Phương Minh Tô cũng biết, muốn rời khỏi Tân Nương đảo chỉ có cách đánh bại nữ nhân kia, bằng không giết chết toàn bộ Dị thứ nguyên sinh vật nơi này, bọn hắn vẫn không thể nào bảo toàn mạng sống.
- Lúc trước Nhân Hoàng có thể đánh bại Thiên Tai cấp cường giả Đế Thiên, tỷ phu hắn cũng có thể làm được.
Trong lòng Quý Mặc Tình ầm thầm cầu nguyện cho Phương Minh Tô.
Nhưng vừa nghĩ tới Phương Minh Tô là một nữ nhân, vẻ mặt Quý Mặc Tình lại trở nên phức tạp.
Trong lòng Phương Minh Tô làm sao không muốn giống Nhân Hoàng đòi nghịch thiên cải mệnh, đánh bại Thiên Tai cấp Dị thứ nguyên sinh vật, hơn nữa nàng quyết tâm nhất định phải làm được, bằng không chỉ còn con đường chết.
Nữ nhân kia nhìn Phương Minh Tô và hỏa diễm đầy trời, ánh mắt vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Phượng Hoàng viêm trên người Phương Minh Tô càng ngày càng mạnh, hỏa diễm sau lưng bao phủ thiên địa như Phượng Hoàng dực che trời, Phương Minh Tô vung ra một quyền, Phượng Hoàng viêm đầy trời như thác nước lao xuống.
Mãi đến trước mặt Phượng Hoàng viêm che khuất bầu trời, cuối cùng nữ nhân kia mới động, hắc đao trong ngực lần nữa ra khỏi vỏ, một đạo nguyệt ảnh lóe lên.
Phượng Hoàng viêm đầy trời trong nháy mắt bị đánh vỡ, áo giáp trên người Phương Minh Tô lần nữa bị chém.
Chẳng qua lần này, Phương Minh Tô thụ thương không ngã xuống lần nữa, Phượng Hoàng viêm trên người nàng giúp vết thương trên người và áo giáp lần nữa tốc độ cao khép lại, hai cánh sau lưng giương ra, lại từ một phương hướng khác lao về phía nữ nhân.
Trái tim Quý Mặc Tình như ngồi trên cáp treo, lên lên xuống xuống vô phương yên ổn.
Có điều thấy nữ nhân kia lần nữa chém Phương Minh Tô bị thương, mà Phương Minh Tô lại lại lần nữa khôi phục, liên tục mấy lần về sau, hi vọng trong lòng Quý Mặc Tình dần dần nhen nhóm tiếp.
- Được, nhất định được, Nhân Hoàng có thể đánh bại Đế Thiên, tỷ phu hắn cũng có thể đánh bại Thiên Tai sinh vật này…
Nhưng ý nghĩ này của nàng vừa mới xuất hiện, đột nhiên thấy được một cảnh tượng khó tin.
Thời điểm Phương Minh Tô lần nữa liều mạng thẳng hướng nữ nhân, nữ nhân kia không tiếp tục rút đao, chẳng qua con ngươi trong mắt nàng lại như mặt trăng, không ngừng diễn hóa.
Sau một khắc, chuyện bất khả tư nghị phát sinh, tất cả bốn phía phảng phất như đọng lại.
Hỏa diễm bay lên đứng im bất động, Phương Minh Tô bay trên không trung cũng dừng lại không tiến, Quý Mặc Tình kinh hãi há to miệng, một mực duy trì động tác kia, ngay cả tròng mắt cũng không chuyển động.
Toàn bộ Tân Nương đảo như biến thành một bức họa, bao quát tất cả những Dị thứ nguyên sinh vật khác, tất cả đều biến thành đứng im, giống cảnh vật trong bức họa không có sinh mệnh.
Chỉ có nữ nhân kia là vật sống, có thể đi lại, di chuyển trong bức họa.
Nàng đi đến bên người Phương Minh Tô, duỗi ngón tay ra, tiện tay xé mở Phượng Hoàng viêm dừng lại, mà Phượng Hoàng viêm đứng im bất động cứ như vậy bị xé xuống, sau đó bị nữ nhân kia tiện tay ném sang một bên.
Tay của nữ nhân kia không đình chỉ cử động, tiếp tục xé sạch sành sanh Phượng Hoàng ngoài thân Phương Minh Tô, sau đó đến áo giáp Thủ Hộ giả của Phương Minh Tô, tiếp theo đến y phục của nàng…
Tất cả mọi người ý thức đều rõ ràng, cũng có thể thấy mọi chuyện, nhưng thân thể không biết tại sao không cách nào động đậy.
Quý Mặc Tình mặc tình trơ mắt nhìn áo giáp Phương Minh Tô bị xé xuống, trong lòng đã tuyệt vọng.
Phương Minh Tô rất mạnh, nhưng đó là nhờ lực lượng áo giáp Thủ Hộ giả, hiện tại áo giáp Thủ Hộ giả đã bị nữ nhân kia tiện tay xé xuống, giống như vứt rác rưởi trên mặt đất, cảnh tượng tiếp theo dành cho Phương Minh Tô có thể nghĩ.
Bản thân Phương Minh Tô rất bình tĩnh, nàng biết mình đã không có cơ hội, nhưng trong lòng vẫn có mấy phần thoải mái:
- Hơn hai mươi năm trước, đáng nhẽ ta đã chết, hiện tại sống đủ hơn hai mươi năm đối với ta đã là ông trời cực kỳ chiếu cố.
Phương Minh Tô muốn muốn nhắm mắt lại chờ đợi tử vong phủ xuống, nhưng bên trong Thiên Tai lĩnh vực, đến việc nhắm mắt lại nàng cũng không làm nổi.
Tay của nữ nhân chỉ về phía Phương Minh Tô, hiện tại trên thân Phương Minh Tô đã không còn sót lại bất cứ thứ gì, nếu kéo xuống tiếp, chỉ có da thịt của nàng.
Đột nhiên, có một cỗ lực lượng kỳ dị như sóng cuốn, từng tầng từng tầng một khuếch tán bên trên Tân Nương đảo.
Tay của nữ nhân chỉ dừng một chút, không có tiếp tục vươn hướng Phương Minh Tô, quay đầu nhìn về phía vị trí trung tâm gợn sóng khuếch tán.
Tầm mắt Phương Minh Tô và Quý Mặc Tình vừa vặn nhìn thấy hướng kia, đã thấy trung tâm gợn sóng, đấy chính là vị trí Chu Văn đứng đằng xa.
Chỉ thấy trên thân Chu Văn nhộn nhạo lên từng vòng từng vòng gợn sóng, phảng phất không gian biến thành nước.
Trong không gian như đứng im này, ngón tay của Chu Văn lại hơi hơi động đậy, mỗi lần ngón tay kia động đậy, đều khiến không gian sinh ra một vòng gợn sóng.
Về sau, không chỉ là ngón tay, cánh tay, thân thể, đôi chân của Chu Văn dần dần chuyển động, như một nhân vật được vẽ trong bức tranh dần dần có sinh mệnh.
Ban đầu động tác không được lưu loát, sau đó chậm rãi trở nên hành động tự nhiên, tất cả chỉ vẻn vẹn trong vài giây đồng hồ mà thôi.
- Làm sao… Làm sao có thể…
Phương Minh Tô như gặp quỷ nhìn Chu Văn.
Thủ Hộ giả Niết Bàn của nàng đã là Khủng Cụ cấp, mà năng lực Khủng Cụ hóa bên trong Khủng Cụ cấp đã xem như đỉnh cấp tồn tại, thế nhưng bên trong Thiên Tai lĩnh vực của nữ nhân kia vẫn không có chút năng lực phản kháng nào.
Nhưng trên Chu Văn căn bản không có áo giáp Thủ Hộ giả, cũng không cảm thấy khí tức Dị thứ nguyên sinh vật, càng không có dấu hiệu dung hợp Thủ Hộ giả.
Thân thể của hắn bất luận nhìn thế nào, cũng chỉ là một thân thể nhân loại thuần túy, nhưng Phương Minh Tô không cách nào tin tưởng hắn chỉ là một nhân loại.
Bởi nhân loại Địa Cầu đã tiến hóa đến trình độ này, nàng vẫn chưa nghe nói có nhân loại nào dựa vào lực lượng bản thân tấn thăng Thần thoại.
Đừng nói Khủng Cụ cấp, ngay cả cấp độ Thần thoại, cũng không tìm nổi một nhân loại thuần túy, nếu không dựa vào Thủ Hộ giả tấn thăng Thần thoại, thì cũng phải sử dụng Thần thoại dịch.
Hiện tại đột nhiên nói cho Phương Minh Tô biết, có một người có thể sử dụng thân thể nhân loại, dựa vào lực lượng của mình chống lại Thiên Tai lĩnh vực, nàng vẫn không thể nào tin tưởng.
Coi như thấy tận mắt vẫn cảm thấy quá hư ảo.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt của nàng, Thủ Hộ giả Niết Bàn đang Khủng Cụ hóa đều không thể chống lại Thiên Tai lĩnh vực, mà hiện tại Chu Văn đã hoàn toàn khôi phục tự do, chẳng qua hành động thoạt nhìn vô cùng chậm chạp, giống như hành tẩu bên trong biển sâu.
Ban đầu hắn có thể động đậy ngón tay, chiếc nhẫn hình thằng hề đang tản ra Không gian ba động mãnh liệt.
Răng rắc!
Chiếc nhẫn phá toái, mặt nhẫn của chiếc nhẫn hình thằng hề chậm rãi bay lên, đồng thời không ngừng lớn lên, cuối cùng hóa thành một tấm mặt nạ thằng hề, che trùm lên mặt Chu Văn.
Trong tích tắc mặt nạ thằng hề và khuôn mặt Chu Văn hoàn toàn dung hợp, thân thể của hắn lập tức hoạt động vô cùng dễ dàng, phảng phất từ biển sâu trở về lục địa.
Thiên Tai lĩnh vực Không gian hệ, lại không cách nào lại giam cầm thân thể của hắn, cũng không cách nào lại ảnh hưởng tới động tác của hắn.
Hiện tại mặt nạ thằng hề kia mang theo nụ cười, tà dị, điên cuồng, khát máu và tràn đầy hi vọng.