141. Chờ Sở Duệ Uyên xử lí xong công vụ trở về, tôi bèn đàng hoàng nghiêm túc mà nói chuyện với hắn. Tôi trao đổi với hắn chủ yếu hai việc: thứ nhất, cảnh báo một cách ý nhị rằng đám thái giám bên cạnh hắn cần phải dạy bảo lại rồi; thứ hai, bày tỏ mình tuy rằng không nỡ, không cam lòng, nhưng xét tới việc hắn rốt cuộc vẫn là hoàng đế, nếu hắn cần lập phi sinh con, tôi cũng không phải là không thể chấp nhận.
Lúc nói ra những lời ấy, thái độ tôi cực kì nghiêm túc, thế mà Sở Duệ Uyên nghe xong lại cười, kéo tôi ôm gọn vào lòng: “Mính Chi ngốc của trẫm, sao lại ngốc đến thế này.”
142. … Hắn trùng sinh chuyến này cái gì cũng tốt, mỗi tội lắm lúc cứ cảm thấy hắn đang lấy tư cách trưởng bối mà cư xử với mình. Lúc hai chúng tôi vừa mới trùng phùng, hắn cư xử với tôi như với cháu; mà bây giờ, có lúc thấy hắn đối với mình như đối xử với con.
Đương nhiên, ông bố xịn sẽ không đời nào như hắn, chính sự chưa bàn xong đã bắt đầu lột quần áo, chuỵch con dzai.
143. Đến lúc lăn lộn chăn gối xong xuôi, Sở Duệ Uyên lại ôm tôi vào lòng bảo: “Mính Chi không cần để tâm. Hoàng thúc Thụy Vương gia vốn tư chất không tồi, mấy đứa con đích thứ đều được giáo dưỡng thành nhân tài hữu dụng học vấn hơn người. Đợi vài năm nữa, chúng ta có thể chọn trong đám con cháu của hoàng thúc một đứa thông minh lanh lợi, nhận làm con nuôi của chúng ta. Hoàng thúc là em cùng cha cùng mẹ với phụ hoàng, giang sơn này cũng không sợ bị coi là không người thừa kế.”
Hắn có thể nói ra những lời này, là đặt tôi lên trên chuyện truyền dòng nối dõi. Khỏi nói tôi cảm động đến mức nào, nhảy bổ lên đè hắn xuống giường hôn lấy hôn để, sau đó, liền bị hắn đè ngược trở lại, chuỵch lấy chuỵch để.
144. Đợi đến lần thứ hai đánh trống thu quân, tôi vừa nghịch tóc hắn vừa cười bảo: “Bệ hạ bảo ta ngốc, người mới ngốc.” Không chờ hắn kịp phản ứng, tôi vội vàng nói tiếp nửa câu sau: “Lấy sức của bệ hạ, muốn tìm một phụ nữ đồng ý sinh con sau đó rời đi, giữ kín bí mật cả đời nào có khó gì. Nếu bệ hạ không muốn hành phòng cùng cô ấy, cũng không phải không có cách.”
Sau đó, tôi phổ cập ngắn gọn kiến thức khoa học hiện đại về sinh sản và giới tính cho CEO bản triều, đặc biệt là nguyên lí thụ phấn chỉ cần đưa phấn hoa vào đầu nhụy, không nhất thiết nhụy đực và nhụy cái phải tiếp xúc với nhau. Sau đó, hắn liền cùng tôi nhụy đực tiếp xúc nhụy cái (giả) một phen, coi như là thù lao cho bài giảng của tôi.
145. Người yêu máy to chạy tốt nhan sắc vượt khung lắm lúc tinh lực và tinh + lực quá tràn trề, cũng là một vấn đề. Haiz.
146. Sở Duệ Uyên học được đống tri thức hiện đại về thụ phấn ở chỗ tôi, nhưng vẫn chưa vội hành động. Thực ra kiếp này hai chúng tôi mới có một đứa mười bảy, một đứa mười tám, nuôi con sớm như vậy chỉ tổ quấy nhiễu thế giới hai người, để vài ba năm nữa bàn tiếp thì hơn.
147. Vì thế, hai ba năm lại trôi qua trong một cái enter.
148. CEO bản triều cập quán, tôi cũng vô cùng khoa học mà “tam niên vô tử”. Vì thế, một số ai đó vốn yên tĩnh được vài năm giờ lại lên tinh thần, tới tấp dâng tấu xin kim thượng tuyển thêm tú nữ, mở rộng hậu cung. Kim thượng bác đề nghị tuyển tú, đồng ý mở rộng hậu cung. Sau đó, trong sự hân hoan cổ vũ của văn võ khắp triều, mở rộng thêm một vị Đức phi. Chỉ thế, không hơn.
149. Vị Đức phi nương nương mới nhậm chức này, tôi đã biết đến từ lâu. Không phải đám thái giám cung nữ hay ai đó nịnh hót đưa chuyện – từ sau khi Sở Duệ Uyên đồng ý lập phi, bọn họ hễ trông thấy tôi là bắt đầu lóng ngóng chân tay. Chuyện về Đức phi, từ 5, 6 năm trước thằng bạn gossip của tôi đã từng kể qua rồi. Là đích nữ của Hộ bộ thượng thư, mẹ cô ấy từ sau khi bị sảy mất đứa con trai thứ thì bắt đầu ăn chay niệm Phật, kết quả là khiến đứa con gái nhỏ cũng một lòng hướng Phật, từ khi còn bé tí đã chỉ muốn xuất gia làm ni cô, không muốn luẩn quẩn trong chốn hồng trần. Dòng đích nhà Hộ bộ thượng thư chỉ có một trai một gái, sao có thể đồng ý cho con gái xuất gia. Hai cha con găng nhau suốt bao nhiêu năm, găng đến lúc con gái 18 tuổi, cuối cùng cũng thuận lợi xuất giá. Lại còn gả cho một anh hoàng đế.
150. Ờm, chính là chờ sau khi sinh con xong, cô ấy sẽ được xuất gia.