- Có hi vọng!
Trong lòng Chu Văn vui vẻ.
Có điều hết sức đáng tiếc, hố lõm bị lực lượng Cổ Hoàng kinh đánh ra, rất nhanh lại khôi phục như cũ, cái này khiến Chu Văn hơi buồn rầu.
Lực lượng Thái Cổ Nhân Hoàng giúp Chu Văn có được năng lực chữa trị, vô luận hắn đánh đối thủ thảm thế nào, phá hư nghiêm trọng đến mức nào, cuối cùng đều sẽ khôi phục.
Bởi vì đặc tính này, có thể nói sử dụng lực lượng Thái Cổ Nhân Hoàng đánh người, kỳ thật đang cứu người.
Chu Văn vốn cho rằng, trong thân thể A Tu La có dấu vết lực lượng Tử Vong, như vậy lực lượng của Thái Cổ Nhân Hoàng có thể phát huy được lực sát thương chân chính.
Hiện tại xem ra, do Chu Văn nghĩ sai rồi.
- Chẳng lẽ lực lượng Cổ Hoàng kinh, thật sự không có lực sát thương sao?
Vấn đề này, thời điểm trước kia lúc Chu Văn bị nhốt, hắn đã từng suy nghĩ quá, tuy nhiên vẫn không thể nghĩ ra kết quả.
Kỳ thật Cổ Hoàng kinh không phải không có lực sát thương, chẳng qua lĩnh ngộ và hướng tấn thăng của Chu Văn đã để Cổ Hoàng kinh theo khuynh hướng này, từ đó ngưng tụ ra Mệnh hồn cổ quái như Thái Cổ Nhân Hoàng.
Chu Văn một bên suy tư một bên thực nghiệm, hắn thỉnh thoảng đánh ra một quyền, đánh về phía A Tu La, lực lượng Cổ Hoàng kinh càng ngày càng mạnh, khiến cả người Chu Văn tựa hồ hư hóa dần.
Chảng qua lực lượng Cổ Hoàng kinh vẫn như thế, không có đủ lực sát thương chân chính, tạo ra vết thương, chờ một lát sẽ khôi phục như cũ.
Mà lực lượng Thần thoại cấp Cổ Hoàng kinh cũng không có khả năng chân chính tổn thương A Tu La.
Chu Văn một mực truy cầu sát thương, tuy nhiên phát hiện hoàn toàn ngược lại, lực lượng Cổ Hoàng kinh chẳng những không Khủng Cụ hóa, ngược lại đang yếu đi, vết khắc bên trên Vận Mệnh Chi Luân càng ngày càng mờ.
Hoàn toàn tỉnh ngộ, Chu Văn biết mình quá mức chấp nhất, có một số việc chung quy không thể cưỡng cầu.
Từ bỏ dự định cưỡng ép cải biến đặc tính Cổ Hoàng kinh, Chu Văn bắt đầu từ đầu thôi diễn Cổ Hoàng kinh, đem tất cả suy nghĩ đăm chiêu của mình, tất cả lĩnh ngộ khắc họa lên trên Vận Mệnh Chi Luân.
Bên trong máu và lửa đản sinh Hoàng giả, dẫn đầu nhân tộc nghịch thiên cầu sinh, tìm kiếm sinh chân lý.
Đây chính là lý giải trước kia của Chu Văn đối với Cổ Hoàng kinh, thế nhưng trong hơn trăm năm vây khốn, khiến Chu Văn càng lý giải nhiều hơn đối với Cổ Hoàng kinh.
Coi như Chu Văn không cố ý suy nghĩ vấn đề này, thế nhưng bên trong thời gian cầm tù, hắn không thể tránh khỏi nghĩ đến vấn đề này.
Cuối cùng cái gì mới là sinh? Trước kia Chu Văn cảm thấy, miễn còn sống là sinh. Nhưng trải qua trăm năm bị cầm tù về sau, Chu Văn phát hiện cái gọi là sinh, không đơn giản chỉ là sống.
Vui vẻ là sống sót, bi thiết cũng là sống sót. Hành tẩu thiên hạ, ngắm nhìn phong cảnh thế gia cũng là sống sót, người thực vật nằm trên giường cũng coi là sống sót.
Sống sót có rất nhiều loại, một vạn người có một vạn phương thức sống, nhưng rốt cuộc loại sống sót nào có ý nghĩa?
Người khác nhau có đáp án khác nhau, thời điểm ngươi cùng cực nhàm chán, đều nghĩ đến vấn đề này, lúc ấy Chu Văn thỉnh thoảng nghĩ đến loại ý nghĩ này, cũng nghiêm túc suy nghĩ qua vấn đề này, nhưng vẫn không đạt được đáp án cuối cùng.
Theo Chu Văn, không có phương thức sống nào ưu việt, Có vài người nằm một chỗ phơi nắng, ăn củ lạc uống chai bia liền rất hạnh phúc. Có vài người trả giá hết thảy liều mạng nỗ lực, chỉ có thu hoạch được thành tựu và địa vị càng cao, mới có thể cảm giác được hạnh phúc.
Trên thực tế không có đúng sai, chỉ cần để bản thân cảm thấy hạnh phúc, vậy tất cả đều là sống sót.
Loại lý giải này vẫn không giúp Cổ Hoàng kinh tấn thăng Khủng Cụ cấp, cho nên Chu Văn biết bản thân mình vẫn chưa thể nắm lấy hạch tâm then chốt.
- Cổ Hoàng kinh theo đuổi sinh, rốt cuộc là loại sinh nào? Trường Sinh sao?
Trong lòng Chu Văn suy tư, tuy nhiên cảm thấy đó không phải đáp án.
Luyện Khí Sĩ theo đuổi trường sinh bất lão, Cổ Hoàng lại không, từ khi mới bắt đầu, Cổ Hoàng chỉ cầu sinh tồn.
- Nếu như sinh tồn điều kiện đã thỏa mãn, như vậy tiếp theo nên làm cái gì?
Chu Văn dự định thay đổi góc độ khác để suy nghĩ vấn đề.
Đám người A Sinh nhìn Chu Văn và A Tu La đại chiến, mặc dù bọn hắn không nhìn thấy A Tu La và Đại Phạm Thiên Khủng Cụ hóa, tuy nhiên lại có thể thấy sóng xung kích kinh khủng do Đại Phạm Thiên và A Tu La chiến đấu.
Theo bọn hắn nghĩ, Chu Văn lơ lửng giữa không trung, phần lớn thời gian đều đang tự hỏi, chỉ tình cờ mới oanh ra một quyền, nhưng mặc dù hắn chẳng qua đứng nơi đó bất động, A Tu La Khủng Cụ hóa vẫn không thể đả thương hắn chút nào, sóng xung kích kinh khủng chấn vỡ tất cả phụ cận.
- Phu nhân, thực lực Văn thiếu gia, chỉ sợ không dưới Đốc Quân.
Một sĩ quan được cứu ra nói với Âu Dương Lam.
- Con của ta, đương nhiên không kém.
Âu Dương Lam nói rất đương nhiên.
A Sinh cũng đứng một bên gật đầu nói:
- Văn thiếu gia thiên phú tuyệt hảo, thành tựu tương lai tuyệt đối không chỉ thế này, về sau Lạc Dương có Đốc Quân cùng Văn thiếu gia tọa trấn, nhất định vững như bàn thạch.
Mấy sĩ quan khác nghe xong, trong lòng cảm giác hơi dị dạng.
Cái gọi một núi không thể chứa hai hổ, trước kia bọn hắn cảm thấy, bất luận thiên tài gì trước mặt An Thiên Tá chỉ là đệ đệ, có chủ có phụ, tự nhiên không cần lo lặng cục diện nhị hổ tương tranh.
Nhưng năng lực Chu Văn biểu hiện ra, lại khiến bọn họ sinh ra một chút lo lắng:
- Vạn nhất Đốc Quân đại nhân không áp chế nổi Chu Văn, không biết tương lai có một ngày, Lạc Dương có thể biến thành cục diện Nhị hổ tương tranh không?
Từ xưa đến nay, hiện thực tàn khốc nói cho bọn hắn biết, loại chuyện này quá phổ biến, bọn hắn tự nhiên không thể không lo lắng.
Nhưng Âu Dương Lam và A Sinh không băn khoăn như vậy, bởi vì bọn hắn biết Chu Văn không nhỏ mọn đến vậy, ít nhất Lạc Dương không đủ chứa nổi hắn.
Lúc này hào quang trên người Chu Văn không tiếp tục mạnh lên, ngược lại dần dần ảm đạm xuống.
Thái Cổ Nhân Hoàng vẫn dung hợp với hắn, thế nhưng ánh sáng như Thái Dương kia càng ngày càng thu lại, phảng phất Chu Văn đang từ một vị Thần biến thành một phàm nhân.
Nhưng khí thế trên người Chu Văn lại không vì vậy mà sa sút, ngược lại khí thế trên người hắn càng ngày càng mạnh.
- Một ngàn người có một ngàn phương thức sinh tồn, dùng trí tuệ của ta, còn không cách nào phân biệt loại phương thức sinh tồn nào mới thật sự chính xác, có điều ta có thể xác định, ta muốn sống sót. Thời điểm ta mới năm tuổi, ta muốn mua một con rối bình thường, đó là niềm vui lớn nhất khi đó của ta, nhưng khi đó ta không thể làm được, cho nên khi đó ta lựa chọn từ bỏ con rối.
- Đến bây giờ, ta có thể mua một ngàn một vạn con rối, dễ như trở bàn tay, nhưng phần vui sướng này, loại khát vọng ngày đó vĩnh viễn không thể mua được.
Chu Văn nắm mắt lại, chuyện cũ như bộ phim hiển hiện trong đầu hắn.