Những lời này quá cuồng vọng, nhưng nhân loại quan chiến, chỉ càm thấy nhiệt huyết sôi trào.
- Nói rất hay, mắng rất tuyệt.
Hạ Lưu Xuyên không khỏi tán thưởng lên tiếng.
- Có điều chỉ là một đồ đần sống lâu mà thôi, ha ha, thú vị.
Trương Xuân Thu cười rớt nước mắt.
- Tự nhiên cảm thấy, nếu có một tên bằng hữu như vậy cũng không tệ.
Độc Cô Ca vẫn luôn yên lặng, đột nhiên mở miệng nói một câu.
- Đáng tiếc, hắn nói hắn không kết giao bằng hữu nữa.
Trương Xuân Thu nói.
- Ta coi hắn như bằng hữu, hắn có nguyện ý kết giao bằng hữu với ta hay không chẳng liên quan?
Độc Cô Ca nói không biểu cảm.
- Lời này được.
Trương Xuân Thu phát hiện không cách nào phản bác Trương Xuân Thu.
- Lời nói này rất đúng, người thú vị như vậy, ta cũng muốn mặt dày nhận làm bằng hữu.
Hạ Lưu Xuyên cười nói.
Mà Cửu Việt kia đã cực kỳ phẫn nộ, trong chốc lát tiến nhập Khủng Cụ hóa, muốn triệt để giết chết Chung Tử Nhã.
Tâm tình Chu Văn thấp thỏm, Chung Tử Nhã thụ thương rất nặng, những vết thương kia là thật không phải giả, nếu tiếp tục chiến đấu nữa, chỉ sợ gặp nguy hiểm quá cao.
Nhưng Chung Tử Nhã không hề từ bỏ dự định chiến đấu, lần nữa chiến đấu với Cửu Việt.
Chẳng qua lần này, mặc dù Cửu Việt vẫn chiếm ưu thế, nhưng hắn không thể giống lúc trước hoàn toàn áp chế Chung Tử Nhã.
Năng lực chiến đấu của Chung Tử Nhã đang không ngừng tăng lên.
Không, không nên nói năng lực chiến đấu, lực lượng mạnh lên, bởi hắn lý giải đối với lực lượng và cảnh giới càng ngày càng mạnh, dùng tốc độ khó tin trưởng thành.
- Không. . . Không có khả năng. ..
Cửu Việt cơ hồ không tin được trên đời lại có chuyện này.
Trong thời gian ngắn như vậy, Chung Tử Nhã tựa hồ đã hoàn toàn lý giải hấp thu năng lực và cảnh giới của hắn thể hiện.
Những thủ đoạn đã dùng qua, hiện tại vô dụng đối với Chung Tử Nhã, Cửu Việt nhất định phải dùng năng lực mới hoặc lý giái quy tắc cao cấp hơn mới có thể tiếp tục áp chế Chung Tử Nhã.
Đồng dạng Không gian hệ, Khủng Cụ cấp, Cửu Việt đều chiếm ưu thế, ngay cả lý giải và cảnh giới của hắn đều vượt mức quy định.
Hiện tại ưu thế này, đang bị tốc độ cao san bằng, vẻ mặt Cửu Việt triệt để thay đổi.
Hiện tại Cửu Việt chỉ muốn nhanh chóng giết chết Chung Tử Nhã, Dị thứ nguyên sinh vật kia dùng hết khả năng đem lực lượng thân thể Cửu Việt phát huy tới cực hạn, cuối cùng lưu lại một vết thương trên người Chung Tử Nhã.
Chẳng qua vết thương kia, không phải trí mạng mà tỷ lệ làm bị thương Chung Tử Nhã càng ngày càng thấp.
Con ngươi Chung Tử Nhã đã biến thành huyết sắc, tà ác và điên cuồng khiến vẻ mặt Cửu Việt xuất hiện vể kinh hoàng.
- Ngươi không nên tới.
Chung Tử Nhã bị Cửu Việt bắt được, nhưng lúc này Cửu Việt không có vui sướng vì đắc thủ, trong lòng hắn ngược lại cảm giác không ổn.
Răng rắc!
Cổ Chung Tử Nhã lần nữa bị Cửu Việt bóp gãy, chẳng qua lần này hắn bóp con rối.
Con ngươi Cửu Việt co vào, lần này hắn không thể nhận ra đó là phân thân của Chung Tử Nhã.
Ý thức được chuyện không ổn, muốn lợi dụng lực lượng Không gian hệ thuấn di, tuy nhiên lại phát hiện, Chung Tử Nhã đã đến sau lưng hắn, bờ môi nhuộm máu đang kề sát tai hắn nói:
- Ta sẽ chặt đầu của ngươi.
Bành!
Cửu Việt chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến một cỗ cự lực, thân thể không tự chủ hướng về phía trước bay ra ngoài.
Cửu Việt muốn kéo dài khoảng cách, lại đột nhiên phát hiện, thân thể giống như bị khóa lại, lại không cách nào kéo dãn không gian, mà thân thể của hắn từ trạng thái Khủng Cụ hóa trở lại bình thường.
Cửu Việt cảm thấy trên lưng mình có đồ vật gì đó, nhưng hắn lại không nhìn thấy, đó là huyết sắc chú văn quỷ dị, khắc trên lưng hắn, tản khí tức quỷ dị.
Cửu Việt không có thời gian kiếm tra trên lưng mình rốt cuộc có đồ vật gì, bởi Chung Tử Nhã đã xuất hiện đằng sau hẵn, hai tay nắm Thái Cổ tiên kiếm, dùng tốc độ siêu nhanh, chém về phía cổ hắn.
Oanh!
Một hư ảnh thoát ra khỏi thân thể Cửu Việt, mặc dù còn cơ hội liều mạng, thế nhưng Dị thứ nguyên sinh vật không muosnon cầm mạng của mình đi đọ sức.
Tựa như Chung Tử Nhã nói, thực lực chân chính của hắn không chỉ vậy, bởi thực lực chân chính của hắn có thể tùy tiện bóp chết Chung Tử Nhã, hắn không muốn liều mạng.
Thời điểm hư ảnh kia phi thăng, quay đầu lại nhìn thoáng qua, cái nhìn này lại làm cho hắn gần như tức giận thổ huyết.
Chỉ thấy Thái Cổ tiên kiếm trong tay Chung Tử Nhã, treo trên cổ Chung Tử Nhã, lưỡi kiếm đã dán vào làn da, nhưng không chém xuống.
- Cái này… Khốn nạn…
Hư ảnh lập tức hiểu dưới tình huống này dừng kiếm không chém xuống, cái này chỉ có một khả năng, đó là nhất kiếm ban đầu của Chung Tử Nhã không dự định chém xuống, bẳng không lực lượng và tốc độ kia không cách nào tạm dừng, tất cả chỉ đe dọa hắn.
Dưới tình huống này, Chung Tử Nhã dám làm loại sự tình này, nếu như bị hắn nhìn ra đây chỉ là hư chiêu, hư ảnh hoàn toàn có cơ hội thừa cơ giết chết Chung Tử Nhã.
Nhưng Chung Tử Nhã không chỉ làm, mà hư ảnh kia thật sự bị dọa, không thể nhìn ra một kiếm kia hư thực thế nào?
- Qủa nhiên là đồ đần.
Chung Tử Nhã nhìn thoáng qua hướng hư ảnh phi thăng, lẩm bẩm nói một câu, trả kiếm về vỏ.
Quang ảnh kia trong hư không lay động một cái, sau đó trong nháy mắt bắn vào hư không biến mất không thấy gì nữa.
- Ha ha, người này thật thú vị.
Hạ Lưu Xuyên cười không nhặt được mồm.
- Đây không phải thú vị mà lấy mạng mạo hiểm, nếu Dị thứ nguyên sinh vật kia nhìn ra một kiếm kia của hắn chỉ là hư chiêu, chỉ sợ hiện tại hắn đã chết.
Độc Cô Ca nghiêm mặt nói.
- Dưới tình huống này còn dám trảm một kiếm kia, người này không phải kẻ điên thì cũng là một tên ngu ngốc.
Vẻ mặt Trương Xuân Thu cổ quái nhìn Chung Tử Nhã trên đài nói.
- Hắn không giống kẻ điên.
Độc Cô Ca nói.
- Cho nên hắn là một kẻ ngu ngốc.
Hạ Lưu Xuyên nói.
- Ngớ ngẩn sao? Rất tốt.
Trương Xuân Thu như suy nghĩ điều gì nói.
Bên trên cách đầu đài, Cửu Việt lần nữa khôi phục khống chế thân thể, ảnh mắt phức tạp nhìn Chung Tử Nhã, cũng không nói gì nữa, chẳng qua hai tay ôm quyền hơi hơi thi lễ một cái, sau đó nhận thua thối lui ra khỏi cách đấu đài.
- Nhã. . . Nhã. . . Nhã. . .
Lúc này nhân loại quan chiến, không ít người hô vang tên Nhã, thậm chí tạm thời quên sự thật Nhã chỉ có nửa huyết thống nhân loại.
Nhã đứng bên trên cách đấu tràng, mặc dù toàn thân nhuốm máu, tuy nhiên lại để cho người ta thấy mà sợ, rất nhiều Thủ Hộ giả không dám khiêu chiến.
Nguyên bản Khủng Cụ Thủ Hộ giả đã ít, có được lĩnh ngộ cảnh giới như Nhã còn ít hơn, mà bên trong số Thủ Hộ giả nguyện ý xuất chiến, không ai dám chắc đánh bại hắn.
Đột nhiên, Nhã bị bắn ra khỏi cách đấu tràng Ma phương, đồng thời bài danh trên bảng xếp hạng cũng mất tên Nhã.
Tất cả mọi người đầu tiên đều ngẩn người, sau đó đột nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra, trong lúc nhất thời toàn bộ Liên bang và hải ngoại đều như ong vỡ tổ.