Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 721: Trăm phần trăm quay đầu soái







Linh dương đi đến một mảnh đất trống, bắt đầu dùng móng đào đất.

- Chẳng lẽ nơi đó chôn bảo bối gì?

Trong lòng Chu Văn tò mò, chui vào trong bụi cỏ, rất nhanh đã đi đến bên cạnh mảnh đất trống.

Linh dương đào rất nhanh, thời điểm Chu Văn đến chỗ nó, nó đã đào sâu hơn một mét, đất đá đã chất thành đống bên cạnh.

Chu Văn nhìn kỹ đất đào lên, lập tức biết tại sao nơi này không có thực vật phát triển, thứ linh dương đào ra căn bản không phải đất, mà một loại kim loại phấn màu đen xám.

Đưa đầu ghé mắt vào trong nhìn một chút, phía dưới quả nhiên toàn bộ là kim loại phấn.

- Lão Dương, ngươi đang đào cái gì vậy?

Chu Văn tò mò hỏi.

Linh dương không để ý tới hắn, y nguyên tự mình đào tiếp.

Chu Văn nghĩ thầm:


- Cái tên linh dương này bình thường bất cần, không xem cái gì vào trong mắt, mà lại siêu lười, như đại gia. Hiện tại nó tự mình đào hố, phía dưới khẳng định có đồ tốt.

Nghĩ tới đây, Chu Văn vừa cười vừa nói:

- Lão Dương, ngươi nhìn ngươi dùng móng đào đất cũng không tiện, nếu không ta giúp ngươi đào, phía dưới có vật gì tốt, ngươi chia cho ta phân nửa thế nào?

Linh dương nhìn hắn một cái, suy nghĩ một chút, nâng móng lên trước, so đo với Chu Văn.

Chu Văn nhìn không hiểu, nghĩ thầm:

- Ngươi chỉ có móng, lại không có ngón tay, giơ móng lên trước mặt ta có ý gì?

Linh dương thấy hắn nhìn không hiểu, dùng móng viết lên mặt đất hai chữ.

- Hai thành.

Chu Văn giờ mới hiểu được linh dương so móng phía móng trước của nó phân nhánh, thoạt nhìn giống hình chứ V, nhưng cũng đại biểu số hai.

- Hai thành quá ít, lại thêm chút nữa, ngươi thấy chia 4-6 thế nào?

Linh dương không để ý tới hắn, lại tự mình đào.

- Hai thành thì hai thành, ta giúp ngươi đào.

Chu Văn cảm giác mình nhàn rỗi cũng không có việc gì, giúp nó đào một thoáng, tiết kiệm thời gian còn có thể phân điểm chỗ tốt, cớ sao lại không làm.

Linh dương nhảy ra khỏi hầm, chỉ chỉ phía dưới, ý để hắn tự mình xuống đào.

Chu Văn nơi nào tự mình đào, hắn triệu hoàn Bạo Quân Bỉ Mông, song giác trên đỉnh đầu Bạo Quân Bỉ Mông tựa như máy khoan điện, đào hang đào đất siêu nhanh.

Điều khiến Chu Văn có chút giật mình là kim loại phấn phía dưới quả nhiên không phải vật phàm, lực lượng Bạo Quân Bỉ Mông mạnh như thế, lại không thể đánh xuyên tầng kim loại phấn.

Chui một hồi lâu, mới đào sâu hơn mười mấy mét, kim loại phấn đào ra ngoài, màu sắc càng ngày càng đậm, đen chẳng khác nào than đá.

Mà chút kim loại phấn này, lại thêm một chút mùi vị hơi khó ngửu, tựa như mùi mực trên báo in.

- Lão Dương, rốt cuộc phía dưới đất có đồ vật gì? Không biết phải đào sâu bao nhiêu nữa?

Chu Văn biết IQ linh dương rất cao, nhất định có thể trả lời hắn, phải xem nó có nguyện ý nói hay không.

Linh dương duỗi ra móng, trên mặt đất vẽ hai chữ:


- Tám mét.

- Còn tận tám mét nữa, thoạt nhìn vẫn phải mất công đào một hồi lâu nữa.

Chu Văn bàn tính toán một cái, càng đào xuống dưới càng khó đào, đoán chừng phải mất trên bốn năm mươi phút đồng hồ nữa.

Suy nghĩ một chút, dứt khoát lấy điện thoại di động ra cày Phó bản, chờ Bạo Quân Bỉ Mông đào xong móc đồ vật ra ngoài hãn nói.

Cày một hồi Phó bản, cũng không thu được đồ vật gì tốt.

Linh dương đột nhiên dùng móng đẩy hắn một cái, Chu Văn biết hắn đã đào được đồ vật, đi đến bên cạnh hố sâu nhìn xuống dưới, chỉ thấy Bạo Quân Bỉ Mông đã đào được hố sâu hơn ba mươi mét.

Nhưng thân thể Bạo Quân Bỉ Mông quá khống lồ, gần như chặn lại toàn bộ hố sâu, Chu Văn đành phải triệu hoán nó về, sau đó lại xuống nhìn.

Lần này quả nhiên thấy được đồ vật trong hố sâu, thoạt nhìn như một cây cọc gỗ, đường kính tầm năm sáu mươi centimet, toàn thân đen kịt, có điều trên mặt nó có vòng tuổi, đoàn chừng là một khúc gỗ.

Linh dương chỉ chỉ khúc gỗ kia, lại đẩy Chu Văn một cái, hiển nhiên sai Chu Văn lấy khúc gỗ kia ra ngoài.

Khúc gỗ kia thoạt nhìn rất lớn, có điều lực lượng hiện tại của Chu Văn cũng không nhỏ, coi như khúc gỗ kia nặng mấy tấn, hắn vẫn lôi ra được.

Có điều Chu Văn không muốn mạo hiểm, vẫn để Bạo Quân Bỉ Mông làm, rút khúc gỗ kia ra ngoài.

Hai tay Bạo Quân Bỉ Mông ôm lấy cọc gỗ, đột nhiên dùng sức nhổ một cái, cái cọc gỗ kia lại không trực tiếp rút ra ngoài, chẳng qua nhúc nhích một chút, kéo lên vài chục centimet.

Bạo Quân Bỉ Mông một thoáng một thoáng kéo rút, bộ phận khúc gỗ lộ ra ngoài càng ngày càng nhiều, toàn bộ cọc gỗ sau khi bị rút ra, chiều dài tầm ba mét.

Bạo Quân Bỉ Mông vứt cọt gỗ thả trên mặt đất, Chu Văn quan sát tỉ mỉ, phát hiện đây quả nhiên là một khúc gỗ, hẳn là một đoạn của nhánh cây nào đó, vỏ cây vẫn bảo quản tương đối nguyên vẹn.

Chu Văn không biết đây là loại gỗ gì, vỏ cây và mặt gỗ đều đen, nhưng lên lại tuyệt đối không bẩn, có chút mát mẻ.

- Lão Dương, cái này là bảo bồi gì?

Chu Văn hỏi linh dương.

Linh dương gật gật đầu, vây quanh khúc gỗ kia xoay chuyển vài vòng, tựa hồ đang xem kĩ cái gì.

- Khúc gỗ này có tác dụng gì?

Chu Văn không phát hiện khúc gỗ này chẳng có điểm gì lạ, ngoại trừ nó hơi nặng so với bình thường một chút, hình như chẳng có điểm đặc biệt gì cả.

Linh dương chỉ chỉ khúc gỗ, vừa chỉ chỉ bả vai Chu Văn, ý muốn Chu Văn khiêng nó.


- Nếu ngươi không có chỗ nào giữ, trước hết ta giữ hộ ngươi, chờ thời điểm ngươi muốn, bảo ta một tiếng là được.

Chu Văn vội vàng nói.

Linh dương nhìn Chu Văn liếc mắt, không ngờ linh dương lại gật đầu đồng ý.

Chu Văn vui mừng quá đỗi, đưa tay đi nhấc khúc gỗ kia, phát hiện trọng lượng không nặng như trong tưởng tượng, hắn vẫn có thể miễn cường nhấc lên.

Nguyên bản Chu Văn còn nghĩ rằng, ngay cả Bạo Quân Bỉ Mông dùng hết sức mới rút nó ra ngoài, hẳn bản thân mình không nhấc nổi.

Mở Không gian hỗn độn, Chu Văn ném khúc gỗ kia vào trong.

- Lão Dương, khúc gỗ kia rốt cuộc có tác dụng gì, ngươi thử nói đi.

Chu Văn thám thính một chút tin tức từ linh dương, bằng không coi như khúc gỗ này rơi vào túi của hắn, để đó thôi cũng vô dụng.

Linh dương không để ý tới hắn, tự mình chui ra bụi cỏ, sau đó dọc theo đường về trở về, rõ ràng nó vì khúc gỗ này mà tới, cũng không định nhiễu loạn lộ tuyến của Chu Văn.

Đi trong chốc lát, Chu Văn đột nhiên cảm giác có chút không đúng, cảm giác toàn thân không được tự nhiên, nhưng lại không phát hiện điểm lạ ở chỗ nào.

- Chẳng lẽ ta nghĩ nhiều sao?

Chu Văn dùng Đế Thính cẩn thận kiểm tra bốn phía, lại không phát hiện vấn đề gì.

Một đường đi qua, tiến vào một tòa thành thị về sau, Chu Văn phát hiện quả nhiên có chút không đúng, bởi người đối diện đi qua, vô luận nam hay nữ, đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn hắn, thậm chí có vài nữ nhân nhìn mặt hắn cười cười.

- Chuyện gì vậy?

Trong lòng Chu Văn nghi hoặc, mặc dù bản thân hắn tự nhận đẹp trai, tuy nhiên không đến mức độ gặp phát thích luôn, hiện tại trăm phần trăm quay đầu suất, khiến bản thân hắn có chút sợ hãi.









TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv