Yêu quái trong nhà đột nhiên đến, nhiễu loạn đầu óc của Không Ninh.
Tuy Không Ninh đã đoán được chuyện trong Huyện Sơn Lan có rất nhiều yêu quái. Nhưng được đích thân yêu quái xác nhận, vẫn khiến người ta sợ hãi.
Càng chưa nói để uy hiếp Không Ninh, yêu quái này còn giày vò Không Ninh, dùng cực hình moi bụng, hành hạ Không Ninh suốt nửa khắc*.
*nửa khắc: 7 phút rưỡi
Cho đến tận lúc yêu quái rời di, Không Ninh đứng dậy, vẫn còn căng thẳng đến mức đôi chân run lẩy bẩy.
Nhưng giờ không phải lúc nghỉ ngơi.
Hắn thậm chí không rảnh tìm hiểu xem yêu quái trong nhà muốn đi đâu.
Tin tức về cái chết của Yêu Ăn Hồn đã truyền khắp thành, dựa vào tập tính của Quỷ Mộng Yểm, chỉ cần trời tối, Quỷ Mộng Yểm có thể đến bất cứ lúc nào. Không Ninh phải sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy trước khi trời tối.
Sau khi nhìn theo Tô Nghiên rời nha môn, Không Ninh cũng gắng gượng đứng lên, giẫm lên ánh chiều tà màu máu, đi về phía tiền viện.
Không nói quá nhiều lời nhảm nhí, sau khi thấy chúng bổ khoái ăn cơm tối xong, Không Ninh bèn nhỏ giọng thúc giục mọi người ra về.
Huyện Sơn Lan Nha không lớn không nhỏ, tam ban sáu phòng tổng cộng có đến hơn 300 bổ khoái. Đương nhiên Không Ninh không cần nhiều nhân thủ như vậy, dù sao nhiều người dễ sinh loạn, còn sẽ sinh ra tác dụng ngược.
Không Ninh chọn ra 60 người có thân thủ tốt nhất, khoẻ mạnh nhất, an bài nhiệm vụ cho mỗi người bọn họ, ẩn náu ở hai sương phòng trong tiền viện, đại sảnh, và các ngõ ngách trong nha môn.
Còn như thi thể của Yêu Ăn Hồn, được treo ở giữa tiền viện nha môn, thu hút sự chú ý của Quỷ Mộng Yểm.
Xung quanh cây sào treo Yêu Ăn Hồn, mặt đất bị đào xong rồi đắp lại, trong cái hố sâu hai thước cắm đầy đao nhọn. Quỷ Mộng Yểm không biết bay, chỉ cần sập bẫy, tuyệt đối để yêu vật kia phải chịu khổ.
Sau khi chuẩn bị chu đáp, tiếp theo đây chỉ cần đợi.
Mặt trời chiều xuống núi, màn đêm buông xuống, Huyện Sơn Lan Nha hoàn toàn yên tĩnh.
Nha môn nhìn như yên tĩnh không người, bị Không Ninh biến thành một cạm bẫy lớn đề phòng sâm nghiêm, chỉ đợi yêu quái kia đến.
Hắn cùng đám khoái ban bổ khoái Ma Lục trốn bên trái phòng, dụi tắt đèn dầu, không nói một câu, hoàn toàn ẩn vào trong bóng tối, chỉ nhìn lén cảnh tượng bên ngoài qua kẽ hở qua giấy dán cửa sổ.
Trong viện im lìm vắng lặng, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo hắt lên thi thể của Yêu Ăn Hồn ở giữa viện.
Gió đêm mùa hè oi bức thổi qua, lá cây trên cây cách đó không xa cũng đang run rẩy. Bổ khoái trên cây trốn rất kỹ, Không Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn gần như đã làm hết mức có thể.
Nếu như mai phục cũng không giết được yêu quái kia, chỉ có thể trách mạng mình không tốt.
Bên cạnh Không Ninh, Ma Lục nhỏ giọng nói: “Không Ninh, bao lâu nữa yêu quái kia sẽ đến? Ta còn kịp đến Xuân Phong Lâu đúng không?"
Ma Lục quanh năm đi lại chốn thanh lâu, là một thần nhân trong nha môn Huyện Sơn Lan. Lúc 13 tuổi gã đã cùng cha dạo chơi chốn thanh lâu, gã rất sành sõi mấy cô nương trong thanh lâu.
Hơn nữa người này cũng biết võ công, thân thủ trong chúng bổ khoái chỉ kém Không Ninh. Huyết thịnh khí vượng, tinh lực vô hạn, thời gian ngủ trong thanh lâu, còn nhiều hơn ở nhà.
Yêu quái sắp đánh đến đít rồi, vẫn còn nghĩ đến chuyện thanh lâu...
Không Ninh im lặng trừng người này, không biết nên nói gì cho phải.
Vương Hồ nhỏ giọng mắng: “Ngươi đã đói khát như thế, vậy thì chờ lát nữa yêu quái tới ngươi lên trước... nếu là hồ ly tinh, không chừng ngươi còn có thể hưởng khoái lạc."
Trong phòng, vang lên tiếng cười rất khẽ.
Sau khi ban đầu Trương Vinh mở miệng răn dạy, chúng bổ khoái mới nín cười.
Không Ninh vẫn nằm bên song cửa sổ, hai mắt nhìn chằm chằm bên ngoài viện, nhìn tiểu viện trống rỗng dưới bầu trời đầy sao, tâm trạng ngày càng căng thẳng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Âm thanh trong huyện thành, càng ngày càng ít.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại giọng nói uể oải, khàn khàn của người đánh trống canh thỉnh thoảng vang lên giữa đêm khuya khoắt. Giống như tiếng quỷ khóc khiến lòng người không vui.
"Trời hanh vật khô... cẩn thận củi lửa..."
Giọng nói khàn khàn này, đến rồi đi, đi rồi sẽ đến.
Bất đi bất giác đã đến canh ba.
Huyện thành Sơn Lan hoàn toàn rơi vào bóng tối tĩnh lặng.
Dưới ánh trăng băng giá, trong viện tử trống rỗng tại nha môn thỉnh thoảng chỉ còn lại tiếng xào xạc của gió lạnh thổi lá cây xào xạc.
Ngay cả Ma Lục tinh lực thịnh vượng nhất, lúc này cũng lười biếng dựa lên tường, ôm đao, ngáp ngáp mấy hơi, không còn lòng dạ nghĩ đến các cô em ở Xuân Phong Lâu.
Không Ninh vẫn nằm cạnh cửa sổ, nhìn khoảng sân bên ngoài qua khe cửa sổ giấy không dám thả lỏng chút nào.
Têu lực trong cơ thể không ngừng lưu chuyển, đánh tan sự mệt mỏi của hắn.
Bên ngoài huyện nha, người đánh trống canh già lười biếng gõ trống canh, giọng nói khàn đục vang lên.
"Trời hanh vật khô... cẩn thận củi lửa..."
Lúc thanh âm kia từ xa vọng lại, chúng bổ khoái trong nha môn đều biết đã đến canh ba.
Ma Lục Tọa đã ngồi đến quá nửa đêm, tiến tới bên cạnh Không Ninh, vừa muốn mở miệng thì tay của Không Ninh đã bịt lấy miệng của gã.
Ánh mắt rất khẩn trương.
Bởi vì khi thanh âm của người đánh trống canh đi xa, một bóng ma đen kịt lơ lửng bất định, đột nhiên xuất hiện ở trong nha môn.
Ban đầu cái bóng kia chỉ xuất hiện ở phía sau cánh cửa lớn đóng chặt của nha môn, gần như hoà làm một thể với cái bóng dưới mái hiên. Nếu không phải thị lực của Không Ninh sắc bén, thì đã không cảm nhận được vật kia.
Nhưng ngay sau đó, bóng ma đen kịt kia từ dưới mái hiên chảy ra ngoài, giống như một vũng nước, trượt vào trong viện, xuất hiện ở dưới ánh trăng lạnh như băng.
Huyện Sơn Lan tối nay, trong bầu trời đêm đầy sao, vạn dặm không mây. Ánh trăng lạnh như băng chiếu xuống tiểu viện của huyện nha, cho dù là bổ khoái có thị lực tốt cũng có thể nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của bóng đen.
Thân thể của Ma Lục lập tức căng thẳng, tay đè chặt rồi chuôi đao.
Trong huyện nha đen kịt, khí tức của chúng bổ khoái giảm lại, sau đó tất cả đều vô cùng căng thẳng.
Dù sao, thứ bên ngoài chính là yêu vật!
Nhưng không có mệnh lệnh của Không Ninh, chúng bổ khoái đều không nhúc nhích.
Bên khung cửa sổ giấy dán, Không Ninh nhìn chòng chọc vào bóng đen quỷ dị trong tiểu viện, thấy bóng đen kia bỗng dưng "chảy" đến cột gỗ ở giữa tiểu viện.
Sau đó, một bóng người gầy nhom vươn ra khỏi bóng tối đen như mực.
Nó đứng ở trước cột gỗ treo Yêu Ăn Hồn, ngửa đầu nhìn thi thể gớm ghiếc của Yêu Ăn Hồn dưới ánh trăng, cười gằn đầy căm hận.
"Ăn mảnh vụn linh hồn của người phàm suốt mấy chục năm, cuối cùng lại chết ở trong tay của phàm nhân... đáng thương, đáng tiếc!"
Con ngươi của Không Ninh bỗng co lại.
Bởi vì bóng đen gầy gò cổ quái, tình cờ đứng sát mép cái hố đào xung quanh cột gỗ. Chỉ cần bước tới một bước nữa, bóng đen này sẽ sập bẫy.
Nhưng không hơn không kém, lại đứng ngay sát mép hố...
Yêu vật này biết phía trước có bẫy!
Không Ninh càng thêm căng thẳng, sau đó nghe thấy bóng đen cổ quái khẽ cười khẩy.
"Lúc đầu chỉ định đến thu thi thể của muội xong sẽ lập tức đi ngay, dù sao mấy lão già trong thành bảo vệ thức ăn rất chặt. Không ngờ lại có nhiều người trong nha môn chờ tỷ như vậy... ha ha..."
"Đồ ăn đã dâng lên tận miệng, nếu còn không ăn thì sống còn nghĩa lý gì!"
"Muội muội, đêm nay tỷ tỷ giúp muội báo thù, đại khai sát giới ở trong huyện nha này!”