171. Ba năm bảo dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Với tôi mà nói, chỉ là từ 22 tuổi lên thành 25 tuổi. Nhưng với tiểu thái tử, lại là từ một đứa bé sơ sinh chỉ biết nằm ngửa khóc oa oa, trở thành một đứa trẻ biết gọi “Phụ hoàng”, “Mẫu hậu”, biết chạy lon ton khắp trong cung ngoài vườn, đọc thuộc vài câu thi thư đơn giản.
172. Từ sau khi nhận biết được mọi người, tiểu thái tử càng ngày càng thân thiết với tôi, bảo nó là con trai CEO bản triều, chẳng thà bảo nó là con của bổn cung. Cách giải thích thông thường của tôi là tôi có thể chất hoà ái dễ gần, còn cách giải thích official của Sở Duệ Uyên là do “nghiêm phụ từ mẫu”, hắn gửi gắm kì vọng vào thái tử, yêu cầu lại cao, trong khi tôi lúc nào cũng nuông chiều thằng bé.
173. Tôi không nuông chiều mà được chắc!
174. Con trai tôi quá sức là xinh đẹp! Theo như Ninh công công nói, tiểu thái tử trông giống kim thượng hồi nhỏ như khuôn đúc. Nó chính là Sở Duệ Uyên phiên bản mini, bán moe. Phường nhan khống căn bản là không thể cưỡng lại được! Cho dù biết rõ hôm nay nó đã ăn 5 miếng bánh, nhưng khi nó nhìn mình mắt long lanh, miệng gọi “ba ơi, ba ơi”, tôi vẫn không nhịn được mà đút cho nó thêm một miếng.
175. Kì thực tiểu thái tử vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, chưa từng tùy ý gây chuyện vượt quy củ, còn bé xíu xiu đã biết cố gắng học hành. Những chuyện tôi có thể nuông chiều nó, cùng lắm là cho nó thêm miếng bánh ngọt hay mấy hạt đậu tẩm đường. Trong lòng tôi hiểu rõ, trong những chuyện nhỏ nhặt này Sở Duệ Uyên vẫn phải tỏ ra nghiêm khắc không khoan nhượng, chẳng qua là muốn thái tử càng thêm thân thiết với tôi, mong rằng sau này nó lớn lên biết rõ mọi chuyện vẫn sẽ coi tôi như mẫu hậu thân sinh.
176. Ơn vua chừng đó, chỉ có thể lấy tâm để báo, lấy thịt để đền.
177. Ờm, gần đây đền thịt có hơi mãnh liệt lại thường xuyên. Tần suất gần như là mỗi ngày đền một lượt.
178. Tôi bị ép khô suốt mấy ngày trời, khó khăn lắm có một ngày nghỉ về thăm nhà, mới biết vì sao Sở Duệ Uyên gần đây high đến thế. Ờm, cha của Phương Tuyết Oánh được điều nhiệm về kinh rồi. CEO bản triều kiếp trước không có dịp gặp đồng hương của tôi, thế mà kiếp này vẫn soi động tĩnh bên nhà họ Phương, trí nhớ còn tốt hơn tôi tưởng. Còn về chuyện vì sao hắn vẫn để Phương phụ vào kinh, có lẽ là muốn thể hiện với tôi: cô ả kiếp trước tôi lấy làm tiểu thiếp, vốn chả có gì quan trọng, không đáng để bận tâm. Nhưng trời tính không bằng người tính, giấm hai kiếp trước hắn còn chưa nuốt xong, Phương Tuyết Oánh lại tiếp tục vào cửa nhà tôi.
179. Chỉ là lần này y không làm con dâu, mà làm con gái nuôi của mẹ tôi.
180. Chuyện là thế này: Chị dâu tôi 8 năm trước sinh đôi một trai một gái, 3 năm trước sinh con trai thứ hai, gần đây lại mang bầu tiếp. Để cầu phúc cho con, gần đây chị ấy thường cùng mẹ tôi đi đến các chùa miếu trong kinh thành. Sau đó, hai người liền gặp được đồng hương của tôi. Chị dâu và Phương Tuyết Oánh càng trò chuyện càng thấy hợp nhau, chỉ hận không thể cắt máu ăn thề, à nhầm, kết nghĩa kim lan. Chị dâu thương tiếc Phương Tuyết Oánh đang bị Phương gia chờ được giá liền bán đi, muốn giúp y một tay. Vì thế, mẹ tôi, nhất phẩm mệnh phụ, thừa tướng phu nhân liền nhận vị đồng hương của tôi làm nghĩa nữ, đồng thời bảo với Phương phủ bà muốn tự tay sắp xếp hôn sự cho Phương Tuyết Oánh. Một gia đình quan viên tứ phẩm vừa vào kinh như Phương gia, kiếm đâu ra được chuyện tốt như thế, còn không ưng vội. Vì thế, người kiếp trước nữa là tiểu thiếp của tôi, kiếp này liền trở thành nghĩa muội của tôi.