Đại hội diễn ra rất đơn giản, không có quá nhiều lãnh đạo nói chuyện, An Thiên Tá chỉ nói vài câu, mặc dù lời nói không nhiều, nhưng rất có hào khí, khiến nhiều học sinh nghe xong nhiệt huyết sôi trào, hận không lập tức đầu quân ra chiến trường, bảo vệ quê hương mà chiến.
Thậm chí không thiếu nữ sinh, có cảm giác hận không thể theo An Thiên Tá đi chiến trường chiến đấu, hi sinh vì tổ quốc.
Chu Văn không thể không thừa nhận, An Thiên Tá là loại người có được khí chất lãnh tụ, nếu là người khác nói những lời đó, sẽ khiến người ta cảm thấy xấu hổ, làm ra vẻ.
Hơn nữa An Thiên Tá nói, cũng rất có sức quấn hút, làm cho người ta cho cảm giác tin phục, nhưng Chu Văn cảm giác có chút là lạ.
Tiếp theo chương trình, là khen thưởng những học sinh trợ giúp quân đội chiến đấu, thu được quân công cùng ban thưởng, từng học sinh được lên đài lĩnh thưởng, Chu Văn nghe hồi lâu, không nghe được tên mình, nên cũng không ngoài sở liệu.
Hôm nay tâm tình An Thiên Tá không tệ, mặc dù mấy ngày gần đây có nhiều chuyện phiền toái cần hắn xử lý, nhưng sau khi đến Tịch Dương học viện thấy nhiều học sinh ưu tú như vậy, đây là máu mới của quân đội trong tương lai, điều này khiến tâm tình hắn tốt hơn nhiều.
An Thiên Tá đang đợi ba vị học sinh xuất sắc kia đến, đồng thời chuẩn bị tự tay trao huân chương cho họ.
-Đốc quân, ban thưởng cho học sinh bình thường đã xong, chỉ còn ba học sinh có cống hiến đặc biết, ngài muốn đích thân đi tuyên bố sao?
A Sinh đến bên cạnh An Thiên Tá, đưa một phần bản thảo đến trước mặt hắn.
-Được.
An Thiên Tá nhận bản thảo, đứng lên rời khỏi ghế, đi đến trước sân khấu.
Đây là một lần tuyên truyền rất tốt, An Thiên Tá hy vọng có nhiều học sinh đầu quân vào quân đội trong tương lai, sở dĩ hắn đến đây trao giải, cũng vì nguyên nhân này.
-Ta hết sức vui mừng, tại ngôi trường cũ mà ta đã tốt nghiệp, có nhiều học sinh ưu tú như vậy, thời điểm những học sinh tại những học viện khác đang còn khổ học, các ngươi đã trưởng thành, trở thành trụ cột vững vàng của Liên bang, trên chiến trường rơi vãi máu nóng, được hun đúc bởi huynh dệ, phụ mẫu, trưởng bối, các ngươi không hổ thẹn với tên ngôi trường Tịch Dương học viện này.
An Thiên Tá đọc đoạn diễn văn hôm nay A Sinh viết, cảm giác có cái gì là lạ, tựa hồ không phải phong cách viết của A Sinh trước đây.
-Tên này lười biếng, để văn thư bên dưới viết.
An Thiên Tá thầm nghĩ vậy, nhìn thoáng qua bản thảo nói.
Hắn có năng lực tùy ý liếc mắt, có thể ghi nhớ toàn bộ đoạn văn, căn bản không phải nhìn chằm chằm vào văn bản.
-Bên trong những học sinh ưu tú trường ta, có ba học sinh khiến ta có cảm giác kiêu ngạo. Bọn hắn không sợ sinh tử, không sợ gian nguy, đi sâu vào sào huyệt Nhện sào, phá căn nguyên tai họa, cứu vãn vô số sinh mệnh thị dân, dùng hành động thực tế chứng minh bọn hắn là nam nhân ưu tú, có trách nhiệm, hôm nay ta vui mừng bởi Tịch Dương học viện có những đệ tử như vậy, cũng vì bên trong nhân loại mà tự hào. Thấy bọn hắn, phảng phất khiến ta thấy được tương lai của Liên bang…
An Thiên Tá đọc hết nội dung tờ thứ nhất, tiện tay lật trang thứ hai, sau đó nhìn thoáng qua.
Nội dung trang thứ hai rất đơn giản, chỉ có ba cái tên.
An Thiên Tá tiếp tục nói:
-Thỉnh ba vị đồng học lên đài, ta muốn tự tay đeo huân chương cho họ, để mọi người nhớ kỹ tên của bọn hắn, tất cả chúng ta đều hẳn lấy bọn hắn làm vinh, ba vị đồng học phân biệt là: Huệ Hải Phong. . . Chung Tử Nhã. . .Chu…..Văn…
Thời điểm nói xong cái tên cuối cùng, con mắt An Thiên Tá liếc mắt A Sinh, hình như có một cỗ sát ý lăng lệ phát ra.
Nếu ánh mắt có thể giết người, A Sinh chỉ sợ đã bị loạn đao phân thây.
A Sinh lại cúi đầu, coi như không thấy cái gì, chuyên chú làm công tác bút ký.
Thời điểm nghe được tên chính mình, hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt hơi cổ quái, vừa rồi hắn nghe những lời kia, khiến người ta có chút cổ quái, hơn nữa trong miệng An Thiên Tá nói ra, khiến Chu Văn càng thêm cổ quái.
An Tĩnh nghe được tên Chu Văn cũng hơi ngẩn người, hoàn toàn không thể tin được, An Thiên Tá dùng những lời đó để hình dung Chu Văn, càng không thể tin được Chu Văn là một trong ba người kia.
-Vừa rồi Đốc quân nói thật sự là Chu Văn? Không phải trùng họ trùng tên chứ?
Không chỉ An Tĩnh không tin, Vương Phi càng không tin, nàng không thể liên hệ Chu Văn tình cách lạnh lùng, mỗi ngày trầm mê trong trò chơi điện tử, cùng với học sinh ưu tú theo lời An Thiên Tá nói.
Rất nhanh Vương Phi ý thức được, trong trường này cũng chỉ có một người tên Chu Văn, không hề có người nào trùng tên trùng học cả.
-Còn đứng đấy làm gì, còn không mau đi lên đài nhận huy chương, đây chính là huy chương, không phải là đồ vật không chút ý nghĩa nào, hơn nữa còn do An Đốc quân tự trao, thật sự đố kỵ muốn chết, nếu được vinh dự này, có thể nổi danh rồi….
Lý Huyền đẩy Chu Văn đang ngẩn người nói.
Chu Văn chần chờ một lát, hắn không muốn cùng An Thiên Tá gặp nhau, lại thêm chuyện khi trước, khiến hắn cảm giác đứng trước mặt An Thiên Tá, trao huy chương cho mình, có chút không được tự nhiên.
-Còn không mau đi.
Vương Phi đẩy Chu Văn đi.
Trong nội tâm nàng cảm thẩy vui mừng, cảm thấy quyết định đưa Chu Văn đến học tập Vương Minh Uyên là quyết định đúng đắn, lúc này mới đi không được bao lâu, Chu Văn đã biến thành người có trách nhiệm.
Mặc dù Vương Phi cảm thấy không quá chân thực, có điều đây là điều nàng mong đợi Chu Văn, lúc này Chu Văn lên đài nhận huy chương, khiến nàng cảm thấy vinh dự với kết quả giáo dục của mình.
Thấy Huệ Hải Phong, Chung Tử Nhã đều lên đài, dưới con mắt của mọi người, Chu Văn cũng đành phải đi lên.
A Sinh bưng khai đi theo An Thiên Tá, mặt An Thiên Tá không thay đổi đeo huân chương cho Huệ Hải Phong và Chung Tử Nhã, sau đó ban thưởng mỗi người một quả trứng Phối sủng.
Thời điểm đến phiên Chu Văn, An Thiên Tá mặt vẫn không thay đổi đi tới, ánh mắt chạm nhau một giây, sau đó tựa như nam châm gạt bỏ, ánh mắt hai người không tự chủ nhìn về một bên.
An Thiên Tá trong chốc lát khôi phục bình thường, mặt không đổi đeo huân chương cho Chu Văn, nhưng động tác nhanh hơn so với khi trao huân chương cho Huệ Hải Phong cùng Chung Tử Nhã.
-Chúng ta dành một tràng pháo tay cho ba học sinh xuất sắc này nào.
A Sinh đứng một bên nói.
Dưới đài tiếng trống như sấm, Chu Văn đứng cùng An Thiên Tá, đều cảm thấy dị thường không được tự nhiên cho lắm, biểu lộ cảm xúc cứng đờ.
A Sinh cầm điện thoại di động, chụp hai người một tấm hình, ghi chép xuống trong nháy mắt.
Chu Văn rời hội trường, đem huân chương cầm xuống, trực tiếp ném trong không gian hỗn độn, sau đó luôn cảm giác trước ngực có chút không thoải mái, lấy tay vỗ vỗ, thật giống như vuốt ve đồ vật gifl.
An Thiên Tá ngồi trên xe, cầm bao trắng trên tay cởi ra, ném về phía A Sinh, lạnh mặt nói một câu:
-Lái xe.