141. Ừm, là phiền chán. Tuy không rõ vì sao, nhưng tôi cảm thấy chán, đặc biệt chán.
142. Thời gian chớp mắt lại qua được 3 năm. Nhìn bề ngoài, tôi và CEO bản triều ngày càng gắn bó keo sơn, quấn quýt không rời. Chỉ có điều, về phía Sở Duệ Uyên có lẽ thực sự là tình cảm ngày càng tốt, mà phía tôi, là diễn xuất ngày càng tốt.
143. Đúng vậy, tôi đối xử tốt với Sở Duệ Uyên, chỉ hoàn toàn là diễn.
144. Tôi cũng không có cách nào. Ở bên nhau lâu ngày, hắn càng tốt với tôi, tôi lại càng phiền chán. Ban đầu là vừa nhớ đến hắn liền chán, hiện tại là nhìn thấy cái mặt đẹp dzai của hắn cũng chán, nếu không phải hắn thực sự máy to chạy tốt, có khi đến cả lúc vận động trên giường tôi cũng chán. Tôi từng cùng người anh em Quan Minh Nguyệt và Giang thần y phân tích qua chuyện này. Đương nhiên, tôi không nói đối tượng tôi thấy phiền chán là ai, mặc dù hai người họ đều đã biết thừa trong bụng. Kết luận của ba người chúng tôi là, đây có thể xem như di chứng của viên thuốc tôi uống lần trước. Nếu không thể thay đổi cảm xúc ái hận tình thù, sao giải được tình cổ, sao xứng với tên gọi “Phá duyên”?
145. Chuyện đến nước này, tôi đã ở thế cưỡi lên lưng cọp. Nếu nói thật cho Sở Duệ Uyên biết, bảo rằng tôi chỉ coi hắn là bạn giường máy to chạy tốt, dính vào “Phá duyên”, kể cả hắn có soát nhà diệt môn cả họ nhà tôi, đời này kiếp này tôi cũng không thể yêu hắn thật lòng… Anh nói xem, nghe thấy những lời này, tỉ lệ hắn ca bài “Yêu là buông tay” cao hơn, hay tỉ lệ hắn hắc hóa chuỵch chết tôi thì cao hơn? Nhưng nếu không nói thật lòng với hắn, chưa đề cập đến chuyện diễn kịch lừa gạt tình cảm người ta là có đạo đức hay không, xét riêng diễn biến hiện tại, chỉ sợ thêm vài năm nữa, kĩ năng diễn xuất của tôi không còn đủ dùng nữa rồi… Anh nói xem, đến lúc đó lộ tẩy, hắn sẽ làm chết tôi, hay làm chết tôi, hay là làm chết tôi?
146. Trong lòng tôi vừa hỗn loạn, vừa phiền chán, hơn nữa còn cảm thấy mình có chút khốn nạn. Nhưng cũng không phải quá sức khốn nạn. Xét cho cùng, đoạn nghiệt duyên này giữa hai chúng tôi là do ban đầu hắn lừa tôi làm thế thân cho anh tôi, mà viên “Phá duyên” nọ cũng là do hắn nhét cho tôi.
147. No làm no die, why CEO always tries?!
148. Nhưng mấy hôm nay, tôi không phải có chút hỗn loạn, có chút phiền chán, mà là cực kì hỗn loạn, cực kì phiền chán. Bởi vì, bá quan văn võ bản triều, sau 3 năm giời bị lừa, cuối cùng cũng đánh hơi ra vấn đề. Vì thế, đám người này lại bắt đầu dâng tấu xin Sở Duệ Uyên lập hậu.
149. Hai ứng viên hot cho ngôi hoàng hậu 3 năm trước, giờ đều đã 19, gả cho nhà người ta từ lâu rồi. Mà lần này, ý kiến các đại thần tương đối là nhất trí, nhanh chóng cùng nhau đề cử ứng viên: Trưởng tôn nữ dòng đích của Công bộ thượng thư, cũng chính là cháu họ thằng bạn gossip của tôi. Cháu gái thằng bạn năm nay mới 15, ngoại hình xinh xắn, tính tình nhã nhặn, có tài có nghệ, hơn nữa còn cực hiền lành. Cô bé này tôi coi như nhìn nó từng bước trưởng thành, nếu lại đi làm tình nhân của chồng nó, tôi thật sự chẳng còn mặt mũi nào. Bởi vậy, mấy hôm trước khi vào cung hẹn chuỵch với Sở Duệ Uyên, tôi phát huy 200% kĩ năng diễn xuất, nước mắt như mưa mà nỉ non với hắn: “Bệ hạ là vua một nước, cưới vợ sinh con là quốc sự, không thể vì tư tình mà trễ nải. Bệ hạ đã 23 tuổi rồi, nên lập ngôi hoàng hậu, sinh hạ trữ quân(*) cho đất nước, không nên tiếp tục cùng Mính Chi… phạm sai lầm thêm nữa.” Kết quả là, bạn giường của tôi vẫn không đồng ý chia tay, vừa ôm tôi, à không, vừa chuỵch tôi suốt cả đêm, vừa ngon ngọt dỗ dành cái gì mà hắn tự có cách lo liệu.
(*) Trữ quân: Hoàng đế dự bị, vua kế nhiệm.
150. Mà hiện tại, tôi đã biết CEO bản triều có cách gì rồi. Trong buổi chầu sớm hôm nay, trước mặt bá quan văn võ, hắn hạ chỉ phong cho thằng em cùng cha cùng mẹ mới 14 tuổi đầu của hắn làm trữ quân.