Liên bang đã phái mất đợt người đi vào tìm kiếm tung tích bọn hắn, nhưng bên trong Viễn cỗ chiến trường dị biến quá nhiều, bên trong người bị chết không ít, hơn nữa không tìm được tung tích, sau này Liên bang sợ tổn thất nên không phái người đi nữa.
Thời điểm Âu Dương Lam tới, quân đội Liên bang chỉ trông coi Viễn cỗ chiến trường, không tiếp tục phái người đi vào.
Ban đầu Âu Dương Lam phải chờ A Sinh tới, nhưng bên trong Viễn cỗ chiến trường đột nhiên rơi Huyết vũ, Âu Dương Lam sợ lão hiệu trưởng ở bên trong không kiên trì nổi, dẫn người đi vào Viễn cỗ chiến trường trước.
Căn cứ tư liệu hiện tại, chỉ cần không để Huyết vũ dính lên da thịt, hẳn không có vấn đề gì lớn, có điều bên trong Viễn cỗ chiến trường không chỉ có những thứ quái dị này.
Tại địa điểm lão hiệu trưởng đóng quân, nơi đó có một di tích viễn cổ, là đối tượng nghiên cứu của lão hiệu trưởng, sau này thời điểm quân nhân Liên bang chạy tới, tại di tích có rất nhiều người chết, nhưng không tìm được nguyên nhân.
Âu Dương Lam muốn tìm lão hiệu trưởng, khẳng định đầu tiên đi tới đây, A Sinh sợ Âu Dương Lam gặp nguy hiểm ở đó, nếu Âu Dương Lam có mệnh hệ gì, hắn thật không cách nào trở về giao phó An Thiên Tá và An Tĩnh.
Xe đi rất nhanh đến lối vào Viễn cỗ chiến trường, thấy cảnh tượng trước mắt, khiến đám người Tửu gia ngưng trọng hơn mấy phần.
Một dòng sông mãnh liệt chảy xuống, sông bên này là thanh thiên bạch nhật, mà sông đối diện lại hắc vân ngập đầu huyết vũ tung bay, hai bên bờ sông phảng phất như hai thế giới khác biệt.
Nước sông xích hồng như máu, gầm thét hướng hạ du chảy xuôi, không biết cuối cùng chảy tới đâu.
-Trước kia không có con sông này?
A Sinh nhìn địa đồ tròng tư liệu nói.
-Đây là Huyết vũ hà hình thành sau Huyết vũ, trước đó mưa rơi đặc biệt lớn, hiện tại đã nhỏ hơn nhiều.
-Chuẩn bị qua sông, tiến vào Viễn cỗ chiến trường.
A Sinh để người ta phân phát công cụ phóng mưa phân phát cho đám người Tửu gia.
Một bên Tửu gia mặc áo mưa đặc chế, nhìn Huyết vũ lẩm bẩm:
-Truyền thuyết thời đại viễn cổ Hoàng đế cùng Xi Vưu đại chiến, Xi Vưu không địch lại, mời thần vũ thần phong trợ chiến, khiến gió lốc bao phủ đại địch, đánh quân Hoàng đế chạy tơi bời, mưa này mang huyết sắc, điềm báo không may.
Chu Văn cũng biết đây là Viễn cỗ chiến trường, có điều thời đại quá xa xưa, hắn cũng chỉ nghe qua một hai câu truyền thuyết, không hiểu rõ lắm tình huống như thế nào.
Có điều tên Vũ sư hắn có nghe nói qua, Vũ sư là Phong chính thần của thiên địa, cũng có người nói Vũ sư là một đầu Xích Long biến thành, ngược lại đủ loại truyền thuyết, nhưng tùy tiện nghe một chút thôi, không thể coi là thật.
-Văn thiếu gia, ta đem Phu nhân mang về, trước đó, dù thế nào ngươi cũng không thể tiến vào Viễn cỗ chiến trường.
Trước khi A Sinh dẫn người đi vào Viễn cỗ chiến trường, cố ý dặn dò Chu Văn, tuyệt đối không nên đi vào.
-Ngươi yên tâm, ta chờ ngươi mang Lam tỷ về.
Chu Văn vội vã đi tìm đồ án nhỏ, nơi này không có cửa thành hoặc kiểu bia đá, Chu Văn sợ hãi không tìm được đồ án nhỏ.
-Lữ doanh trưởng, bảo vệ Văn thiếu gia, vô luận xảy ra chuyện gì, phải để Văn thiếu gia sống sót. Còn nữa, không cho phép hắn qua sông.
A Sinh dặn dò sĩ quan kia.
-Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Lữ Vân Tiên chào kiểu nhà binh, lớn tiếng cam đoan.
Lúc này A Sinh mới dẫn người qua huyết hà, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt.
Chu Văn không có thời gian ngẩn người, quay người đi dọc theo huyết hà, hướng thượng du đi lên, hắn nhất định phải tìm được đồ án nhỏ, đến lúc đó có thể giúp đỡ một phần nhỏ.
-Lão hiệu trưởng, Lam tỷ, các ngươi tuyết đối đừng xảy ra chuyện.
Chu Văn bước nhanh đi.
-Văn thiếu gia, ngươi muốn đi đâu?
Lữ Vân Tiên vội vàng tiến lên ngăn cản Chu Văn.
Hắn thấy, Chu Văn căn bản không nên đến những chỗ như thế này, một học sinh tới đây, ngoại trừ quấy rối ra, hắn thực sự không biết Chu Văn có thể làm gì.
-Ta muốn đi một vòng quanh phụ cận.
Chu Văn nói.
-Không thể, An phó quan để ta bảo hộ ngươi an toàn, không để để ngươi có mệnh hệ gì, mời Văn thiếu gia lập tức cùng ta trở lại trụ sở.
Lữ Vân Tiên nói.
-An phó quan bảo ngươi bảo hộ ta, nhưng không phải bảo ngươi hạn chế sự tự do của ta, nếu như ngươi không làm được, vậy đổi người khác đi.
Chu Văn nói xong, vòng qua Lữ Vân Tiên, hướng về thượng du.
Lữ Vân Tiên khẽ nhíu mày, có điều vẫn mang theo vệ binh đi theo, mặc dù hắn không thích Chu Văn, nhưng mệnh lệnh A Sinh giao cho, hắn dù như thế nào cũng phải hoàn thành.
Chu Văn đi tới phía trước, Lữ Vân Tiên dẫn người đi sau hắn cách không xa, thấy Chu Văn vừa đi vừa nghỉ, còn cầm điện thoại di động chụp ảnh bốn phía, như kiểu đi du lịch.
Kể từ đó, không chỉ Lữ Vân Tiên không thích nhìn Chu Văn, những vệ binh kia cũng không chịu được, nếu không phải A Sinh ra mệnh lệnh bắt buộc, bọn hắn căn bản không muốn một người như Chu Văn vậy.
-Chuyện đã đến nước này, tất cả mọi người đang liều mạng, hắn trông thật tốt, còn có lòng dạ thanh thản đứng đây chụp ảnh.
Một tên vệ binh khó chịu nói.
Một vệ binh khác cũng nói:
-Sớm biết như vậy, ta tình nguyện theo An phó quan cùng nhau qua sông đi Viễn cỗ chiến trường liều mạng cứu người, cũng không nhận uất khí này.
-Bớt tranh cãi đi.
Lữ Vân Tiên ngăn bọn hắn nói.
Mặc dù hắn không thích Chu Văn, nhưng quân nhân là quân nhân, phải tuyệt đối phục tùng nhiệm vụ vô điều kiện.
Chu Văn tự nhiên cũng nghe được mấy binh sĩ kia nghị luận, chẳng qua hắn không có cách nào nói rõ lý do.
Dọc theo đường sông đi, di hơn mười dặm đường, một mực không phát hiện đồ án nhỏ, điện thoại thần bí không có phản ứng.
Đằng trước đã gần vào vùng núi, trong tư liệu nói, bên trong vùng núi này cũng thuộc phạm vi Dị thứ nguyên lĩnh vực, bên trong vùng núi cũng có một mảnh huyết vũ hắc vân, Chu Văn không tìm được đồ án nhỏ, chỉ có thể tìm kiếm xung quanh.
Đám người Lữ Vân Tiên vốn cho rằng vị thiếu gia này cuối cùng phải đi về, nhưng ai biết Chu Văn đến vị trí cũ ban đầu, tiếp đi xuống hạ du, không có ý định trở về.
-Văn thiếu gia, thời gian không còn sớm, trời sắp tối, chúng ta cần phải trở về, nếu như ngươi muốn, sáng mai chúng ta lại đi tiếp.
Lữ Vân Tiên nói.
-Trời chưa tối, đi thêm một chút đi.
Chu Văn không muốn đợi thêm chút nào, tìm được đồ án nhỏ sớm hơn một chút, có xuất ra thêm một phần lực, càng có cơ hội lớn hơn cứu lão hiệu trưởng.
Lữ Vân Tiên không khỏi nhíu mày, nhưng Chu Văn đi tiếp đến hạ du, hắn đành dẫn người theo, vẻ mặt khó coi, mặt lạnh nghiêm không nói một lời.
Chu Văn biết bọn Lữ Vân Tiên không cao hứng, nhưng cứ coi như không thấy, tiếp tục xuống hạ du tìm đồ án nhỏ, trong lòng không khỏi âm thầm khẩn cầu:
-Ngàn vạn lần phải có đồ án nhỏ!
Nhưng thời gian trôi qua, Chu Văn càng lo lắng, mặt trời sắp xuống núi, nhưng hắn vẫn chưa tìm được đồ án nhỏ.
Thời điểm Chu Văn hoải nghi nơi này không có đồ án nhỏ, điện thoại đột nhiên chấn động, Chu Văn lập tức thầm vui vẻ, vội vàng cầm điện thoại thần bí chiếu xung quanh.
-Có!
Chu Văn thấy một đồ án nhỏ trên tấn bia mục, kích động kém chút rơi lệ.