A Tu La bị Đại Phạm Thiên ngăn trở, Chu Văn thì nhìn về phía tế đàn bên kia, thấy lối ra chính giữa tế đàn đã bị phong bế, tất cả cột đá đã trở lại vị trí ban đầu, không có Dị thứ nguyên sinh vật nào khác lao ra, lúc này Chu Văn mới thở dài một hơi.
- Lam tỷ, ngươi không sao chứ?
Chu Văn đi tới bên cạnh Âu Dương Lam hỏi.
- Ta không sao.
Âu Dương Lam ăn một chút đan dược về sau, đã khá hơn nhiều, nàng nói với Chu Văn:
- Tiểu Văn, phụ thân ta khả năng còn chưa chết.
- Ngươi đã tìm được nơi lão hiệu trưởng hạ lạc?
Nhãn tình Chu Văn sáng lên, hơi kích động hỏi.
- Trước đó bên trong Hoàng Tuyền thành, chúng ta đã gặp được Sở Hà, lợi dụng một chút năng lực đặc thù, từ chỗ hắn rút ra một ít trí nhớ, mặc dù trí nhớ đã bị hao tổn nhiều, nhưng vẫn có một chút thu hoạch.
Âu Dương Lam nói.
- Phát hiện được cái gì?
Chu Văn vội vàng truy vấn.
Âu Dương Lam chỉ chỉ lá cờ trên cột đá kia:
- Cái này, trước khi Sở Hà bị thay thế, hắn không chỉ một lần thấy qua đồ án này trên thân những thành viên đội khảo sát kia.
Chu Văn không biết cái này có quan hệ gì đến việc lão hiệu trưởng sống sót hay không, cái này chỉ có thể nói rõ, bọn hắn đến từ một tổ chức mà thôi.
Âu Dương Lam tiếp tục nói:
- Hiện tại chúng ta đã biết, dấu hiện này có quan hệ với Thánh Điện, mà hai tên gia hỏa kia bắt được nhóm của ta về sau, một mực hỏi sự tình liên quan đến phụ thân ta, khả năng cao đang muốn tìm đồ vật gì đó. Nếu trên tay phụ thân ta có thứ bọn hắn cần, mà bọn hắn vẫn chưa tìm được, nếu là ngươi, ngươi có giết phụ thân ta hay không?
- Sẽ không.
Chu Văn rốt cuộc minh bạch Âu Dương Lam vì cái gì nói lão hiệu trưởng có khả năng còn sống.
- Nói cách khác, lão hiệu trưởng có khả năng ở Thánh Điện?
Trong lòng Chu Văn hơi xúc động, truy xét lâu như vậy, rốt cuộc biết lão hiệu trường khả năng ở nơi nào?
- Mặc dù chỉ là khả năng, nhưng dù sao so với trước kia mù quáng đi tìm vẫn tốt hơn nhiều, đáng tiếc tiến vào Thánh địa không phải chuyện đơn giản?
Âu Dương Lam thở dài.
Thánh địa hạn chế đẳng cấp nhân loại tiến vào, nhân loại đẳng cấp cao không thể vào được, mà nhân loại đẳng cấp thấp đi vào cũng vô dụng, vào bên trong chỉ có kết cục bị đùa bỡn mạng.
Chu Văn từng tiến vào Thánh địa, tự nhiên biết Lục đại Thánh Điện nơi đó, thoạt nhìn như nơi bảo hộ nhân loại, trên thực tế lại là nơi cực kỳ quỷ dị, để nhân lại đẳng cấp thấp đi vào điều tra, chẳng khác gì vào chịu chết.
- Lam tỷ, nơi này không phải chỗ nói chuyện, các ngươi trước nghỉ ngơi một hồi, chờ ta giải quyết A Tu La kia, chúng ta sẽ trở về sau.
Chu Văn để A Sinh chiếu cố đám người Âu Dương Lam, tự mình lần nữa đi về phía A Tu La.
Chu Văn rất muốn đi bắt Tiêu, nhưng An Thiên Tá đã đuổi theo, hắn không thể cùng nhau đuổi theo, bằng không Tiêu giở trò dùng đòn “Hồi Mã Thương”, lại đi bắt đám người Âu Dương Lam làm con tin, vậy càng phiền phức hơn.
Thỏ Ngọc cùng Băng Nữ đều không am hiểu tốc độ, thả ra không thể cản lại Tiêu.
Mà vừa rồi Chu Văn cùng A Tu La chiến đấu, Ba Tiêu Tiên lại phải trông coi đám người Âu Dương Lam, phòng ngừa Tiêu đánh lén, thực sự khó mà phân thân.
Còn Ma Anh, vị tiểu nãi nãi kia chỉ am hiểu đánh lén, chiến đấu chính diện không phải cường hạng.
Bản thân Chu Văn am hiểu thân pháp, biết loại kẻ địch như Tiêu đáng sợ thế nào, kẻ địch thuộc lực lượng hình giống Liệt, Chu Văn muốn giết cứ giết, căn bản không cố kỵ chút nào.
Nhưng muốn giết Tiêu không đơn giản như vậy, các phương diện của hắn rất giống Chu Văn, bởi vậy hắn thuộc chủng loại khó giết nhất.
Nếu hiện tại không đuổi kịp rồi, Chu Văn đành phải lựa chọn tin tưởng An Thiên Tá, bản thân lưu lại trước tiến xử lý A Tu La trước, để xem có thu được đồ tốt gì không?
Lực lượng A Tu La hết sức quỷ dị, bên trong mất loại năng lực Khủng Cụ hóa của Chu Văn, chỉ có Đại Phạm Thiên có thể đối phó nó.
Có điều Chu Văn quan sát trong chốc lát về sau, trong lòng có ý nghĩ khác.
Nếu Đại Phạm Thiên sử dụng lực lượng mặt cuối cùng kia, muốn giết A Tu La không khó, nhưng lực lượng mặt cuối cùng kia không khác Động Chúc thị giới của Cách Liệt lắm, nếu dùng đến, coi như giết chết địch nhân, kết quả không chiếm được lợi lộc gì.
- Lực lượng A Tu La này, hẳn thuộc Ma đạo, có điều trong Ma đạo có một loại mùi vị của tử vong.
Chu Văn cũng không rõ ràng lực lượng kia rốt cuộc thuộc loại sức mạnh nào?
- Thử một chút xem sao, không biết Cổ Hoàng kinh, có thể khắc chế lực lượng của A Tu La không?
Chu Văn khắc họa Cổ Hoàng kinh bên trên Vận Mệnh Chi Luân.
Thần thoại cấp Cổ Hoàng kinh tự nhiên không có tác dụng quá lớn đối với Khủng Cụ cấp sinh vật, cho nên hiện tại Chu Văn muốn thử để Cổ Hoàng kinh đột phá vào Khủng Cụ cấp, chỉ như vậy, nó mới có tác dụng đối với A Tu La.
Theo Cổ Hoàng kinh được khắc họa bên trên Vận Mệnh Chi Luân, một hư ảnh như Cổ Hoàng xuất hiện.
Tốc độ An Thiên Tá không chậm, ít nhất không chậm hơn Tiêu, nhưng An Thiên Tá có một vấn đề nghiêm trọng, tốc độ của hắn nhanh, nhưng phương diện biến hóa lại không tương xứng.
Nếu hắn cải biến hướng đi, tốc độ sẽ giảm xuống.
Mà Tiêu vừa vặn tương phản, vô luận hắn chuyển hướng biến ảo thân pháp thế nào, đều không ảnh hướng đến tốc độ, khiến An Thiên Tá một mực không thể đuổi kịp hắn.
Thế nhưng Tiêu vẫn không thể cắt đuôi An Thiên Tá, bởi vì An Thiên Tá biết chắc hắn muốn đi về phía lối ra A Tu La đạo.
Cuối cùng An Thiên Tá vẫn sớm hơn Tiêu một bước, chiếm cứ địa điểm lối ra A Tu La đạo, hắn cầm đại kiếm đứng nơi đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu.
Tiêu tự nhiên cũng hiểu rõ, hắn nhất định phải lao ra trước khi Chu Văn đuổi đến, không thể tiếp tục dây dưa với An Thiên Tá, cho nên Tiêu chẳng những không giảm tốc độ, ngược lại càng nhanh vọt tới.
Tốc độ Khủng Cụ cấp, lại am hiểu thân pháp, tốc độ của Tiêu đã sớm đột phá cực hạn thị giác của nhân loại.
An Thiên Tá không nhúc nhích, phảng phất như cỗ máy tinh vi đến cực hạn, thời điểm bất động không có bất kỳ chút gợn sóng nào, nhưng nếu khởi động, tự nhiên dẫn phát một chuỗi phản ứng dây chuyển.
Trong mắt Tiêu, mặc dù An Thiên Tá chỉ đứng nơi đó, thế nhưng toàn bộ khí tràng của hắn như một tấm lưới vô hình, không có bất kỳ sơ hở nào.
- Pháp bất dung tình, nhưng thế thì sao? Ta vẫn cứ muốn dùng tình phá pháp.
Trong mắt Tiêu lập lòe ánh sáng quỷ dị, trong tay nắm cây cung đứt dây, mang theo quỹ tích huyền diệu, trong chốc lát đến trước mặt An Thiên Tá.
Đoạn kiếm trong tay An Thiên Tá chém xuống, phảng phất có một tấm lưới vô hình tùy theo hạ xuống, vô số kiếm quang giăng khắp nơi che kín tất cả đường tiến và đường lui của Tiêu.
Răng rắc! Răng rắc!
Phía dưới lực lượng luật pháp vô tình tạo thành Kiếm võng, cung trong tay và áo giáp trên người Tiêu, từng tấc từng tấc bị chém vỡ.
Máu tươi từ từng đạo vết thương phun ra, nhưng Tiêu vẫn không ngừng như cũ, huyết nhân trực tiếp đánh tới An Thiên Tá, nhất kích xả thân mang khí thế muốn cùng An Thiên Tá đồng quy vu tận.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào An Thiên Tá, tựa như đang gây hấn:
- Nếu ngươi có gan thì đừng tránh