Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 776: Lại tiến hóa lần nữa







Minh Điệp bay lượn tới, mảng lớn Sinh Mệnh chi hoa dâng lên điểm điểm ánh sáng chói lọi, hướng về thân thể Minh Điệp ngưng tụ.

Rất nhanh, toàn bộ Hoa hà phảng phất biến thành một lưu quang hà, khắp nơi đều có huỳnh quang bồng bềnh.

Đám người Chu Văn đang lùi lại, nhưng thân thể bọn hắn cũng giống Sinh Mệnh chi hoa, đều tung bay tỏa ra điểm điểm ánh sáng chói lọi, mỗi một điểm hào quang trong thân thể phát tán ra, mọi người cảm giác tinh thần tựa hồ kém rất nhiều, cảm giác rất mỏi mệt, muốn ngã xuống mặt đất đi ngủ.

Bọn hắn muốn ngăn cản hòa quang phiêu dật trên người, nhưng lại không hiệu quả.

- Nhanh lên, không thể dừng lại, dừng lại chỉ còn đường chết.

Cốc Sơn Thủy dẫn dầu đám người chạy như điên bên trong Hoa hà, Phật bài trên người hắn lập lòe ánh sáng kỳ dị, khiến hòa quang trên người hắn tán phát chậm hơn nhiều, nhưng chỉ chậm mà thôi, không thể ngăn cản hào quang tán phát ra ngoài.

Bành bành!

Phật bài trên đám người Chu Văn đều nổ tung, chất lỏng màu vàng bên trong văng tung tóe, pho tượng hài nhi cũng phá toái, hóa thành điểm điểm ánh sáng chói lọi bay ra ra ngoài.


Phật bài trên người Cốc Sơn Thủy cũng nổ tung, Chu Văn triệu hoán Hoàng Kim Bá Kiếm, trở tay một kiếm chém về phía Minh Điệp.

Tốc độ phi hành của Minh Điệp cực nhanh, coi như Chu Văn có thể tự mình chạy thoát, những người khác khẳng định không trốn thoát.

Nhưng Hoàng Kim Bá Kiếm trảm trên thân Minh Điệp, lại trực tiếp xuyên qua thân thể trong suốt của Minh Điệp, không hề tạo thành chút thương tổn gì đến nàng.

- Minh Điệp là sinh vật Minh giới, có thể qua lại hiện thực và Minh giới, công kích Nguyên khí bình thường vô hiệu đối với nó.

Lý Mặc Bạch vừa nói chuyện, một bên triệu hoán ra một đầu Phối sủng, Phối sủng kia là một Bạch y thiếu nữ che dù đen, nhưng trên mặt thiếu nữ kia không có ngũ quan, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Có điều Phối sủng thiếu nữ kia vừa xuất hiện, dù đen đã căng ra, ngăn trước đỉnh đầu Lý Mặc Bạch, trên thân Lý Mặc Bạch đình chỉ phát hào quang.

Đáng tiếc dù đen kia quá nhỏ, tối đa che chờ được hai người, không cách nào đem tất cả mọi người bao phủ vào trong đó.

- Chu Văn, thử xem có thể giết chết Minh Điệp không?

Lý Mặc Bạch nói xong, Bạch y thiếu nữ che dù đen kia, bồng bềnh lao về phía Chu Văn.

Bạch y thiếu nữ như quỷ dị trôi dạt đến bên cạnh Chu Văn, dùng dù đen khe khuất đỉnh đầu Chu Văn, khiến bản thân hắn không hư thoát hào quang, Chu Văn lập tức cảm giác tinh thần đã khá hơn nhiều, không còn cảm giác mệnh mỏi kia.

Ngay sau đó Chu Văn không do dự nữa, cầm Hoàng Kim Bá Kiếm quay người lao về phía Minh Điệp.

- Đợi một chút!

Cốc Sơn Thủy gọi lại Chu Văn, duỗi ra một chiêu, một Hoàng Kim hài đồng xuất hiện trước mặt hắn, mà Hoàng Kim hài đồng kia lại có chút tương tự Cổ Mạn Đồng, tuy nhiên lại không mang tà khí khủng bố như vậy.

- Mang Mệnh hồn của ta, kiếm của ngươi phải đụng Minh Điệp, thời gian của ngươi không nhiều, Mệnh hồn của ta kiên trì nhiều nhất mười phút đồng hồ.

Cốc Sơn Thủy nói xong, Mệnh hồn Hoàng Kim hài tử hóa thành một đạo Kim quang, dung nhập vào bên trong Hoàng Kim Bá Kiếm, khiến thân kiếm xuất hiện đồ án như Phật như Ma, mà Kim quang trên thân kiếm càng thêm mãnh liệt.


Chu Văn bước ra một bước, phát động Thiên Ngoại Phi Tiên, Hoàng Kim Bá Kiếm trong tay vạch ra một đạo Hoàng Kim kiếm quang, trong chốc lát đến trước mặt Minh Điệp.

Nói cũng kỳ quái, Bạch y thiếu nữ tựa như dính trên thân Chu Văn, vô luận tốc độ nhanh thế nào, nàng đều một mực kề sát người Chu Văn, dùng dù đen che đỉnh đầu Chu Văn.

Minh Điệp tựa hồ cảm ứng được một kiếm này không tầm thường, hai cánh chấn động, thân hình phảng phất lọt vào trong Minh giới, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, chờ thời điểm nó xuất hiện, đã đến một bên khác của Hoa hà.

Hoàng Kim Bá Kiếm trong tay Chu Văn lại vạch và một đạo Hoàng Kim kiếm quang, như tia chớp giăng dật khắp nơi trên không trung, nhưng thân hình Minh Điệp lập lòe, một hồi biến mất, một hồi lại xuất hiện chỗ khác, khiến kiếm quang Chu Văn từ đầu đến cuối không chém trúng thân thể nó.

Chu Văn có Bạch y thiếu nữ che chở, không cảm thấy gì, nhưng đám người Lý Mặc Bạch, đã cảm giác cực kỳ mỏi mệt, vô lực chạy trốn, từng người ngã xuống, ngồi trên mặt đất, Cốc Lâu cùng Cốc Hòa thực lực hơi kém một chút, thoạt nhìn sắp không chống được ngủ thiếp.

Mặc dù vậy, Lý Mặc Bạch không thu hồi Phối sủng, Cốc Sơn Thủy cũng không thu hồi Mệnh hồn, vẫn gia trì trên thân Chu Văn.

Chu Văn liên tục trảm không trúng, biết rõ biết chỉ dựa vào tốc độ chỉ sợ không giết nổi Minh Điệp, lập tức hoán đổi Nguyên Khí quyết, Mệnh hồn Thánh Ngục Vương xuất hiện, Địa Ngục Chi Nhãn trên mi tâm theo đó mở ra.

Nguyên bản Chu Văn chỉ muốn thử nhìn một chút, xem Địa Ngục Chi Nhãn có thể giúp hắn thấy thân hình Minh Điệp xuyên qua Minh giới không, nhưng ai biết Địa Ngục Chi Nhãn vừa mở ra, hào quang phía trên Sinh Mệnh chi hoa tản ra, lại cải biến hướng đi, không bay về phía Minh Điệp, ngược lại điên cuồng vọt về phía Địa Ngục Chi Nhãn.

Càng đáng sợ hơn, hào quang trên người Minh Điệp, cũng tản mát lao về phía Địa Ngục Chi Nhãn.

Trong nháy mắt, trên thân Minh Điệp tỏa sáng hào quang, xuất hiện từng đạo chú văn màu băng lam, ngăn cản hào quang tản mát.

Oanh!

Hai cánh chấn động, băng quang kinh khủng khuếch tán lao về phía Chu Văn, như từng đạo sóng không gian.

Tầm mắt Chu Văn ngưng tụ, Hoàng Kim Bá Kiếm trong tay không chút do dự trảm tới, hóa thành một đạo Hoàng Kim kiếm quang, trực tiếp trảm xuyên băng quang.

Minh Điệp lại trốn vào trong Minh giới, nhưng dưới Địa Ngục Chi Nhãn, Chu Văn lại có thể thấy thân ảnh Minh Điệp bay lườn trong Minh giới, chẳng qua không đụng tới nó thôi.

Chờ nó chuẩn bị thoát khỏi Minh giới trong tích tắc, Hoàng Kim kiếm quang đã trảm trên người nó, kiếm mang xuyên qua chém giết Minh Điệp, xé rách thân thể thành hai nửa.

Đinh!


Một Thứ nguyên kết tinh tuôn ra, như Lam bảo thạch, bên trong có hư ảnh Minh Điệp.

Minh Điệp vừa chết, thân thể lập tức hóa thành vô số hào quang bay về phía Địa Ngục Chi Nhãn, đồng thời hào quang phía trên Sinh Mệnh chi hoa cũng bị Địa Ngục Chi Nhãn hút hết.

Đám người Lý Mặc Bạch thấy hào quang đầy trời như tinh hà từ bốn phương tám hướng lao về phía mi tâm Chu Văn, lại không thể nhìn thấy Địa Ngục Chi Nhãn.

Ngay cả Bạch y thiếu nữ và Mệnh hồn Hoàng Kim hài tử cũng không ngoại lệ, trên thân tản ra hào quang, lao về phía mi tâm Chu Văn, nhưng trên người đám người Lý Mặc Bạch, lại không tản ra hào quang.

Lý Mặc Bạch cùng Cốc Sơn Thủy vội vàng thu hồi Mệnh hồn và Phối sủng, lúc này mới ngăn cản hào quang trên người Phối sủng và Mệnh hồn tiết ra ngoài.

Theo hàng loạt hào quang bị hút vào Địa Ngục Chi Nhãn, Chu Văn mơ hồ cảm giác Mệnh hồn Thánh Ngục Vương lại sắp tiến hóa, trong lòng không khỏi vui vẻ.

Thánh Ngục Vương lần nữa tiến hóa, đạt đến Hoàn Mỹ Thể, đây là Mệnh hồn thứ hai của Chu Văn tấn thăng Hoàn Mỹ Thể.

Nguyên bản Sinh Mệnh chi hoa kiều diễm, bởi mất đi hào quang nhanh chóng héo tàn, nguyên bàn Hoa hà mỹ lệ, trong chốc lát biến thành tử vong chi địa khô héo.

Tất cả hào quang đều bị Chu Văn hấp thu, Mệnh hồn Thánh Ngục Vương cũng cơ hồ đồng thời tiến hóa.

- ---









TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv