191. Ám vệ phản thùng vốn là một trong những thuộc hạ xuất sắc của CEO bản triều, kéo theo một đống phiền phức là tôi mà vẫn có thể chạy thoát vào vùng núi sâu ngoại thành. “Vốn định đem ngươi giao cho Vương tiên sinh xử trí… Hựm…” Trong lúc đột phá vòng vây, ám vệ này đã bị thương, nói được mấy tiếng liền ho ra một ngụm máu, nhưng thanh đao kề trên cổ tôi vẫn chưa từng buông lỏng, còn vì run rẩy mà cứa ra vài vệt máu nông sâu. Đang bị trói như cây giò ngồi bệt dưới đất, tôi đặc biệt thức thời mà vội vàng phối hợp: “Ta không chạy không trốn, ngoan ngoãn nghe lời ngươi, ngươi đem ta về nộp cho Vương tiên sinh đi.”
Tôi không sợ gã đem mình nộp cho ai. Với tính cách của đám trí sĩ rởm anh hùng bàn phím đó, cho dù có tóm được tôi, bọn họ cũng sẽ kính thỉnh tôi về cung không thiếu một cọng lông chân, nhân tiện bán đứng luôn ám vệ kia để giữ mạng mình. Tôi chỉ sợ…
Tay ám vệ lại ho khan một tiếng, giọng đầy bất đắc dĩ: “Đáng tiếc chỉ sợ bệ hạ đã phái trọng binh lùng sục khắp nơi, ta không có cách nào áp giải ngươi đến chỗ thẩm vấn, chỉ đành cho ngươi chết tử tế ở đây. Ngươi được lợi quá rồi!”
Đệch, tôi sợ, chính là cái này đây!
192. “Vị tráng sĩ này ngươi đừng kích động, có chuyện từ từ nói!” Mắt thấy gã đang định đem mình ra tế thiên địa ngay tại chỗ, tôi vội vã la lên mong gã bình tĩnh lại. Nhưng gã không có một chút dấu hiệu nào tỏ ra muốn bình tĩnh, nhấc tay giơ đao lên cao rồi chém xuống. Cái sọ nhỏ này của tôi, sắp phải lìa xa cái cổ mà nó đã yêu thương gắn bó hai mươi bảy năm trời.
193. Giữa lúc hoảng hốt, tôi theo phản xạ mà nhắm tịt mắt, chờ đợi giây cuối của cuộc đời. Không giống như nhân vật trong phim ảnh hay tiểu thuyết trước khi chết đủ loại kí ức được quay chậm như đèn kéo quân, lúc này, trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Chẳng còn gì khác ngoài ba chữ “Sở Duệ Uyên” lặp đi lặp lại không ngừng.
194. Tôi cứ cho rằng quá tam ba bận, phen này mình lại sắp chưa đến tuổi nhi lập đã toi đời. Ai biết, chờ nửa ngày vẫn chưa thấy lưỡi đao chém xuống. Thay vào đó, bên cạnh vang lên từng trận tiếng đao kiếm va chạm. Tôi mở to mắt, thấy một vị anh hùng không biết từ trên trời rơi xuống lúc nào, đang quần nhau với ám vệ phản thùng. Vị thiếu niên anh hùng tuy võ công cũng chỉ bình bình, nhưng may sao tay ám vệ lại đang bị thương, vết đâm dưới bụng chảy máu ròng ròng, càng lâu càng rơi xuống thế hạ phong. Đấu qua đấu lại chừng trăm chiêu, cuối cùng, thiếu niên đâm trúng một kiếm vào giữa ngực tay ám vệ.
195. Tôi có chút hoảng hốt mà nhìn khuôn mặt đẹp đẽ lại quen thuộc của vị ân nhân vừa cứu sống mình, đến tận khi dây trói trên người đều được cởi ra, vẫn chưa thể thốt nên lời. Trái lại, vị “cố nhân” dung mạo y hệt khi xưa, thân thể cường tráng hơn kiếp đầu tiên một chút đã mở lời trước: “Ta cứu ngươi một mạng, ngươi đến một câu cảm ơn cũng không nói sao?” Lúc này tôi mới hồi thần, vội chắp tay: “Đa tạ ơn cứu mạng của thiếu hiệp! Dám hỏi thiếu hiệp danh tính ra sao, trú ở phương nào? Chờ ta trở về nhà, nhất định sẽ sắm sửa hậu lễ đến cửa tạ ơn.” Người nọ xua xua tay: “Ta đang chuẩn bị lên đường rong ruổi giang hồ, đi khắp đại giang nam bắc, sơn xuyên hà lưu; chưa đến dăm ba năm sợ chưa thể quay về. Cảm ơn gì đó miễn đi.”
Tôi thầm nghĩ y chắc hẳn học được một thân võ nghệ với ám vệ kia của Sở Duệ Uyên, muốn làm một du hiệp tiêu sái tự tại giống như phụ thân y ngày trước, nhưng ngoài miệng chỉ có thể nói: “Đại ân đại đức của thiếu hiệp to lớn dường này, đâu có lẽ nào không báo đáp.” Y cười tươi: “Nói ân đức, cũng là ngươi trồng quả thiện trước. Nếu không phải 5 năm trước khi thấy ta bị đại cữu lăng nhục, ngươi sai người ra cứu, thì hôm nay lúc ở trong thành ta cũng sẽ không chú ý tới ngươi, từ đó một đường theo tới đây.”
Tôi chưa từng nghĩ năm đó chỉ xuyên qua cửa xe nhìn nhau một cái, mà y lại nhớ được mình; vì thế đần ra một hồi mới bảo: “Là ngươi?” Y gật đầu: “Là ta.” Tôi bèn đáp bồi: “Hôm đó ta thực sự có lòng muốn giúp ngươi, nhưng vẫn là vị đại hiệp kia ra tay sớm hơn một bước.” Y cười bảo: “Nghĩa phụ đích thực là cổ đạo nhiệt tràng (*), ta muốn học theo người cầm kiếm rong ruổi giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa.” Tôi còn đang định tán dương, y đã quay đầu nhìn về hướng nào đó trong rừng, sau đó bảo: “Xem ra người muốn cứu ngươi đã đến rồi, ta đi trước một bước.” Nói xong, chọn một hướng khác rời đi.
(*) Cổ đạo nhiệt tràng: Hành xử theo phép cổ, lòng dạ nhiệt tình. Ý nói chính trực, lương thiện, có tấm lòng nghĩa hiệp.
Kết luận của #team_nhan_khống_sùng_niên_hạ#: Qua quá nhiều trùng hợp, có thể thấy vốn dĩ Yến An mới là cp do ông trời sắp đặt, Uyên xen vào chống lại thiên mệnh, vì thế bị phạt hai kiếp long đong ╭(╯ε╰)╮ :chaytoekhoi:
196. Tôi nhìn theo bóng lưng “cố nhân” vừa cứu mạng mình khuất dần giữa rừng sâu núi thẳm, thì từ hướng y nhìn ban nãy bất chợt truyền đến tiếng người xôn xao. Chẳng bao lâu, hình ảnh Sở Duệ Uyên dẫn đầu thị vệ, tinh binh hiện ra trong tầm mắt.
197. Vừa trông thấy tôi, CEO bản triều lập tức chạy tới, tôi cũng chạy về phía hắn, một lát sau, thì nhào vào lòng hắn.
“Mính Chi, Mính Chi…” Hắn ôm tôi thật chặt, toàn thân run rẩy, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào: “Ta tưởng rằng ngươi…”
Lúc này, tôi chợt mơ hồ ngộ ra trong minh minh cái gọi là “nhân duyên tạo hóa, chung đắc sinh thiên” (*), bất giác ôm ghì lấy hắn, miệng nói: “Kiếp này, ta nhất định sống với bệ hạ đến bạch đầu giai lão.” Sở Duệ Uyên dần bình tĩnh lại, gật đầu: “Khanh Khanh đã nói thế, thì đừng phụ trẫm, phải trường mệnh trăm tuổi, cùng trẫm trải qua kiếp này.”
(*) Minh minh hay u minh, là cõi hoang sơ của tự nhiên và tâm thức trong quan niệm Phật giáo. Nhân duyên chính là một chuỗi nhân quả tụ tán, luôn chừa cho người ta một con đường.
198. Sau đó, tôi bị hắn vác về cung, làm một trận đã đời. Đã đời tới mức tôi có chút hoài nghi, cứ tinh bì lực tẫn thế này, trước khi trường thọ trăm năm tôi đã sớm thận hư.
199. Nhưng, thế thì đã làm sao. Có đầu trên cổ, có thâm tình thắm thiết trong tim, có tuyệt thế mĩ nhân đè trên người… Phải tranh thủ hành lạc, Vu Sơn vân vũ, mới không phụ tam sinh tam thế một mối tình duyên.
— CHÍNH VĂN HOÀN —