Trước khí đến, Chu Văn hỏi qua Nguyệt Thần, bộ dáng bình đảo thuốc thế nào, Nguyệt Thần lại nói cho hắn biết, ra Quế Hoa lâm về sau, hắn liếc mắt có thể thấy, rất dễ dàng phân biệt.
Hiện tại Chu Văn biết tại sao có thể liếc mặt nhận ra, đồ vật màu trắng kia rõ ràng là một tòa núi hình vòng cung, Nguyệt Thần lại bảo thứ kia là đảo bình thuốc.
Chu Văn biết sẽ không nhận nhầm, bởi phụ cận núi hình vòng cung đều có màu xám, chỉ có tòa này màu trắng, thoạt nhìn đặc biệt bắt mắt.
Theo Chu Văn biết núi hình vòng cung trên mặt trăng được hình thành từ rất nhiều thiên thạch oanh kích tới, có điều núi hình vòng cung màu trắng này theo phía trên, nhìn về phía bên trong núi hình vòng cung nhìn lại.
Mà vách núi bên trong núi hình vòng cung cũng không cao, tầm hai ba trăm mét, Đại Uy Kim Cương Ngưu nhảy lên đi xuôi theo phía trên núi hình vòng cung.
Vách núi bên trong núi hình vòng cung lại cao hơn rất nhiều, khoảng chừng gần ngàn mét, không gian bên trong lớn hơn so với thời điểm nhìn bên ngoài nhiều.
- Thứ này nếu là đảo bình thuốc, cái này phải dùng bao thuốc lớn thế nào mới xứng với nó đây? Mà dược hoàn nó bào chế ra lớn thế nào? Nhân loại có thể ăn được sao?
Chu Văn vừa nghĩ vừa dò xét bên trong núi hình vòng cung.
Chu Văn không phát hiện ra đồ vật gì giống dược hoàn, ngay cả một tàng đá hình viên cũng không có, bên trong núi hình vòng cung giống như được nước thanh tẩy qua.
Đến một góc trong núi, có một đầu thỏ trắng lớn ghé đầu ngủ, mà con thỏ trắng kia lớn lạ thường, chỉ sợ đứng lên thôi, độ cao không xê xích với độ cao hiện tại của Chu Văn là bao, toàn thân nó trắng như tuyết, lông mượt mà.
Nếu đem nó đặt trong tiệm đồ chơi, còn tưởng rằng nó là thú nhồi bông cỡ lớn.
- Chẳng lẽ sinh vật này chính là Thỏ Ngọc đào dược trong truyền thuyết sao?
Chu Văn đã theo Nguyệt Thần nơi đó biết, sinh vật thủ hộ Bất Tử dược chính là Thỏ Ngọc.
Thấy Thỏ Ngọc gục ở chỗ này đi ngủ, Chu Văn cảm giác mình tốt nhất không nên kinh động nó, tranh thủ thừa dịp nó đang ngủ lấy đi Bất Tử dược.
Mặc dù nghe Nguyệt Thần nói cầm tín vật của nàng, Thỏ Ngọc sẽ không làm khó Chu Văn, có điều Chu Văn vẫn cảm thấy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Mặc vào Ẩn Hình y, tiến nhập vào bên trong núi hình vòng cung, đồng thời sử dụng Đế Thính không ngừng quét hình phụ cận Thỏ Ngọc, cố gắng tìm Bất Tử dược trong truyền thuyết.
- Kỳ quái, tại sao lại không có? Chẳng lẽ nói Bất Tử dược đã bị Thỏ Ngọc ăn rồi sao?
Chu Văn cảm thấy khả năng này rất lớn.
Dù sao loại đồ tốt kia, Thỏ Ngọc ngày ngày trông coi, kiểu gì cũng có ngày thèm không nhịn được nuốt ăn?
Thời điểm Chu Văn đang do dự có nên đánh thức Thỏ Ngọc hay không, đầu Thỏ Ngọc nằm rạp trên mặt đất đột nhiên dựng lên lỗ tai, lỗ tai động mấy lần, sau đó đầu ngẩng lên, nhìn về phía vị trí Chu Văn.
Chu Văn vội vàng thu hồi Ẩn Hình y, hiện ra thân hình, đồng thời đem minh châu vào ngọc giản ra ngoài, để trước mặt Thỏ Ngọc lung lay nói:
- Ta được Nguyệt Thần ủy thác tới, muốn mượn một chút Bất Tử dược về dùng một chút…
Lời Chu Văn vẫn chưa nói xong, đã cảm giác có chút không đúng.
Nguyên bản Thỏ Ngọc thoạt nhìn dịu dàng ngoan ngoãn, thấy được minh châu và ngọc giản trong tay Chu Văn về sau, hai mắt lập tức sung huyết biến đỏ, lông mao trên người dựng đứng, giống như bò tót nổi giận.
- Ta thèm vào, cái này do Nguyệt Thần nói, nể mặt mũi nàng đừng làm khó ta?
Chu Văn cảm giác mình khẳng định bị Nguyệt Thần lừa.
Thời điểm Chu Văn còn đang ôm suy nghĩ, Thỏ Ngọc đã đứng thẳng chân sau lên, không biết lấy từ nơi nào một cái ngọc bổng ôm trong ngực.
Một giây sau, Thỏ Ngọc nhảy lên một cái, giống như hỏa tiễn trực tiếp bay lên giữa không trung.
Chu Văn còn đang kỳ quái, cái tên này nhảy cao như vậy làm gì? Lại lập tức kinh hãi phát hiện, thân thể Thỏ Ngọc trên không trung không ngừng bành trướng, trở nên to lớn vô cùng, ngay cả chày ngọc trên ngực nó cũng biến to lớn theo.
- Ta đi!
Chu Văn thấy uy thế của Thỏ Ngọc cực kỳ kinh khủng, chính mình chỉ sợ không phải đối thủ, vội vàng triệu hoán ra Bạo Quân Bỉ Mông.
Bạo Quân Bỉ Mông trực tiếp Cự Đại hóa, hai vuốt hướng lên nắm, đón nhận chày ngọc.
Ầm ầm!
Thân thể Bạo Quân Bỉ Mông chấn dộng mãnh liệt, lưng không tự chủ được uốn lượn, nham thạch dưới chân vỡ vụn ra.
Phốc!
Bạo Quân Bỉ Mông dưới tình huống sử dụng Lực Lượng Tuyệt Đối, lại bị oanh kích bắn ra máu tươi.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Thỏ Ngọc một đâm tiếp một đâm oanh kích xuống, giống như đảo dược, mà Bạo Quân Bỉ Mông dưới tình huống sử dụng Lực Lượng Tuyệt Đối bị oanh kích vô phương động đậy, chỉ có thể ở phía dưới bị động ăn đòn.
Cũng may Bạo Quân Bỉ Mông có được Lực Lượng Tuyệt Đối, nếu đổi thành Thần thoại Phối sủng khác, chỉ sợ không đến hai lần đã bị Thỏ Ngọc nện thành cám.
- Lực lượng thật đáng sợ, cái tên Thỏ Ngọc này không phải Khủng Cụ sinh vật chứ?
Chu Văn thấy Bạo Quân Bỉ Mông liên tục bị oanh kích, trong miệng không ngừng phun máu tươi, mắt thấy không chịu nổi, đã lập tức biết Thỏ Ngọc cũng không phải Thần thoại Dị thứ nguyên sinh vật bình thường.
Ngay đó hắn không do dự nữa, đem Thất Hải Long Vương bị Thái Cổ bào tử ký sinh ra, mặc dù nơi này không phải hải dương, Thất Hải Long Vương không phát huy ra lực lượng mạnh nhất, thế nhưng Khủng Cụ cấp vẫn là Khủng Cụ cấp, nếu sử dụng Khủng Cụ hóa, làm sao vẫn mạnh hơn Thần thoại sinh vật bình thường nhiều.
Thất Hải Long Vương vừa ra ngoài, dưới mệnh lệnh của Chu Văn, trực tiếp Khủng Cụ hóa, sau đó phun ra hàng loạt chất lỏng kết dính như nhựa cây, độ dính càng lúc càng lớn, nó làm sao cũng không rút ra được.
Thỏ Ngọc phẫn nộ gào rít, liều mạng dùng sức, nhưng đem chày ngọc rút ra một chút về sau, chất lỏng màu trắng như keo tựa như vô số sợi tơ nhện gắt gao kéo lại.
Thất Hải Long Vương không ngừng bắn ra chất dính, độ dính càng ngày càng chắc.
Chu Văn vui mừng quá đỗi, biết mình xem như vận khí, năng lực của Thất Hải Long Vương vừa vặn khắc chế Thỏ Ngọc.
Thỏ Ngọc không rút chày ngọc ra được, lập tức gấp lên, bỏ chày ngọc, trực tiếp dùng chân trước vồ về phía bên trong núi hình vòng cung, muốn trực tiếp xé nát Thất Hải Long Vương.
Thất Hải Long Vương cũng không cam chịu yếu thế, bắn ra hàng loạt chất dính, nghênh hướng móm vuốt của Thỏ Ngọc.
Móng vuốt của Thỏ Ngọc động vào chất lỏng dính, lập tức bị dính trụ, móng của nó đặt bên trong núi hình vòng cung, bị dính trụ vô phương tránh thoát.
Nó càng giãy dụa, chất dính trên người càng ngày càng nhiều, ngày khiến nó vô phương động đậy.
Thỏ Ngọc phẫn nộ, trên thân quang hoa đại phóng, thân thể càng lúc càng lớn, so với hình thế Bạo Quân Bỉ Mông còn lớn hơn nhiều, không bao lâu Bạo Quân Bỉ Mông so với nó chẳng khác gì hài nhi với người lớn.
Mặc dù vậy, Thỏ Ngọc vẫn vô phương thoát khỏi nhựa dính của Thất Hải Long Vương.
Chu Văn vui mừng quá đỗi, Thỏ Ngọc rõ ràng là sinh vật thuần túy về lực lượng, mà trạng thái Khủng Cụ hóa của nó cũng thuần lực lượng, vừa lúc bị năng lực Thất Hải Long Vương khắc chế.
- Thỏ Ngọc, đem Bất Tử dược của ngươi cho ta mượn một lát, ta sẽ thả ngươi.
Mắt thấy Thỏ Ngọc làm sao giãy dụa cũng không tránh thoát, Chu Văn đứng trên đỉnh đầu Thất Hải Long Vương nhìn Thỏ Ngọc nói.