Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 578: Tiên duyên thạch







- Muốn giết nó, hiện tại dùng thực lực của chúng ta không có khả năng, có điều ta có một phương pháp, có lẽ có thể ngăn chặn nó.

Khương Nghiên đem suy nghĩ của mình nói thẳng.

Trên người Khương Nghiên có một đầu Sử thi Phối sủng tên là Vô Âm xà, Vô Âm xà có thể che giấu âm thanh trong phạm vi nhỏ, chỉ cần bọn hắn không nghe được thanh âm Bạch Trạch, vậy lực lượng âm thanh kia của nó hẳn không phát huy được tác dụng.

Sau đó Khương Nghiên còn chuẩn bị một đầu Thần thoại Phối sủng Ám Vực Thiên Vương, có thể đem một khu vực nhất định hóa thành ám vực, khắc chế đủ loại năng lực liên quan đến Nhãn hệ.

Chỉ cần Bạch Trạch bên trong Ám vực, năng lực của ánh mắt nó sẽ mất đi tác dụng.

Không có ngôn ngữ năng lực cùng Nhãn lực, thực lực Bạch Trạch sẽ đại giảm, hơn nữa còn không thể thấy Khương Nghiên muốn làm gì.

Lúc này chỉ cần Chu Văn có thể ngăn chặn Bạch Trạch, hấp dẫn lực chú ý của nó, Khương Nghiên thừa cơ đến gần kén xanh lập khế ước với Thủ Hộ giả.

-Bên trong Ám vực, có phải tất cả kỹ năng liên quan đến Nhãn đều không thể sử dụng?


Chu Văn hỏi.

-Đại khái như vậy, trước mắt ta vẫn chưa phát hiện năng lực nào liên quan Nhãn hệ sử dụng được.

Khương Nghiên nói.

-Không biết Động Chúc thị giới, có thể sử dụng được không?

Chu Văn thầm nghĩ.

Thể lực tiêu hao thực sự quá nghiêm trọng, hai người đều cảm giác quá mệt mỏi, không nói gì nữa, đứng im không tiến lên phía trước.

Chu Văn thử một chút, đem Mệnh hồn hoán đổi thành Mệnh hồn Bách Vô Cấm Kỵ, phát hiện lực lượng kỳ dị kia lập tức biến mất, lập tức buông lỏng rất nhiều, không khỏi vui mừng quá đỗi.

Chu Văn thấy tinh thể Bách Vô Cấm Kỵ phát ra hào quang kinh khủng, thoạt nhìn không kiên trì bao lâu nữa, mới biết lực lượng cấm kỵ nơi này không thể coi thường.

Vội vàng đóng Bách Vô Cấm Kỵ, loại lực lượng cấm kỵ kia lại trở về, khiến mỗi bước đi của hắn lại trầm trọng như trước.

-Mặc dù Bách Vô Cấm Kỵ có ích, có điều nó chẳng qua là Ban Đầu Thể, thời gian kiên trì quá ngắn, nếu có thể tấn thăng lên Hoàn Mỹ Thể, nói không chừng thật sự khiến nó khắc chế toàn bộ lực lượng cấm kỵ giữa thiên địa cũng khó nói.

Trong lòng Chu Văn âm thầm suy tư, phải làm như nào mới khiến Bách Vô Cấm Kỵ tấn thăng lên Hoàn Mỹ Thể đây.

Trước mắt bên trong Mệnh hồn của Chu Văn, chỉ có mỗi Nghịch Sinh Cổ Hoàng mới tấn thăng lên Tiến Hóa Thể, nhưng cái khác đều là Ban Đầu Thể.

-Bách Vô Cấm Kỵ dùng để khắc chế đủ loại cấm kỵ quy tắc trong Thần bí chi địa, nói cách khác, nếu ta có thể lĩnh ngộ những quy tắc cấm kỵ kia, không biết có thể giúp Bách Vô Cấm Kỵ tấn thăng không?

Chu Văn không biết suy đoán này đúng hay không, có điều thử một chút chẳng sao cả.

Vừa vặn lực lượng cấm kỵ trên núi Cầu Tiên phi thường mạnh, Chu Văn cũng không có chuyện gì khác để làm, nên có thể tranh thủ nghiên cứu một thoáng.

Chu Văn đem Nguyên Khí quyết của mình hoán đổi thành Tiểu Bàn Nhược kinh, dưới tác dụng Mệnh cách Bát Độ Bàn Nhược, thất giác trở nên vô cùng nhạy cảm, hắn dùng cái này cảm nhận lực lượng trên núi Cầu Tiên.

Bát Độ Bàn Nhược vô phương đối kháng sức mạnh cấm kỵ, Chu Văn chỉ muốn cảm giác bản thân trở nên nhạy bén, trải nghiệm lực lượng cấm kỵ.


Sức mạnh cấm kỵ trên Cầu Tiên sơn xác thực hết sức cổ quái, loại lực lượng này sẽ không làm người ta bị thương, ngươi mạnh nó mạnh, ngươi yếu nó yếu, vừa lúc bảo trì sức mạnh lớn nhất mà cơ thể ngươi có thể thừa nhận, cho nên mỗi một bước của ngươi cần phải dùng hết toàn lực, không thể do dự, bằng không chân sẽ mềm nhũn, té xuống núi.

Mặc dù Cầu Tiên chi lộ khó, nhưng chỉ cần ý chí kiên định, đây cũng không phải là đầu tuyệt lộ, có điều con đường này không có phần cuối, mỗi một bước đi vô cùng gian nan, coi như người có ý chí kiên định, thời gian dài khó tránh khỏi có thời điểm mềm yếu, cho nên người có thể lên đỉnh Cầu Tiên chi lộ lại càng thêm ít.

Chu Văn cảm thụ lực lượng thần bí biến hóa trong cơ thể, chỉ cảm thấy quỷ dị khó dò, để cho người ta nhìn không thấu.

-Nếu ta lui lại một bước, không biết lực lượng cấm kỵ biến hóa như thế nào?

Trong đầu Chu Văn vừa toát lên ý nghĩ này, lập tức bị chính hắn bóp chết.

-Một thứ đều là hạ phẩm, tuyết đối không thể mạo hiểm.

Chu Văn vội vàng kiên định tín niệm của mình, tiếp tục đi lên phía trước.

Thời điểm mặt trời sắp xuống núi, hai người mới bò lên khoảng hơn một ngàn mét, ngửa đầu nhìn về phía trên, liếc mắt không thấy phần cuối, thềm đá như Bàn Long lượn quanh mây mù, chỉ nhìn chút thôi đã khiến người ta váng cả đầu.

Chu Văn muốn cầm chai nước uống nước, lại nghe Khương Nghiên trước mặt nói:

-Đằng trước là Tiên Duyên thạch, qua Tiên Duyên thạch, ngươi phải cẩn thận, lúc đi lên, sẽ có nhân tố bên ngoài dẫn dụ ngươi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, vô luận xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể lui lại, bằng không chỉ có con đường chết.

Khương Nghiên nói trịnh trọng như vậy, Chu Văn cũng biết đây là chuyện không dễ dàng đối phó, lại hỏi:

-Sẽ có nhân tố bên ngoài nào?

-Khó nói, tình huống mỗi người không giống nhau, phải thử qua mới biết được.

Khương Nghiên trả lời.

Chu Văn lên trên nhìn một chút, quả nhiên thấy đường núi trước mặt, có một bình đài nhỏ, phía trên có một tảng đá lớn, khắc hai chữ Tiên Duyên.

Có điều hòn đá kia không có gì đặc biệt, không khác Cầu Tiên sơn lắm, chẳng qua khắc thêm hai chữ Tiên Duyên mà thôi.

Rất nhanh, hai người đã đi tới Tiên Duyên thạch, lại đi vài bước, Chu Văn cũng không cảm thấy có gì khác biệt so với trước đó.


Chu Văn đang muốn nói điều gì, lại thấy Khương Nghiên đột nhiên xoay đầu lại, một chưởng vỗ hướng đỉnh đầu của hắn, vẻ mặt dữ tợn, trong miệng còn lạnh lùng nói:

-Ngươi bị lừa rồi, đi chết đi!

Đường núi vốn chật hẹp, chỉ dành cho một người độc hành, một chưởng Khương Nghiên vỗ xuống, chỉ thấy Thần quang sáng chói, như Thái Dương đập xuống, Chu Văn căn bản không chỗ có thể trốn, ngoại trừ lui lại bên ngoài, cũng chỉ có thể đón đỡ một chưởng này của hắn.

Vẻ mặt Chu Văn bất động, một chân tiếp tục tiến về phía trước, đồng thời dùng hai tay hộ lên đỉnh đầu, đón một chưởng kia của Khương Nghiên.

Chu Văn còn nhớ rõ Khương Nghiên nói qua, vô luận phát sinh cái gì, đều tuyệt đối không thể lui lại, mà hắn cũng tin tưởng Khương Nghiên tuyệt không phải là người như thế.

Nếu Khương Nghiên muốn hại hắn, chắc chắn phải nói rõ ràng với hắn, không thể không minh bạch đánh lén như vậy.

Cho nên Chu Văn tiếp tục đi lên phía trước, cũng không có ý đồ phản kích, nếu đây chỉ là ảo ảnh, hắn ra tay phản kích, sẽ đánh trúng Khương Nghiên đang không phòng bị chút nào.

Quả nhiên, bàn tay Khương Nghiên theo cánh tay hắn xuyên qua, sau đó thân thể Khương Nghiên biến thành tro bụi tiêu tán.

Chu Văn ngẩng đầu lại xem, thấy Khương Nghiên vẫn đi trước mặt hắn, căn bản không quay đầu lại.

Nếu như vừa rồi trong một sát na kia, Chu Văn không suy nghĩ kỹ càng, mà để thân thể tự phản kích, chỉ sợ một chưởng của hắn đập lên, khiến Khương Nghiên mất mạng rồi.

-Đây là cái gì Tiên Duyên thạch, căn bản là Ma quỷ dẫn dụ nội tâm.

Chu Văn thầm nghĩ.









TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv