vào, vệt màu tím kia đều hấp thu đại bộ phận, làm Tử Đồng Cầu một mực bảo trì tại nhiệt độ không quá cao cũng không quá thấp.
- Chẳng lẽ vệt màu tím kia chính là một loại Dị thứ nguyên sinh vật? Hay nói bản thân Tử Đồng Cầu này là một Dị thứ nguyên sinh vật?
Chu Văn không dám khẳng định, lại quan sát trong chốc lát, thấy vệt màu tím kia chẳng qua bơi lội bên trong Tử Đồng Cầu, mà vô cùng có quy luật, thoạt nhìn hẳn không lao ra ngoài.
- Rốt cuộc tác dụng Tử Đồng Cầu là gì? Nó là một bộ phận của Thái Dương Chân Hỏa lô sao?
Trong lòng Chu Văn nghi hoặc, muốn tìm Lưu Vân hỏi thăm rõ ràng, đáng tiếc căn bản không biết Lưu Vân ở nơi nào.
- Lưu Vân nói Tử Đồng Cầu có hai cái, nếu như có thể tìm được hắn, nói không chừng biết rõ đồ chơi này rốt cuộc làm được gì?
Chu Văn quan sát trong chốt lát, thấy không có phản ứng đặc thù, cũng không quan tâm nữa.
Bốn phía bố trí đã ổn thỏa, Chu Văn để Đế Thính một mực nghiêm mật chú ý bốn phía, Thổ Hành Thú ngay dưới mông hắn, tùy thời có thể bỏ chạy.
Lấy điện thoại di động ra, tiếp tục cày Phó bản trò chơi.
Nha Nhi cầm điện thoại Chu Văn mua cho nàng, đang học tập ngôn ngữ và chữ viết nhân loại.
Liên tiếp qua hai ngày, đều không có động tĩnh gì, Chu Văn còn tưởng rằng đồ vật đan lô các loại và Tử Đồng Cầu không tác dụng gì, nhưng trong lòng đột nhiên cảm giác có chút không đúng.
Cơ hồ không có chút gì do dự, Chu Văn ôm lấy Nha Nhi trực tiếp phóng lên tận trời.
Chu Văn vừa mới vừa bay lên trời, thấy thân thể Thổ Hành Thú như bị sét đánh, trực tiếp từ dưới đất bắn lên, trên thân lôi điện toán loạn, còn bốc khói đen.
Phía dưới Thổ Hành Thú, phương sĩ lão nhân kia phá đất mà lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Văn trên không trung, như thuấn di lao tới hắn.
Chu Văn trực tiếp thu hồi Thổ Hành Thú, chuyển động chiếc nhẫn Văn Minh Quốc Độ, vọt tới vách núi không xa Kỳ sơn.
Chu Văn không biết vị trí thuấn di đi đâu, cũng không lo nhiều như vậy, thời điểm thuấn di xong, hắn đến vùng trời Kỳ sơn hà.
Phương sĩ kia lại mặc kề mấy đồ vật như đan lô trên mặt đất, thân hình lóe lên, trực tiếp độn thổ biến mất, tựa hồ đuổi theo.
Chu Văn nghĩ thầm, độn thổ lợi hại thể nào, cũng không cách nào trực tiếp từ nước vọt ra, cho nên hắn đi dọc theo Kỳ sơn hà đi.
Ai biết phía dưới đường sông đột nhiên nổ tung sóng nước, thân hình phương sĩ kia từ trong sóng nước ngưng hình, lần nữa bắt lấy Chu Văn.
- Cái tên này lại biết Thủy độn… Không phải hắn tinh thông Ngũ Hành độn thuật chứ?
Chu Văn không ngờ phương sĩ điên này lại là kẻ tinh thông đạo thuật.
Một Sử thi Phân thân Mộc ngẫu Nhã Đế đã vô cùng đối phó, mà lão nhân so với Phân thân Mộc ngẫu Nhã Đế còn lợi hại hơn nhiều.
Cũng may phương sĩ kia vẫn chưa lợi hại đến trình độ cắt ngang thuấn di, Chu Văn liên tục sáu lần thuấn di, đã tới gần vách núi Kỳ sơn, đã có thể thấy Tiểu Hoa trên vách núi đá.
- Đế Đại nhân cứu mạng.
Chu Văn cảm giác bản thân trước mặt Đế Đại nhân, tốt nhất nên thành thật một chút, nếu nàng không chịu ra mặt, lại vọt thẳng tiến vào Lộc đài cũng không muộn.
Nhưng Tiểu Hoa trên vách đá lại không phản ứng gì, mà phương sĩ phía sau đã đuổi theo, Chu Văn chỉ có thể lần nữa thuấn di.
Lần này thuấn di xong, Chu Văn đã đến trước vách núi, mà Tiểu Hoa trên vách núi lại không có một điểm động tĩnh nào, Chu Văn đành phải triệu hoán Thổ Hành Thú, chuẩn bị cường ép xuyên qua vách núi, lợi dụng độn thổ tiến vào Lộc Đài, đem phương sĩ kia dẫn dụ tới chỗ Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Trước đó phương sĩ đối với Kỳ sơn còn chút kiêng kỵ, nhưng thấy bốn phía không phát sinh tình huống gì, lập tức đuổi theo.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Hoa trên vách núi, lại đột nhiên giơ nụ hoa lên, một cánh hoa rơi xuống tiêu tán.
Theo cánh hoa kia biến mất, phương sĩ phóng tới Chu Văn, thân thể ngay lúc đó đứng ngay tại chỗ, cảm giác kia như một tuấn mã đang lao với tốc độ cao nhất, lập tức bị dính ngay tại chỗ, mà ở giữa không có đoạn giảm xóc nào.
- Nguyện thuật! Các hạ là Đại Thần tộc kia? Tại hạ là Tiên tộc nhất mạch Âm Phù Vương, không cố ý mạo phạm.
Phương sĩ kia có chút kinh hãi nhìn Tiểu Hoa trên vách núi nói.
- Ngươi cũng xứng tự xưng Tiên tộc? Bản thân chỉ là một tên chuột nhắt bất nhập lưu mà thôi.
Bên trong Tiểu Hoa truyến đến âm thanh của Đế Đại nhân.
- --