- Cục trưởng, chuyện gì xảy ra?
Lệ Tư cũng đi tới, theo Kiều Tư Viễn ánh mắt nhìn đi qua, nàng cũng thấy A Sinh, nhìn một chút, cũng không có thấy có chỗ khác thường nào.
- Vẫn do ta chủ quan, tên kia chỉ đeo mũ, không có đè thấp mũ xuôi theo, không có đeo kính, lộ ra cả khuôn mặt, điều này làm cho ta hoài nghi. Ta sớm nên nghĩ tới, A Sinh người này, làm sao an ổn ngồi ở chỗ này xem so tài. . . Tất cả nhân viên đều lập tức báo cáo vị trí của mình. ..
Kiều Tư Viễn nào còn tâm tư dạy Lệ Tư, trực tiếp thông qua kênh chính mình, ra lệnh cho tất cả giám sát viên.
Tất cả mọi người từng cái báo cáo vị trí của mình, Lệ Tư cũng theo trong tai nghe nghe rõ ràng , chờ tất cả nhân viên đều báo cáo kết thúc về sau mới lên tiếng:
- Cục trưởng, tất cả mọi người đang ổn định đúng vị trí, hết thảy bình thường, không có dấu hiệu bất thường nào, ngài phát hiện có cái gì không ổn sao?
Sắc mặt Kiều Tư Viễn như hàn băng, không để ý Lệ Tư, Kiều Tư Viễn trực tiếp nói một câu bên trong kênh liên lạc:
- A Sinh, ta biết ngươi đang nghe, trả lời ta.
Bên trong phòng quan sát sân thi đấu Phối sủng Tiều Lâm, A Sinh đang ngồi trên một cái ghế, thông qua hình ảnh theo dõi nhìn Kiều Tư Viễn, ngồi bên cạnh là hai giám sát viên, đứng như con rối ngay cạnh đó.
Nghe được thanh âm bên trong bộ đàm truyền đến, A Sinh lạnh nhạt nói:
- Nói đi.
Lệ Tư tưởng Kiều Tư Viễn nổi điên, nhưng sau khi nghe được âm thanh, vẻ mặt dị thường khó coi, mặt mũi biểu lộ không thể tin.
- Không được làm bị thương người của ta, trong khoảng thời gian này ở Thánh địa, cục giám sát sẽ không có động tác gì gây khó dễ đối với các ngươi.
Kiều Tư Viễn hít sâu một hơi nói.
Bên trong Thánh địa sát hại giám sát viên, là tội cực lớn, người bình thường khẳng định không dám làm như vậy, nhưng Kiều Tư Viễn không quên được An Thiên Tá lúc trước nói, cũng không quên được hình ảnh A Sinh không một chút nghĩ ngợi, trực tiếp phế Lệ Tư.
Phó quan ma quỷ bốn chữ này, không chỉ là một cái tên đơn giản, chỉ cần An Thiên Tá ra lệnh một tiếng, A Sinh có thể bất chấp tất cả thi hành.
- Không cần gấp gáp như vậy, ngồi xuống uống nước, cuộc tỷ thí này hết sức đặc sắc, ngươi không muốn xem xong sao?
A Sinh nhìn hình ảnh trên sân thi đấu nói.
- A Sinh, nếu như ngươi dám làm tổn thương bọn hắn một sợi tóc, ta để cho các ngươi tất cả mọi người ra không được Thánh địa. .
Lệ Tư tức giận nói.
- Im miệng.
Kiều Tư Viễn đè nén âm thanh ngăn trở Lệ Tư, sau đó ngồi trên khán đài, tầm mắt không ngừng đánh giá toàn bộ sàn thi đấu Phối sủng Tiểu Lâm.
Hắn muốn trước khi cuộc tranh tài kết thúc tìm được vị trí của A Sinh, như vậy mới có khả năng trở mình.
Đột nhiên, nhìn thấy một bộ camera trên sàn thi đấu, nhãn tình Kiều Tư Viễn sáng lên, đứng dậy muốn rời khỏi chỗ ngồi, nhưng thanh âm A Sinh lần nữa vang lên trong tai nghe truyền đến:
- Kiều Cục trưởng, ngươi tốt nhất ngồi ở chỗ đó không nên động, từ giờ trở đi, ngươi đi một bước, sẽ có một giám sát viên chết đi, không biết chút giám sát viên này, có đủ để cho ngươi đi đến phòng quan sát được? Nếu như đủ, ngươi có khả năng chậm rãi đi, ta ngồi ở chỗ này chờ ngươi đem ta đưa vào ngục giam, nơi này là Thánh Thành, ngược lại ta cũng chạy không thoát, không phải sao?
Kiều Tư Viễn cắn răng, ngồi về vị trí, chán nản nói:
- Ngươi thắng, không được tổn thương họ.
- Thưởng thức cuộc thi này đi, phi thường đặc sắc đấy.
A Sinh lạnh nhạt nói.
Trong sân đấu, hai mắt Lan Thi tỏa sáng, như một tên háo sắc thấy được mỹ nữ, khóe miệng che đậy không giấu được một vệt ý cười.
- Thật sự thú vị, chiến đấu kiểu trò chơi, quả nhiên vẫn phải có đối thủ mới thú vị.
Lan Thi ngừng công kích, nhìn Chu Văn nói.
- Thật có lỗi, ta không thích cách chiến đấu trong trò chơi, không biết cảm giác của nó như thế nào.
Chu Văn nói.
Lan Thi lại không để ý tới Chu Văn, tự mình nói tiếp:
- Ngươi biết tại sao ta thích chơi game không? Bởi bên ngoài hiện thực ta không tìm thấy đối thủ, cho nên ta chỉ biết vùi đầu vào game, tìm kiếm niềm vui, những quy tắc cùng kỹ năng trong trò chơi, hạn chế khả năng của ta, khiến ta có thể cảm giác có chút khó khăn.
- Đáng tiếc trò chơi cũng vẫn chỉ là trò chơi, cuối cùng ta vẫn có thể tìm được quy luật của nó, coi như bọn nó có thể tăng lên độ khó, chỉ cần có thời gian, nắm bắt được quy luật của bọn chúng, tất nhiên có thể nhẹ nhõm đánh bại bọn chúng. Đây là lý do mà ta không muốn biết bất kỳ thông tin nào liên quan đến An Thiên Tá, ta sợ sớm phát hiện ra quy luật của hắn, như vậy đánh bại hắn không còn thú vị nữa.
- Vậy ngươi thử chơi thể loại trò chơi thăng cấp, luôn có Boss sau mạnh hơn luôn chờ ngươi.
Chu Văn nói.
- Boss mạnh hơn thì thế nào? Chỉ có lực lượng và kỹ năng được thiết lập mạnh hơn một chút mà thôi, trên bản chất chẳng khác gì những những Boss cũ.
Tầm mắt Lan Thi nóng rực nhìn chằm chằm Chu Văn nói:
- Đã rất lâu ta không chiến đấu thống khoái như vậy, hôm nay ngươi để cho ta một lần nữa tìm được niềm vui thú chiến đấu, vốn ta cứ nghĩ thời điểm ta chiến cùng An Thiên Tá sẽ tới.
- Kỳ thật, ta ưa thích đi cày nhưng phó bản mà Boss không có linh hồn.
Chu Văn nhún vai nói.
- Không, ngươi không phải như vậy, ngươi trong xương cốt giống ta, đều khát vọng chiến đấu.
Lan Thi nói xong, toàn thân buông lỏng xuống, vừa về phía Chu Văn vừa nói:
- Để cho ta thấy được cực hạn của ngươi.
Nói xong, Lan Thi bỗng nhiên động thủ, nhưng lần này, hắn không sử dụng kỹ năng công kích liên tục như trước, hắn động thủ trong tích tắc, tốc độ nhanh, trên đường di chuyển lưu lại tàn ảnh, trong nháy mắt đi tới trước mặt Chu Văn.
Mũi chân Chu Văn chạm mặt đất một cái, thân hình nhanh chóng lui lại phía sau, nhưng một giây sau, Lan Thi bắt đầu mơ hồ, hắn động trong tích tắc, thật sự Lan Thi như Thiên thần hạ phàm, xuất hiện trên đỉnh đầu Chu Văn, quyền đầu mang theo đấu khí kinh khủng oanh xuống.
Cho dù Long Môn Phi Thiên thuật tiến hóa, cũng không thế trốn thoát được một đòn này, Chu Văn ngưng tụ Đại Lực Kim Cương Chưởng, dùng thất tán trong lòng bàn tay một thức, nhất trụ kình thiên nghênh hướng Lan Thi.
Oanh!
Đấu khí bạo tán, lực lượng kinh khủng khiến hai chân Chu Văn lún sâu trên cao su đặc chế trong lòng đất.
Mượn lực lượng tương tác, thân hình Lan Thi trên không trung mượn lực, trong chốt lát biến thành mơ hồ, lưu lại một đạo tàn ảnh, chân thân như thiên thạch rơi trên mặt đất, chấn vỡ tan mặt đất, đồng thời một quyền chính diện đánh phía Chu Văn.
Hai chân Chu Văn cắm sâu vào mặt đất, không có khả năng trốn tránh, đành đem Nguyên Khí quyết chuyển thành Đạo Thể, đồng thời sử dụng Hấp Tinh chưởng, hút nắm đấm của Lan Thi, nhất thời khiến nắm đấm của Lan Thi lệch sang một bên, thân thể lướt qua Chu Văn.
Nhưng Lan Thi phản ứng thật sự quá nhanh, sau khi sượt qua người Chu Văn, mượn khí thế, quay chân như lưỡi đao quét về phía thắt lưng của Chu Văn.
Toàn bộ động tác thật nhanh, xuất thần nhập hóa.
- Những Nguyên Khí kỹ của hắn…Hình như đột phá quy tắc của Truyền kỳ…
Hạ Băng kinh ngạc nhìn Lan Thi, trong nội tâm không biết có tư vị gì.
Độc Cô Xuyên cũng âm thầm cười khổ,Lan Thi trong tưởng tượng của bọn hắn kinh khủng hơn nhiều, trước đây chiến đấu cùng bọn chúng, chỉ như vui đùa.