Sau khi cúp máy, Chu Văn rời khỏi Lạc Dương, cưỡi một đầu Si đi về hướng Trác Lộc.
Trước đó hắn đã đến Trác Lộc một lần, còn nhớ rõ đường, chẳng qua thời điểm hắn đi, khu vực bên ngoài nội thành, tỷ lệ thấy người thấp hơn.
Rất nhiều quốc lộ đã hoang phế, ven đường khắp nơi có khả năng thấy thực vật mọc um tùm.
Trừ phi có đội xe cỡ lớn, hoặc đội Phối sủng đi qua, rất khó gặp lữ nhân độc hành.
Trên đường Chu Văn còn gặp phải một chút Dị thứ nguyên sinh vật phá cấm, mặc dù không mạnh, đều là Truyền kỳ, thế nhưng cái này khiến Chu Văn càng thêm lo lắng.
Lực phong cấm của Dị thứ nguyên lĩnh vực càng ngày càng yếu, Vương Minh Uyên nói nhiều nhất mười năm nữa, toàn bộ Dị thứ nguyên lĩnh vực sẽ giải cấm toàn bộ, hiện tại nhìn thực tế Vương Minh Uyên không nói ngoa.
Tốc độ Si chạy tương đối nhanh, mặc dù không dễ chịu như ngồi xe, có điều nó lại có thể xuyên qua địa hình phức tạp, không bị hạn chế như ô tô.
Hiện tại rất nhiều đường xá bị Dị thứ nguyên sinh vật phá hư, bên ngoài thành thị không dễ đi.
Còn có rất nhiều thực vật như dây leo mọc đầy đường, trừ khi thường xuyên có độ xe đi qua, bằng không đường xá rất khó thông suốt.
Chu Văn không sợ mỏi mệt, ngày đêm không ngừng đi đường, đến ngày thứ ba, mới tìm một nơi dựng trại, nếu tinh thần không tỉnh táo sẽ không tốt.
Bởi địa phương Chu Văn đi, đội xe sẽ không qua đây, cho nên trên đường không có người nào, nơi đây là đường vùng núi, tỉ lệ gặp người thấp hơn.
Chu Văn cắm trại ngay trên một cái bình đài, nơi này vừa vặn trống trải, bên cạnh có vách núi cheo leo, nếu có Dị thứ nguyên sinh vật xuất hiện, có thể phát hiện sớm.
Đem Lục Dực Thủ Hộ Cự Long, Ba Tiêu Tiên, Hắc Ám y sư triệu hoán ra ngoài, để bọn chúng thủ bên ngoài, lúc này Chu Văn mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Thời điểm nửa đem, Chu Văn đang ngủ say, lại đột nhiên bị một đôi tay nhỏ đánh tỉnh.
Vừa mở mắt nhìn, thấy Ba Tiêu Tiên đang dùng tay nhỏ vỗ vỗ mặt hắn, thấy Chu Văn tỉnh lại, Ba Tiêu Tiên kéo tay Chu Văn, chỉ phía ngoài lều.
-Có chuyện gì?
Chu Văn hỏi Ba Tiêu Tiên.
Ba Tiêu Tiên y y nha nha nói chuyện, tuy nhiên Chu Văn không hiểu nàng nói cái gì, cái này khiến Chu Văn không khỏi buồn bực, dù sao cũng là Thần thoại Phối sủng, đã lâu như vậy, thậm chí ngôn ngữ nhân loại đơn giản cũng không học được.
Chu Văn đành phải đứng dậy ra lều trại, gia hỏa Lục Dực Thủ Hộ Cự Long lại lăn ra ngủ, thoạt nhìn còn sâu giấc hơn Chu Văn.
Hắc Ám y sư đứng trước cửa trường bôồng, thoạt nhìn ngơ ngơ ngác ngác, như đang ngẩn người.
-Hai tên vô dụng này, may còn có Ba Tiêu Tiên dựa vào.
Chu Văn thầm nghĩ.
Ba Tiêu Tiên ngồi trên Ba Tiêu Phiến bay trên không trung, ngón tay chỉ hướng bên dưới vách núi, y y nha nha tựa hồ muốn nói cho Chu Văn cái gì.
Chu Văn đi đến bờ vực, cúi đầu nhìn sáng, dưới ánh trăng chiếu rọi, nhìn vào bên trong rừng rậm, lại thấy có đồ vật gì đang phát sáng.
Ánh sáng kia lấp lóe lên, thoạt nhìn rất có quy luật, không giống đom đóm, đom đóm bình thường không sáng như vậy, hơn nữa Chu Văn vẫn chưa nghe qua đom đóm phát ra hồng quang.
Nhìn phía trên, nó cảm giác như một cái đèn báo động màu đỏ lóe liên tục.
-Rốt cuộc phía dưới có cái gì? Dị thứ nguyên sinh vật sao?
Mặc dù thị lực Chu Văn rất tốt, nhưng cách xa như vậy, hắn vẫn không thể nhìn thấy vật dưới hồng quang là cái gì?
Chu Văn vội vàng kéo Ba Tiêu Tiên lại, bây giờ thế giới này quá mức khủng bố, rất nhiều những thứ không biết đều có thể làm cho người chết không rõ ràng, Chu Văn không phải không hiếu kỳ, thế nhưng hiếu kỳ đến đâu cũng không thể đem sinh mệnh mạo hiểm.
Kéo Ba Tiêu Tiên lại, lúc này Chu Văn mới triệu hồi ra mười mấy con Bạch biên bức, để chúng nó thám thính tình huống trước.
Rất nhanh mười mấy con Bạch biên bức bay vào rừng rậm dưới vách núi, xé mở những dây leo cản đường, khiến hồng quang dễ nhìn hơn.
Chu Văn hoán đổi Mệnh cách Bát Độ Bàn Nhược, tăng cường thị lực, loáng thoáng có khả năng thấy, bên trong rừng cây, có một đồ vật màu đỏ đang phát sáng, bởi nó chôn trong bùn đất, chỉ lộ ra một phần nhỏ, nên Chu Văn không thể nhìn rõ.
Lệnh mấy con Bạch biên bức đào bùn đất phụ cận lên, mưới mấy con Bạch biên bức nằm rạp trên mặt đất, móng vuốt đào đào bùn đất.
Thấy vật kia một mực không có phản ứng gì, Chu Văn nhẹ nhàng thở một hơi, nhưng không dám chủ quan, nhìn chắm chằm vật kia, nếu thấy Bạch biên bức có phản ứng dị thường gì, hắn có thể nhanh chóng ứng đối.
May mắn tình huống Chu Văn dự đoán không phát sinh, mười mấy con Bạch biên bức đào không bao lâu, đào được một cái hố, vật bên trong cũng bị đào ra.
Có điều nhìn từ trên xuống dưới, nó là một đại cầu đường kính hơn bốn mét, phát sáng lóe liên tục.
Trước khi chưa xác định đó là vật gì, Chu Văn không dám để Bạch biên bức tùy tiện động vào, suy nghĩ một chút, hắn thu hồi hết lều vải, sau đó gọi Lục Dực Thủ Hộ Cự Long đi cùng, bay về phía rừng rậm dưới vách núi.
Đến gần nhìn, đây thật đúng là đại cầu, thoạt nhìn như ngọc thạch, một nửa chôn dưới đất, ánh sáng bên trong đang biến hóa, một hồi mạnh một hồi yếu, cho nên ở phía xa xem, mới cảm thấy nó lấp lóe, trên thực tế nó vẫn luôn phát sáng.
-Dị thứ nguyên sinh vật? Thoạt nhìn không giống, trứng Phối sủng, cũng không giống lắm. Đây rốt cuộc là thứ gì?
Chu Văn đánh giá hồi lâu, cũng không phát hiện đây rốt cuộc là cái gì?
Một bên Ba Tiêu Tiên tựa hồ nhịn không được, bay đến quả cầu đỏ, sau đó nhảy khỏi Ba Tiêu Phiến, rơi vào phía trên đại cầu đỏ.
Chỉ thấy nằng nhảy nhảy trên đại đầu đỏ mấy lần, sau đó nghe bùm một tiếng, đại cầu bị mở bung ra.
Chu Văn giật nảy mình, muốn ngăn cản đã không còn kịp, cũng may sau khi đại cầu nứt ra, không phát sinh tình huống nguy hiểm, sau khi nó nứt ra, lại biến thành một đóa hoa.
Nguyên bản vỏ ngoài như ngọc thạch của nó, lại chính là cánh hoa của nó, tầng tầng mở ra về sau, lộ ra nhụy hoa màu hồng phấn, đang phát sáng.
Đóa hoa này vừa mở, Chu Văn lập tức ngửi thấy một cỗ hương hoa nồng đậm bay tới, dưới sự gia trì của Bát Độ Bàn Nhược, cảm thấy mùi hoa như thấm vào rượu gan, để tinh thần người ta sáng khoái không ít.
Ba Tiêu Tiên đã nhảy vào chỗ nhủy hoa, tay nhỏ nắm lấy phấn một bông hoa, thả vào mồm, như ăn kẹo đường, rất nhanh nuốt xuống.
Phấn hoa bên trong nhụy hoa rất nhiều, Ba Tiêu Tiên ăn một miếng, hai tay lại xéo một miếng, cái miệng nhỏ nhắn, hiện tại phùm phích nhai.