Trong lòng Chu Văn hơi nghi hoặc, lại hỏi vài người, phát hiện bọn hắn cũng không biết Lucas, coi như biết cùng lắm chỉ là ấn tượng mơ hồ, hiện tại Lucas thế nào, căn bản không có người biết rõ.
- Kỳ quái, dùng tính cách của Lucas, hẳn không thể sống an nổi qua ngày chứ?
Chu Văn suy nghĩ một chút, gửi Lucas một tin nhắn, kết quả không có người trả lời hắn.
- Cái tên này, sẽ không xảy chuyện chứ?
Chu Văn Văn lật xem một lượt tin tức, tin tức liên quan đến Lucas đều từ từ bốn năm trước, bốn năm về sau không có thông tin gì liên quan.
Thật giống như Lucas biến mất, nhưng không ai đưa tin hắn đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nói ở thời đại này, nhân loại ngoài ý muốn tử vong là chuyện rất bình thường, nhưng nghĩ đến người bạn mình cứ như vậy biến mất, vẫn khiến lòng người không thoải mái.
Cầm lấy địa đồ đi vào trong rừng rậm, bản thân rừng rậm này là một Dị thứ nguyên lĩnh vực, Thời Gian tiểu ốc có thể tính là một bộ phận của rừng rậm kỳ dị này.
Bởi vì bản thân rừng rậm kỳ di vô cùng nguy hiểm, cho nên không nhiều người tới nơi này.
Rừng rậm kỳ dị chỉ có một chỗ tốt chính là, nơi này chỉ có Dị thứ nguyên sinh vật Thực vật hệ, mà Dị thứ nguyên sinh vật Thực vật hệ không cách nào di chuyển, chỉ cần không tới quá gần, sẽ không phát sinh nguy hiểm quá lớn.
Có điều Dị thứ nguyên sinh vật Thực vật hệ thường xen lẫn bên trong thực vật bình thường, muốn phát hiện chúng không phải chuyện đơn giản, đi nhầm tới gần cũng là chuyện thường.
Bát giác của Chu Văn cực kỳ nhạy cảm, nhận biết Dị thứ nguyên sinh vật Thực vật hệ là chuyện bình thường, đi vào rừng rậm kỳ dị về sau, lập tức phát hiện ra rất nhiều Dị thứ nguyên sinh vật Thực vật hệ.
Cây cỏ nhỏ như cây nấm, lớn đến đại thụ che trời, cũng có thể là Dị thứ nguyên sinh vật.
Mà Dị thứ nguyên sinh vật Thực vật hệ bình thường đều không có khí tức quá mạnh, người bình thường rất khó nhận biết đâu là Dị thứ nguyên sinh vật Thực vật hệ, đâu là thực vật bình thường.
Chu Văn phát hiện một chút rêu xanh cũng là Dị thứ nguyên sinh vật, trong lòng hơi động, triệu hoán Thái Tuế.
Thái Tuế phát hiện những rêu xanh kia về sau, hết sức hưng phấn vọt tới, rất nhanh cắn nuốt một đám rêu xanh kia.
Mấy năm này nó một mực ăn Long Vương cổ, tựa hồ chán ngấy, cho nên lúc này cho nó thay đổi khẩu vị, khiến nó vô cùng vui vẻ.
Thái Tuế beo béo như quả bóng, hoạt bát dẫn đường phía trước, tất cả Dị thứ nguyên sinh vật bào tử trong không khí đều bị Thái Tuế trực tiếp cắn nuốt hết.
Đối với người khác mà nói, rừng rậm kỳ dị chính là cấm địa tử vong, nhưng đối với Chu Văn mà nói, nơi này không hề nguy hiểm như vậy, so với vườn rau không sau khác lắm.
Nha Nhi còn hái mấy đóa Dị thứ nguyên sinh vật giống đóa hoa, những Dị thứ nguyên sinh vật kia căn bản không dám phản kháng, không dám phát động công kích.
- Phong cảnh nơi này không tệ, nếu có chút rượu thỉ tốt hơn.
Sát Ma lâu lắm rồi mới được thả ra, nhìn cái gì cũng thấy không tệ.
Ma Anh không phản ứng chút nào, nàng đối với cảnh đẹp không hề hứng thú gì.
Băng Nữ ôm Thỏ Ngọc, đôi mắt đẹp đánh giá bốn phía, chẳng qua đang cảnh giác những nơi có thể xuất hiện nguy hiểm, nàng không thích địa phương tràn ngập sinh cơ như vậy, thế giới băng tuyết mới khiến nàng dễ chịu.
Chỗ như vậy, ngược lại khiến Băng Nữ cảm giác toàn thân không thoải mái, vừa nghĩ tới khắp nơi trên thực vật kia tràn đầy vi khuẩn, khiến nàng khó chịu muốn chết.
Chu Văn so sánh địa đồ một thoáng, phát hiện địa đồ nơi này quả nhiên không đúng, rất nhiều con đường được đánh dấu trên bản đồ chỉ có giá trị tham chiếu, nơi này căn bản không có.
Chu Văn đành phải sử dụng Đế Thính tìm tò Thời Gian tiểu ốc, đáng tiếc bên trong phạm vi Đế Thính có thể dò xét, lại không phát hiện ra Thời Gian tiểu ốc.
Đoàn người chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm, đi không bao xa, Thái Tuế phía trước đột nhiên không đi, ngừng lại tại chỗ.
- Chuyện gì xảy ra?
Vài người Chu Văn đi qua xem xét, phát hiện phía trước Thái Tuế có một cây đại thụ, dưới rễ cây có một cái động nhỏ, Thái Tuế tựa hồ đố với hốc cây kia rất hứng thú.
Nếu không phải không nhận được mệnh lệnh của Chu Văn, không dám tự tiện hành động, chỉ sợ nó đã sớm chui vào.
Chu Văn dùng Đế Thính quan sát một thoáng trong hốc cây có cái gì, rất nhanh phát hiện, hốc cây này một mực kéo dài về sâu dưới lòng đất, phía dưới rễ cây rắc rối khó gỡ, phía dưới mười mấy mét, xuất hiện một lỗ trống lớn.
Không gian trống rỗng tương đối lớn, toàn bộ đỉnh chóp đều là rễ cây đại thụ, mà phía dưới thì mọc ra một chút Dị thứ nguyên sinh vật kỳ quái.
Vật kia nói là cây nấm lại không giống như cây nấm, thoạt nhìn so với cây nấm, cứng rắn hơn một chút.
Nói là linh chi cũng không giống, phía trên chủ thể ngọc thạch, còn mọc ra một chút thanh nha.
Chu Văn không biết đó là Dị thứ nguyên sinh vật gì, Thái Tuế đã gấp không thể chờ chui vào.
Thân thể của nó lớn hơn cửa hang nhiều, nhưng Thái Tuế lại có thể tùy ý biến ảo hình thể, thân thể biến hóa như chất lỏng, cái đầu như đầu rắn bắt đầu chui vào cửa hang.
Chui vào không gian dưới hốc cây kia về sau, Thái Tuế bắt đầu trắng trợn nuốt những sinh vật kỳ quái kia, mà những sinh vật kỳ quái kia không dám phản kháng, run lẩy bẩy bị Thái Tuế thôn phệ, không có sức chống cự gì.
Chu Văn còn chưa biết rõ rốt cuộc những sinh vật kia là cái gì, Thái Tuế đã nuốt sạch.
Thái Tuế trực tiếp độn thổ về, Chu Văn chưa kịp làm rõ Thái Tuế nuốt cái gì, trên thân Thái Tuế đã bài tiết ra vật chất màu xám.
Không bao lâu, toàn bộ thân thể Thái Tuế bị một tầng vật chất mà xám đen vô cùng cứng rắn bao vây lại, giống như biến thành một quả bóng màu xám đen.
- Thái Tuế tiến hóa?
Chu Văn hơi ngẩn ra, cái này tới quá đột ngột, cũng quá dễ dàng, khiến cho hắn không thích ứng.
Thấy Thái Tuế không có phản ứng gì, cũng không biết lúc nào mới có thể tiến hóa hoàn thành, trước tiên Chu Văn đem nó thu lại Hỗn Độn châu.
- Bên kia có người.
Sát Ma nhìn một phương hướng trong rừng rậm kia nói.
- Đi qua nhìn một chút, thật có người, có lẽ có khả năng hỏi thăm một chút Thời Gian tiểu ốc rốt cuộc ở đâu.
Chu Văn cũng cảm ứng được bên kia có một đội ngũ nhân loại, ôm Nha Nhi đi về bên kia.
Đi không bao xa, quả nhiên thấy một đội ngũ đang đi về phía bên này, bọn hắn thấy đám người Chu Văn, đều amng gương mặt cảnh giác.
Loại địa phương như rừng rập kỳ dị này đụng phải đồng loại, đôi khi chưa hẳn là một chuyện tốt.
- Xin hỏi Thời Gian tiểu ốc đại khái ở phương hướng nào?
Chu Văn không thèm để ý bọn hắn nghĩ cái gì, mở miệng hỏi.
Lão nhân cầm đầu đánh giá Chu Văn một hồi, sau đó mở miệng nói:
- Các ngươi là người bên ngoài? Muốn đi Thời Gian tiểu ốc, tốt nhất nên tìm người dẫn đường, bằng không rất dễ xảy ra chuyện.
- Nếu như có thể nói, có thể nói cho ta biết phương hướng và vị trí đại khái của Thời Gian tiểu ốc?
Chu Văn tự nhiên không sợ nguy hiểm gì, trừ phi có Thiên Tai cấp sinh vật xuất hiện, Dị thứ nguyên sinh vật khác rất khó làm bị thương hắn.
Lão nhân còn muốn nói điều gì, trong đội ngũ một người trẻ tuổi lại trực tiếp chỉ một phương hướng nói:
- Thời Gian tiểu ốc ở bên kia, các ngươi không sợ chết cứ việc đi qua.
Chu Văn nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ Thời Gian tiểu ốc bên kia xảy ra chuyện gì đó.