- Tỷ, người này đã có hôn thê.
Tần Mục vội vàng nhắc nhở Tần Trăn.
Tần Trăn lại tựa như không nghe được, căn bản không để ý tới Tần Mục.
- Kiếm pháp không tệ.
Chu Văn nhìn Tần Trăn khen ngợi, lời này của hắn phát ra từ nội tâm, một người chỉ bằng một bản bút ký, đem Thiên Ngoại Phi Tiên luyện đến mức độ này, xác thực thiên tài.
Mặc dù hắn chưa từng thấy Tần Trăn hiện tại dùng kiếm thế nào, có điều chỉ dựa vào kiếm pháp Tần Mục do nàng dạy dỗ, có thể đoán được đại khái.
Nghe được Chu Văn nói như vậy, những học sinh kia cùng Tần Mục đều xúc động trợn mắt, kiếm pháp của Nữ Kiếm Tiên còn cần hắn khen ngợi? Huống chi nhận xét không tệ có ý gì? Đây rốt cuộc khen hay chê người ta đây?
- Học trưởng quá khen rồi, kiếm pháp của ta còn có rất nhiều chỗ thiếu sót, không bằng một phần của học trưởng, nếu không có học trưởng chỉ bảo, ta sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay.
Tần Trăn rất chân thành nói.
Nghe được Tần Trăn nói như vậy, toàn bộ sân trường giống như ong vỡ tổ, Tần Mục càng mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Chu Văn.
- Người này rốt cuộc là ai? Tần Trăn lại nói kiếm pháp của nàng do hắn chỉ bảo?
- Học viện chúng ta có nhân vật trâu bò như vậy sao?
- Muốn chỉ bảo kiếm pháp cho Nữ Kiếm Tiên, chỉ sợ hắn phải là nhân vật tầm cỡ An Đốc Quân và Lãnh hiệu trưởng, nhưng người này còn quá trẻ, khẳng định không phải Lãnh hiệu trưởng và An Đốc Quân.
- Ta thấy Tần Trăn khách khí mới nói vậy, người này có thể là thầy giáo vỡ lòng của nàng.
- Đúng, nhất định như vậy không sai, có điều trông tuổi tác của hắn không lớn, so với Tần Trăn không lớn hơn bao nhiêu, hắn làm sao có thể làm thầy giáo vỡ lòng cho Tần Trăn?
- Vị học trưởng này rốt cuộc tên là gì? Không ai biết hắn sao?
Thời điểm mọi người nghị luận ầm ĩ, Tần Trăn tiếp tục nói:
- Học trưởng, kiếm pháp của ta vẫn còn nhiều chỗ thiếu sót, không biết ngài có thể chỉ bảo giúp ta, vô luận trả giá thế nào ta đều nguyện ý.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, vị Nữ Kiếm Tiên Tần Trăn danh chấn Liên bang này, lại còn muốn mời hắn chỉ bảo kiếm pháp, cái này tuyệt đối không phải thẩy giáo vỡ lòng, khả năng duy nhất chính là, kiếm pháp của người này còn mạnh hơn cả Nữ Kiếm Tiên, thậm chí mạnh hơn không phải nửa điểm một điểm.
- Hắn rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ hắn là Minh Nhật kiếm khách Minh Tú? Nghe nói Minh Tú từng đi học tại Tịch Dương học viện chúng ta một thời gian, nói không chừng khi đó hắn từng dạy qua Tần Trăn.
- Không phải Minh giáo thụ, chẳng lẽ các ngươi chưa nhìn ảnh chân dung Minh giáo thụ sao, vị học trưởng này không giống Minh Tú.
- Mà ta nghĩ Minh Tú chưa chắc mạnh hơn Tần Trăn đi?
…….
- Tỷ. . . Vị này. . . Vị niên trưởng này rốt cuộc là ai?
Tần Mục lắp bắp hỏi.
- Đây là Chu Văn học trưởng, ngươi ngay cả hắn cũng không nhận ra sao?
Lần này, cuối cùng Tần Trăn nghe được lời của Tần Mục, hồi đáp.
- Ta đi, hóa ra là hắn, vậy khó trách, chẳng qua không ngờ tới, kiếm pháp Tần Trăn lại học từ hắn.
- Nghe nói mấy năm gần đây hắn một mực trấn thủ Kỳ sơn, khó trách lạ mặt như vậy.
Nghe Tần Trăn nói ra tên Chu Văn, rất nhiều học sinh đều có loại cảm giác thoải mái, mặc dù đại bộ phận thời gian Chu Văn đều không ở trong học viện, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là một trong những truyền kỳ của học viện.
- Đi theo ta.
Chu Văn nói với Tần Trăn một câu, sau đó xoay người rời đi.
Tần Trăn lập tức đi theo, không chút do dự gì, mọi người muốn đi qua xem một chút, nhưng đám người Chu Văn rất nhanh rời khỏi học viện, bọn hắn không ra khỏi học viện nên đảnh bỏ đi.
Chu Văn đem Tần Trăn dẫn tới phòng huấn luyện An gia, để Tần Trăn trước diễn luyện một lần kiếm pháp, kiếm pháp của nàng còn mạnh hơn Chu Văn tưởng tượng một chút, bởi phương diện thiên phú và ý cảnh kiếm pháp của Tần Trăn so với tưởng tượng của Chu Văn còn tốt hơn.
- Ngươi chờ một lát.
Chu Văn lấy giấy và bút bên trong Hỗn Độn châu, đem kinh nghiệm tâm đắc Thiên Ngoại Phi Tiên của mình viết xuống đưa cho Tần Trăn.
Chu Văn không thèm để ý kiếm pháp của mình có thể bị lộ ra hay không, nếu có người có thể học được kiếm pháp của hắn, hắn hi vọng nhân loại có thể xuất hiện thêm mấy nhân vật như Tần Trăn.
Đáng tiếc Thiên Ngoại Phi Tiên yêu cầu đối với người tu luyện cực cao, nhập môn khó, muốn có thành tựu càng khó hơn, không thích hợp cho đại đa số tu luyện.
Tề Nhã Sa đem ý cảnh Thiên Ngoại Phi Tiên dung nhập vào bên trong Nhị Thiên Phi Tiên, để người ta dễ dàng học tập hơn, như thế mặc dù giải quyết phần lớn vấn đề cho người nhập môn, tuy nhiên lại gián tiếp kéo cao nấc thang, khiến người học muốn đạt cực hạn càng khó.
Loại người giống Tần Trăn, đối với Chu Văn mà nói, xem như người kế thừa kiếm pháp chỉ có thể ngộ không thể cầu.
- Càng ngày càng không có quy củ, không biết hiện tại đã đến thời gian ăn cơm sao? Coi như bản thân không đói bụng, chẳng lẽ không biết tiểu hài tử đang tuổi lớn, nhất định phải ăn uống đúng bữa không?
Ban đêm, An Thiên Tá ngồi trước bàn ăn, thấy A Sinh và An Tĩnh ngồi hai phía, cau mày nói.
A Sinh vội vàng nói:
- Đốc Quân, Văn thiếu gia mang khách tới, hiện tại họ đang trong phòng huấn luyện.
- Khách nhân nào so với sức khỏe Nha Nhi quan trọng hơn? Bản thân hắn muốn chiêu đãi khách nhân, làm gì không cho Nha Nhi trở lại ăn cơm?
An Thiên Tá hừ lạnh nói.
- Ta vừa rồi đi gọi Nha Nhi, nhưng nàng nói không đói bụng.
A Sinh nói.
An Thiên Tá không khỏi nhíu mày, dừng một chút lại hỏi:
- Người hắn mang về là ai?
- Là Tần Trăn.
A Sinh trả lời.
- Tần Trăn?
An Thiên Tá hơi ngẩn ra:
- Chẳng lẽ là Nữ Kiếm Tiên trong học viện?
- Đúng vậy, Đốc Quân.
- Bọn hắn làm gì trong phòng huấn luyện?
An Thiên Tá hỏi.
- Cái này ta không rõ lắm, hẳn đang luận bàn kiếm pháp đi.
A Sinh nói.
Cái tên Tần Trăn này, An Thiên Tá cũng không xa lạ gì, Huệ Hải Phong, Phong Thu Nhạn, Lý Huyền, Vi Qua đều xuất thân từ Tịch Dương học viện, hiện tại đều là nhân vật vô cùng nổi danh tại Liên bang.
Nhưng người chân chính nguyện ý ở lại học viện, làm việc cho An gia và cống hiến cho Lạc Dương không nhiều.
Huệ Hải Phong hiện tại là Tổng thống Liên bang, Phong Thu Nhạn là người thừa kế Phong gia Quy Hải, Lý Huyền Lý gia mặc dù là hào phú bản thổ của Lạc Dương, nhưng hiện tại Lý gia do Lý Mặc Bạch làm chủ, đây không phải tên đơn giản, đôi khi khi khiến An Thiên Tá cảm thấy rất đau đầu.
Lý Huyền ở bên ngoài lâu dài, một năm trở về không được mấy lần.
Vi Qua lại không cần phải nói, hiện tại hắn là cục trưởng cục giám sát đặc biệt, là tai mắt của Liên bang, bây giờ lại đầu phục Thủ Hộ giả liên minh, càng không thể để An gia sử dụng.
Cường giả ở lại bên trong học viện, chỉ có Tần Trăn là nhất.
Có điều An Thiên Tá vẫn cho rằng Tần Trăn càng thích hợp chiến trường hơn, mà không phải lưu ở trong học viện dạy học, cho nên đã từng nhiều lần tự mình thuyết phục Tần Trăn gia nhập quân đội, nhưng đều bị Tần Trăn cự tuyệt.
Thông qua tiếp xúc, An Thiên Tá biết Tần Trăn không phải một người ngại khiêu chiến, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, nàng lại không nguyện ý rời khỏi học viện.
Nghe được việc Tần Trăn lại theo Chu Văn về An gia, khiến An Thiên Tá cảm giác hết sức cổ quái, suy nghĩ một chút đứng dậy nói:
- Chúng ta đi xem một chút.
A Sinh và An Tĩnh đứng dậy đi theo An Thiên Tá cùng nhau đi về phòng huấn luyện, bọn hắn cũng rất tò mò, Chu Văn cùng Tần Trăn đang làm cái gì.