Chu Văn cảm thấy vị Vương Minh Uyên đạo sư này rất thú vị, khi hắn nghi vấn, Vương Minh Uyên hỏi gì đáp nấy, lời không quá nhiều, nhưng đều tỉ mỉ thấu triệt.
Vương Minh Uyên không chủ động dạy bọn Chu Văn, Khương Nghiên, mà là bọn hắn hỏi cái gì, Vương Minh Uyên sẽ giải đáp cái đó.
Ngày thường Vương Minh Uyên làm các loại nghiên cứu, một số Chu Văn có thể hiểu, cũng có một số, Chu Văn không thể hiểu được có nghĩa gì.
Ví như, Vương Minh Uyên để Khương Nghiên ghi lại quá trình sinh hoạt một ngày của một con kiến, Chu Văn không hiểu làm thế để làm gì, đó chỉ là một con kiến bình thường, đừng nói là dị sinh vật, dù là sinh vật Trái Đất biến dị cũng không phải.
Điều càng khiến Chu Văn kinh ngạc hon, chính là Khương Nghiên lại thực sư bỏ một ngày để quan sát con kiến.
Chu Văn cảm thấy mấy người ở đây đều rất kỳ quái, cũng chỉ có Huệ Hải Phong là thoạt nhìn tương đối bình thường một chút.
Thất Tán chưởng dù ít chiêu thức, nhưng nói đến để học thì lại không dễ, trước đó phải lĩnh ngộ xong bảy loại chưởng phép, lĩnh ngộ được áo nghĩa trong đó, mới có thể luyện tập bảy chiêu tinh hoa rút gọn kia.
Chu Văn dù sao cũng là Chu Văn, hắn chuyên tâm luyện tập, không tới hai ngày đã học xong Thất Tán chưởng, chỉ kém chút độ thuần thục, cùng vận dụng trong thực chiến mà thôi.
Dù sao Vương Minh Uyên cũng sẽ không chủ động quản thúc bọn hắn, cho nên gia hỏa Chung Tử Nhã kia, mỗi khi hoàn thành công việc đều sẽ ghé lên bàn ngủ một giấc, không người nào động tới hắn.
Chu Văn thu xong xích sắt, liền đem điện thoại thần bí của bản thân ra, ngồi trong mộc góc mở Long Môn động, lập tức lựa chọn Lão Long động.
Nhân vật tí hon nhanh chóng tìm tới nơi mà Vương Minh Uyên đặt tên là Long Tỉnh, Long Tỉnh trong game là một cái hầm ngầm, không hề có dấu vết nhân tạo, cũng không hề có cái xích sắt kia.
Chu Văn biết dưới này rất sâu, hơn nữa còn vô cùng lạnh, trực tiếp triệu hồi Ngân Dực phi kiến, lại chuyển Nguyên Khí quyết thành Tiểu Bàn Nhược Ba La Mật Đa Kinh thiên về thân thể, sau đó mới xuống Long Tỉnh.
Miệng Long Tỉnh chỉ lớn chừng một mét, càng xuống càng rộng, có điều khi xuống chừng năm mươi mét, phía dưới đầy sương trắng, rất khó để thấy được tình huống.
Điều càng đáng sợ hơn, nhiệt độ của đám sương trắng dưới này cực lạnh, dù hắn dùng Liên Hoa phật thể, nhưng khi tiếp xúc với sương trắng, cũng cảm thấy thân thể lạnh tới run người, hàn khí khoét vào tận trong xương cốt, nhân vật tí hon dùng toàn lực lao xuống, không bao lâu, màn hình tối sầm lại, nhân vật tí hon đã bị đông chết.
Thân thể Chu Văn tuy rằng không có việc gì, thế nhưng cảm giác của hắn lại liên thông với nhân vật tí hon, cái cảm giác chết chóc này, khiến hắn không mấy dễ chịu.
- Ngay cả Tiểu Bàn Nhược Ba La Mật Đa Kinh cùng Liên Hoa phật thể cũng không thể gánh được hàn khí, độ lạnh của hàn khí này phải đạt tới mức nào a?
Chu Văn thầm thất kinh, nhưng lại vẫn không cam lòng.
Tự hỏi một hồi, lần nữa hồi sinh nhân vật tí hon, Chu Văn đổi Nguyên Khí quyết sang Cổ Hoàng kinh, sau đó lại để nhân vật tí hon xuống Long Tỉnh.
Mỗi khi hắn vận chuyển Cổ Hoàng kinh, đều cảm thấy cơ thể như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn muốn thử xem xem, lửa trong Cổ Hoàng kinh, có thể đối kháng hàn khí ở đây không.
Vừa tới Long Tỉnh, Chu Văn liền cảm thấy khác lần trước, lần trước dùng Tiểu Bàn Nhược Ba La Mật Đa Kinh, tuy rằng kháng tính của thân thể tăng lên, nhưng vẫn luôn cảm thấy rét lạnh.
Giờ sử dụng Cổ Hoàng kinh, lại chỉ cảm thấy toàn thân đầy ấm áp, không hề có cảm giác rét lạnh.
Khi nhân vật tí hon tiến vào trong sương trắng, Chu Văn chỉ cảm thấy hơi chút hàn khí, mà rất nhanh, cỗ nhiệt hỏa trong cơ thể liền đuổi hàn khí ra.
Chu Văn thầm mừng rỡ, cố hoàng kinh lại thực sự có tác dụng chống lại hàn khí, gánh được áp lực của hàn khí, Chu Văn tiếp tục xuống sâu, càng xuống càng lạnh, qua độ sâu hai trăm mét, ngay cả lực lượng của Cổ Hoàng kinh cũng có chút lực bất tòng tâm, khiến Chu Văn hắn cảm thấy hàn ý, nhưng cũng không thể chân chính tổn thương nhật vật tí hon.
- Long Tỉnh này sâu tới mức nào?
Tầm mắt của hắn đã bị cản trở, cũng may là Đế Thính cho hắn thính lực mạnh mẽ, trong sương trắng dày đặc này vẫn có thể nghe được mấy chục mét, nếu dao động ở xa đủ mạnh, hắn cũng có thể nghe xa một chút.
Lại xuống thêm trăm mét, vẫn không chạm tới đáy, có điều Long Tỉnh đã trở nên tương đối trống trải, biến thành một cái không gian thật lớn, thính lực của hắn đã không thể cảm ứng được vách đá bốn phía.
Khi hắn đến độ sâu năm trăm mét, thân thể đã có chút không chống đỡ nổi, nếu còn tiếp tục đi xuống, nói không chừng liền sẽ bị đông chết như lần đầu.
- Không thể xuống nữa.
Chu Văn do dự một chút, liền để nhân vật tí hon triệu hồi một tên Kim Cương lực sĩ Phối sủng.
Đây là Kim Cương lực sĩ bình thường, thuộc tính cũng không kém lắm, Chu Văn ấp nó ra, chủ yếu là định dùng để dung hợp.
Kim Cương lực sĩ không thể phi hành, sau khi được triệu hồi, lập tức rơi xuống dưới, hoàn toàn rơi vào trong sương mù, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Chu Văn mượn năng lực của Đế Thính, bởi thân thể của Kim Cương lực sĩ phá vỡ sương trắng, thanh âm cùng chấn động tạo ra đều không nhỏ, khiến Chu Văn như được trực tiếp nhìn thấy, hình ảnh lập thể xuất hiện trong đầu.
Kim Cương lực sĩ không ngừng rơi xuống, hàn khí do sương mù trắng sinh ra, khiến Kim Cương chi thể của Kim Cương lực sĩ cũng có chút không chống đỡ được, làn da ngọc thạch xuất hiện băng sương, làn tràn với tốc độ có thể thấy được.
Lại rơi thêm một đoạn, thân thể Kim Cương lực sĩ trực tiếp bị đông thành một khối băng, phát ra tiếng kẽo kẹt, không bao lâu liền bạo liệt, biến thành băng vụn rơi xuống.
Các khối băng càng rơi càng nứt nhỏ, cơ hồ tới khi không thể nhìn thấy nữa, Chu Văn đã nghe được một hình ảnh khủng bố.
Trong quá trình các khối băng nhỏ rơi xuống tạo thành chấn động, khiến Chu Văn nghe được chúng dừng trên thứ gì, sao đó trong đầu liền hình thành một hình ảnh. Đó là một sinh vật uốn lượn như sơn mạch, chiếm cứ cột đá trên ngọn núi cao nhất, trên đỉnh cột đá, bày một quả trứng như cống phẩm.
Vụn băng tiếp xúc dao động, tạo ra hình trứng, khiến Chu Văn có thể nhận biết, thứ kia không hề bóng loáng, mà tựa như vô số sợi tơ quấn quanh mà thành.
- Là kén sao?
Chu Văn nhớ lại cái kén trong Kiến Thành, thứ hình trứng dưới kia, tựa như rất tương tự với cái kén.
Còn không chờ Chu Văn suy nghĩ, vụn băng chạm tới sinh vật khủng bố, khiến nó đột nhiên mở cái miệng không lồ, ngẩng đầu hét dài với không trung. Đó là một thanh âm vô cùng cổ quái, Chu Văn không thể hình dung nổi, không giống như thú rống cũng không rống điểu minh, mà như một loại nhạc cụ trường minh.
Phanh!
Sóng âm truyền tới, thân thể nhân vật tí hon lập tức bạo liệt, mà hình điện thoại lập tức tối sầm lại.
- Thứ bên dưới thực sư là rồng? Thứ nó bảo vệ, cũng là kén như thứ mà Hoàng Kim phi kiến bảo vệ, thứ kia đến cùng là gì đây?
Chu Văn thầm đầy nghi hoặc.