Á Khắc ẩn nấp bên trong bụi cỏ, trong lòng âm thầm giật mình, bản thân bị nhốt bên trong ngục giam hai mươi mấy năm, không biết hiện tại người trẻ đã lợi hại như vậy.
Loại người trẻ tuổi trên dưới hai mươi tuổi này, trước kia Á Khắc tưởng muốn giết thế nào thì giết, không cần lãng phí nhiều tay chân.
Nhưng hôm nay gặp được hai người trẻ tuổi này, Chu Văn đem hắn bức bách trốn trong rừng, sau đó đến lượt A Sinh thoạt nhìn lớn hơn một chút, có điều khẳng định không tới ba mươi tuổi, tầm khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dưới thế trận Sinh mệnh bạo phá hắn bày ra, vẫn có thể chạy thoát, khiến Á Khắc có chút hoài nghi, mấy chục năm nay Liên bang trưởng thành nhanh khủng kiếp như vậy, tuy hắn nghĩ Liên bang phát triển mạnh, nhưng không thể cường đại đến trình độ này mới đúng.
Á Khắc dù sao cũng là Á Khắc, không bởi Chu Văn và A Sinh cường đại mà sinh ra ý niệm đào tẩu, ngược lại sát khí trong lòng càng bạo phát.
-Nếu ta còn mấy con Phối sủng đó, muốn giết bọn chúng đơn giản hơn nhiều, đáng tiếc hiện tại ta chỉ có thể dùng biện pháp khác.
Tâm niệm Á Khắc chuyển động, tất cả suy nghĩ đang hướng tới biện pháp giết chết Chu Văn và A Sinh, căn bản không có ý tưởng đào tẩu.
Chỉ sợ Thẩm Ngọc Trì không thể tưởng tượng được, Đại Ma Đầu như Á Khắc muốn chém giết hai người trẻ tuổi này, mà gặp khó khăn như vậy.
Phải biết rằng, năm đó Á Khắc bị toàn bộ cục giám sát đuổi bắt, dưới thiên la địa võng, trước khi Á Khắc bị bắt, hắn đã làm thịt hơn hai mươi vị đỉnh cấp Sử thi giám sát viên.
Á Khắc to gan lớn mật, thế nhưng thời điểm bị bắt, ngược lại tiềm nhập Thánh thành, bắt cóc nhi tử cục trưởng cục giám sát, làm những cao thủ cục giám sát đuổi bắt hắn tái mặt, sau đó giết hại.
Thẩm Ngọc Trì muốn làm giao dịch với Á Khắc, hi vọng Á Khắc có thể thần không biết quỷ không hay, mang Chu Văn trở về, nhưng không nghĩ Á Khắc lại rơi vào khốn cảnh.
Ánh mắt hắn quét trong rừng rậm, trong mắt Á Khắc hiện lên một tia tàn nhẫn chi sắc, đột nhiên phát động Sinh mệnh bạo phá.
Ầm ầm ầm!
Một mảnh lại một mảnh lá cây như là bom, phát nổ, đem khu vực trong vòng hơn vài trăm thước, bạo tạc.
Chim chóc và dã thú tứ phía chạy trốn, trong lúc nhất thời trong rừng rậm hóa thành một đống hỗn độn.
-Không tốt, hắn muốn chạy trốn.
Phạm vi Đế Thính chỉ có khoảng hơn trăm thước, phạm vi kích nổ đã vượt qua phạm vi Đế Thính có thể theo dõi, bên trong rừng cây, muông thú chạy tán loạn, nếu Á Khắc trốn trong đống đó, căn bản khó có thể phát hiện được nó.
Chu Văn đành phải phi hành trên bầu trời, không ngừng dùng năng lực Đế Thính tìm tòi, hi vọng có thể tìm được chỗ dị thường.
Đột nhiên Chu Văn nhìn thấy một bóng đen đang bỏ chạy dưới ánh trăng, tuy ánh trăng sáng ngời, ngưng có tán cây che đậy, phía dưới toàn bóng tối, hắc ảnh di chuyển bên trong rừng cây, nhưng năng lực Đế Thính không nghe được, đôi mắt vô tình quét xuống chỗ ánh trăng chiếu vào.
Chu Văn tức khắc nhớ tới, lần trước đối phương cố tình chấn trụ bóng của hắn, hiển nhiên đối phương tinh thông Ảnh thuật, hiện tại muốn nhờ vào Ảnh thuật chạy trốn, nếu hắn thành công, sợ hắn sẽ chạy thoát.
Trong lòng sinh ra ý nghĩ ác độc, Chu Văn triệu hoán Mệnh hồn Nghịch Sinh Cổ Hoàng, hợp thể, toàn thân phóng xạ quang huy, nhưng Thần quang minh tiến vào bên trong rừng cây, đuổi theo người kia.
-Đừng đuổi theo!
A Sinh lớn tiếng nhắc nhở Chu Văn, nhưng lại thấy Chu Văn không tạm dừng vọt đi, lập tức chỉ có thể đi theo.
Mệnh hồn Cổ Hoàng đem cho Chu Văn cường đại sinh mệnh tinh khí, cả người hắn tỏa ra hào quang và nhiệt, đem rừng cây chiếu sáng.
Những nhánh cây hướng về chỗ Chu Văn, Chu Văn một tay cầm Bá Kiếm một tay cầm Trúc đao, chém quang đao khí, đem toàn bộ lá cây tới gần trảm xuống.
Nhưng khí hắn dẫm lên bụi cỏ, là lúc cỏ bên dưới đột nhiên nổ tung, may mắn Chu Văn mặc Thạch Khải Thạch Si, tiếp tục đuổi theo Hắc ảnh kia.
Chu Văn không dám dậm chân xuống đất, không ngừng đạp trên cây mượn lực đuổi theo, trên người hắn có quang huy chiếu sáng, dưới quang huy, có thể nhìn thấy Hắc ảnh đang nhanh chóng di động, không phát ra chút thanh âm nào, ngay cả Đế Thính cũng không thể nghe được.
Bá Kiếm chém ra kiếm quang hình bánh răng, mà Hắc ảnh kia nhanh chóng chớp động, né tránh kiếm quang, hướng về phương hướng khác đào tẩu.
Chu Văn đuổi theo Hắc ảnh, không ngừng chém ra kiếm quang, nhưng Hắc ảnh kia lần lượt né tránh công kích của Chu Văn, khiến Chu Văn thật sự cho rằng, đây thật sự là một cái bóng.
Có điều Hắc ảnh vẫn luôn né tránh tránh kiếm quang, hơn nữa dưới quang huy chiếu rọi xuống không hề thay đổi, đã biết đây thật sự không phải là bóng.
-Có thể đem Ảnh động vận dụng đến trình độ này, lại có thể sử dụng Sinh mệnh bạo phá trên diện tích lớn, ngươi này chẳng lẽ là Á Khắc?
A Sinh đang truy tung trong rừng cây, đứng trên một cành cây, nhìn Chu Văn đuổi giết Hắc ảnh, trong lòng kinh nghi bất định.
Trước kia hắn nghe nói qua rất nhiều truyền thuyết về Á Khắc, Đại Ma Đầu này có Nguyên Khí kỹ hết sức cường đại, có khả năng quỷ thần khó lường, có thể giết người trong vô hình.
Nhưng người mạnh như vậy, lại bị Chu Văn áp chế, khiến A Sinh không khỏi đánh giá lại thực lực Chu Văn.
-Sợ tương lai, Văn thiếu gia sẽ trở thành Đốc quân đại nhân thứ hai.
A Sinh thầm nghĩ, hắn nhìn Chu Văn trưởng thành với tốc độ nhanh như vậy, khiến hắn không khỏi giật mình.
Mắt thấy Hắc ảnh bị Chu Văn dồn vào tuyệt cảnh, không còn chỗ dung thân, đột nhiên Á Khắc hiện ra chân thân, chỉ thấy Á Khắc đứng đó, Mệnh hồn Huyết Chú Thằng Hề đứng trên vai hắn, đôi tay chống đỡ một kích Bá Kiếm kiếm quang.
Phanh!
Huyết Chú Thằng Hề và Á Khắc đừng đằng sau bay ngược ra ngoài, hung hăng chạm vào một cây đại thụ, máu tươi tức khắc phun trào khỏi miệng hắn.
Chu Văn nào chịu cho hắn cơ hội thở dốc, hai chân dậm trên mặt đất, đột nhiên phát lực, xông lên giết hắn.
Nhưng chân hắn vừa đặt xuống đất, đột nhiên cảm thấy mắt cá chân đột nhiên căng thẳng, một lực lượng đáng sợ lôi kéo hắn, chút nữa kéo đầu hắn lôi xuống đất.
Chu Văn cúi đầu nhìn thấy, phát hiện thứ bắt lấy mắt cá chân của hắn bị cánh tay đứt của Á Khắc kéo, lúc này huyết khí trên cánh tay đứt kích phát, gắt gao bắt lấy mắt cá chân hắn, nhanh chóng lan tràn trên đùa hắn, Thạch Khải như bị một tầng huyết phù bao phủ.
-Không tốt?
A Sinh muốn tiến lên ứng cứu, nhưng khi nhìn biểu tình và ánh mắt của Chu Văn, A Sinh dừng lại, không lập tức tiến lên.
Ánh mắt và biểu tình trên, A Sinh đã gặp nhiều lần, nó làm hắn liên tưởng đến An Đốc Quân, khi hắn muốn thu võng.
Trong lòng Á Khắc hưng phấn, đầu lưỡi liếm máu tươi trên môi, ánh mắt tràn đầy lửa nóng, nhìn Chu Văn từ đầu đến cuối;
-Ngươi có thể trở thành đệ nhất nhân mà Á Khắc ta giết trong hai mươi bảy năm qua, ngươi hẳn nên cảm thấy vinh hạnh.