Sau khi Tần Vũ Phu xem xong tư liệu, vẻ mặt hết sức cổ quái.
Lữ Tố lại hưng phấn nói:
-Tần thúc thúc, có năng lực của Chu Văn, chúng ta sẽ không còn bị động như trước nữa…
-Người này, chỉ sợ ta không có cách nào giúp ngươi.
Tần Vũ Phu nói.
Lữ Tố không khỏi khẽ giật mình, không hiểu hỏi:
-Vì sao? Tần thúc thúc ngươi không tin ta sao? Ta có khả năng cam đoan, những tài liệu này đều là thật, năng lực Phối sủng của Chu Văn, có thể tạo thành kháng thể, khiến binh lính không phải e ngại Huyết thủy Huyết hà nữa, mà tác dụng phụ cực nhỏ…
-Không, Tố Tố, ngươi hiểu lầm ý ta, ta tin tưởng nghiên cứu và tư liệu của ngươi, cũng biết Chu Văn có dạng năng lực này, có điều ta không thể giúp ngươi, hay nói cách khác, ta không có đủ quyền giúp ngươi.
Tần Vũ Phu cười khổ nói.
-Ngài là tống chỉ huy Kỳ sơn, tại sao không đủ quyền? Rốt cuộc xuất thân Chu Văn như thế nào? Chẳng lẽ là người Liên bang phái tới?
Lữ Tố nghi ngờ hỏi.
-Không phải, hắn cũng được xem là người Lạc Nhật quân, có điều thân phận của hắn có chút đặc thù.
Tần Vũ Phu nói.
-Mặc kệ hắn có thân phận gì, nếu hắn là ngươi Lạc Nhật quân, coi như Đốc quân đại nhân, cũng phải có nghĩa vụ bảo vệ binh sĩ, có trách nhiệm cống hiến một phần sức lực của mình.
Lữ Tố nghiêm túc nói.
-Nếu như hắn là Đốc quân đại nhân, còn dễ làm, đáng tiếc hắn không phải.
Tần Vũ Phu nói.
-Tần thúc thúc, hắn đến cùng là ai vậy?
Lữ Tố có chút không nhịn nổi.
-Hắn gọi là Chu Văn, nam nhân của Lam phu nhân cũng có họ Chu, ngươi nói hắn có thân phận gì?
Tần Vũ Phu nói.
Lữ Tố lập tức mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói:
-Lam phu nhân có gu hơi dị, lại tìm một người trẻ như vậy làm lão công…
-Ngươi nói hươu nói vượn gì đấy? Lão công của Lam phu nhân là phụ thân Chu Văn, còn Chu Văn đang học tại Tịch Dương học viện, trước kia hắn học Vương Minh Uyên, cho nên cục giám sát nhìn hắn chằm chằm, muốn bắt hắn thẩm vấn, Lam phu nhân đem hắn tới đây, hi vọng chúng ta có thể bảo hộ hắn, hiện tại ngươi muốn hắn đi cứu những binh sĩ kia, vạn nhất bên trong đám lính có người cục giám sát, nếu xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với Lam phu nhân?
Tần Vũ Phu quát lớn.
Lữ Tố chợt hiểu:
-Thì ra là vậy, có điều nếu như vậy, vì Lam phu nhân, hắn cũng nên ra sức hỗ trợ?
-Quấy rối, chuyện này ta nói không được là không được, tuyệt đối không thể để cho hắn có chuyện gì ngoài ý muốn.
Tần Vũ Phu không phải không muốn Chu Văn ra sức.
Nhưng thời điểm A Sinh tới, nhiều lần nhắc nhở hắn, tuyệt đối không để Chu Văn xảy ra chuyện, cho nên hắn cho Chu Văn hành động nếu Chu Văn xảy ra vấn đề gì, Lam phu nhân nhất định sẽ truy cứu tới cùng, đến lúc đó Đốc quân cũng chẳng làm gì được.
Tần Vũ Phu biết An Thiên Tá rất hiếu thảo, Âu Dương Lam nói một, An Thiên Tá coi như không nguyện ý, vẫn tuyệt đối không dám nói hai.
Tính tình Lam phu nhân, Tần Vũ Phu đã biết, đừng nhìn Lam phu nhân dường như rất hiền lành, nếu thật sự chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng, thì không thể lường trước được hậu quả.
Lữ Tố bị Tần Vũ Phu cự tuyệt, nhưng vẫn không chịu từ bỏ ý định, rõ ràng có thể tránh được nhiều binh sĩ thương vong, tại sao không thể dùng Chu Văn? Lữ Tố cảm thấy Chu Văn không phải loại thiếu gia chỉ biết ăn chơi, cảm nhận của nàng đối với Chu Văn, thấy Chu Văn là một người ôn hòa, hay giúp người, không giống tính tình của một tên hoàn khố chút nào.
-Tần thúc thúc nói không, nhưng nếu Chu Văn nguyện ý, lại coi là chuyện khác.
Lữ Tố quyết định tự mình đi thuyết phục Chu Văn.
Sau khi Lữ Tố đi, Tần Vũ Phu cầm tài liệu trong tay, không khỏi tự lẩm bẩm:
-Chu Văn này, thật đáng tiếc, nếu như hắn không cuốn vào sự kiện Vương Minh Uyên, chắc chắn sau này tiền đồ bất hạn lượng, hiện tại bị cục giám sát để mắt tới, tương lai không biết còn mệnh trưởng thành không.
Lữ Tố rời khỏi văn phòng Tần Vũ Phu, trực tiếp đi tìm Chu Văn.
Chu Văn đang xem sách, Lữ Tố sau khi đến, đem ý đồ của mình nói cho Chu Văn hiểu.
Chu Văn chờ Lữ Tố nói xong, nhìn Lữ Tố nói:
-Bác sĩ Lữ Tố, nếu như lúc trước, ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng hiện tại ta không có cách nào đáp ứng ngươi được.
Lữ Tố thở dài một tiếng nói:
-Ta có thể hiểu được, dù sao ngươi bị cục giám sát để mắt tới, cho nên ngươi sợ tiếp xúc với nhiều binh sĩ, để người cục giám sát có cơ hội.
Chu Văn lắc đầu nói:
-Ta không lo lắng an toàn của mình, mà chỉ sợ những binh sĩ kia vì ta làm liên lụy.
Lữ Tố không nói gì nữa, nàng cảm thấy Chu Văn nói như vậy chẳng qua lấy cớ, cục giám sát mạnh như thế nào, cũng không thể cưỡng ép mang người xông vào doanh trại quân đội bắt người, hơn nữa không thể chỉ vì bắt một sinh viên bình thường mà không để ý đến mặt mũi bản thân.
Lữ Tố cho rằng Chu Văn nói như vậy, chỉ lấy cớ thoái thác trách nhiệm.
Có điều Lữ Tố không thấy Chu Văn làm như vậy là sai, dù mỗi người chỉ có một mạng, trân quý sinh mạng của mình là chuyện bình thường, bất kỳ ai cũng có quyền lợi bảo vệ tính mạng bản thân.
Cho nên Lữ Tố không nói gì thêm, mặc dù có chút thất vọng, có điều nàng vẫn quyết định trở lại phòng thí nghiệm, thử xem có thể nghiên cứu được kháng thể trong đám binh lính được Chu Văn cứu hay không.
Mặc dù làm vậy, cần thời gian rất dài, thế nhưng Lữ Tố không còn biện pháp khác.
-Lữ y sinh, nếu như không có chuyện trọng yếu, ta hi vọng ngươi về sau tận lực đừng đến chỗ của ta, tốt nhất có chuyện hãy gửi tin nhắn cho ta.
Chu Văn cảm thấy Lữ Tố không nên thường xuyên đến đây, nếu không sẽ bị mình làm liên lụy.
Loại người như Á Khắc, rất biết cách lợi dụng xương sườn mềm của người khác, chỉ cần có thể đạt được mục đích, Chu Văn tin hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
-Ngươi yên tâm, từ này về sau ta không tới quấy rầy ngươi.
Lữ Tố nghe được câu nói của Chu Văn, không khỏi triệt để thất vọng.
Rời khỏi ký túc xá của Chu Văn, Lữ Tố chuẩn bị trở về nghiên cứu kháng thể, chưa đi được mấy bước, thấy một người mặc quần áo sĩ quan đi về hướng bên này.
Sĩ quan kia cúi đầu bước đi, mũ trên đầu che lại nửa mặt, Lữ Tố không thể nhìn thấy bộ dáng hắn như thế nào, chờ tới gần, sĩ quan kia ngẩng đầu lên.
Lữ Tố nhìn sĩ quan kia một chút, lại cảm giác có chút kỳ quái, thoạt nhìn sĩ quan kia tầm ba mươi tuổi, vẻ mặt có chút tái nhợt.
Quân nhân chừng ba mươi tuổi bên trong Lạc Nhật quân không hiếm, nhưng người sĩ quan này có tướng mạo giống người Tây khu, hết sức khác biệt so với người Đông khu, mặc dù trong Lạc Nhật quân cũng có sĩ quan người Tây khu, có điều số lượng quá ít, hầu như tất cả Lữ Tố đã gặp qua, mà người sĩ quan này nàng chưa từng gặp bao giờ.
Vừa muốn mở miệng hỏi thăm, sĩ quan kia lại giơ tay đặt lên vai nàng, Lữ Tố muốn né nhưng thân thể không nghe lệnh, vẫn bị cái tay kia đặt trên bờ vai, lập tức thân thể nàng cứng đờ, không thể nhúc nhích, thậm chí không thể mở miệng.
Sĩ quan kia mỉm cười với Lữ Tố, ưu nhã hỏi:
-Vừa rồi ngươi vừa đi ra khỏi phòng Chu Văn, phải không?