Nhìn thấy Thanh Thanh đang bỏ chạy, tiểu Thu như chợt bừng tỉnh, tự hỏi có phải vừa rồi mình phạm một sai lầm lớn không, trong lòng rất lo lắng. Cô nhất định bị dọa rồi, nên hét vào mặt người đàn ông kia:
“Đừng đuổi theo.”
Người đàn ông kia ôm chặt con mắt bị chảy máu, không để ý đến tiểu Thu, hung hăng sai người đuổi theo, bản thân cũng liều mình chạy về phía trước. Cô gái chết bầm kia, dám làm ông đây bị thương, đợi đến lúc bắt được, nhất định sẽ lột sạch đồ cô ra.
Người đàn ông cười tà ác, đuổi tới hẻm tối.
Ngôn Thanh Thanh sợ chết khiếp, chạy loạn như con ruồi không đầu, lạc vào một con đường nhỏ tối tăm hơn, lại nhìn thấy hai người phía sau chuẩn bị đuổi kịp cô.
y, tim cô như muốn nhảy tới cổ rồi, một linh cảm xấu nảy ra, trong đầu cô tràn đầy những suy nghĩ đáng sợ, cô chạy lung tung không có mục đích.
Đột nhiên hông bị siết chặt, cả người như bay lên không trung.
Cô vừa định hét lên, một bàn tay to nhẹ nhàng phủ lên môi cô. tiếp theo lưng cô đụng phải một vòm ngực dày dặn. Một luồng nhiệt ấm áp từ phía sau truyền đến, giọng nói trầm ấm của Đoan Mộc Nam truyền đến:
“Đừng sợ, là anh.”
Ngôn Thanh Thanh giống như một con nai nhỏ sợ hãi, khi nghe được âm thanh của anh, trong nháy mắt trong lòng dâng lên cảm giác an toàn.
“A, người đâu?”
“Đúng vậy, rõ ràng cô ta chạy đến hướng này mà?”
“Đi, qua bên kia xem một chút.” Ba người đàn ông chia ra hai hướng tìm kiếm.
Ngôn Thanh Thanh nhìn thấy ba người đã đi xa, mới phát hiện mình đang được Đoan Mộc Nam ôm chặt trong ngực. Mặt cô nóng bừng, nhưng cũng may là trời tối, anh không nhìn thấy được dáng vẻ xấu hổ của cô.
Vội vàng thoát khỏi vòng tay anh, nhưng Đoan Mộc Nam rõ ràng không muốn buông cô ra.
“Anh, anh làm gì vậy?” Thanh Thanh sốt ruột, vừa thoát khỏi lưu manh lại đụng phải thổ phỉ.
“Anh sợ em sẽ hối hận.” Mặc dù trong bóng tối, Ngôn Thanh Thanh chắc chắn rằng anh ta đang cười rất vui vẻ.
“Tôi sẽ không...” Ngôn Thanh Thanh cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của anh. Lời còn chưa nói hết thì cô đã nghe thấy tiếng ba người đàn ông kia quay lại.
Cô đã đủ sợ hãi, theo bản năng như một con khỉ, vặn vẹo một chút, sau đó dùng hai tay móc lên cổ anh. Ngôn Thanh Thanh dùng sức đẩy anh vào, nhưng anh giống như một bức tường, không hề nhúc nhích.
Phải biết, cái chỗ trốn này không hề kín, nếu như anh không lùi vào một chút, ba người kia rất dễ dàng phát hiện.
“Không nghe lời anh, giờ thì hối hận rồi?” Anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, chậm rãi nói, tựa như không quan tâm đến tình hình trước mặt.
“Đúng, đúng, đúng.” Anh hùng không chấp thiệt thòi trước mắt, sau này quay lại tìm anh ta tính sổ.
Ngay khi ba tên côn đồ quay đầu nhìn lại, thấy Đoan Mộc Nam ôm lấy Ngôn Thanh Thanh lóe lên một cái, biến mất ở góc tường.
Đầu Ngôn Thanh Thanh nép chặt vào cổ Đoan Mộc Nam, tim đập rộn ràng. Một là sợ hãi ba tên côn đồ kia phát hiện, hai là lần đầu tiên cô ở gần một người con trai như vậy, tư thế rất mập mờ.
Cô vừa lo lắng nhảy lên người anh, anh cũng thuận thế bế cô lên, hai chân Ngôn Thanh Thanh quấn lấy eo anh giống như đang làm XX vậy.
Ngôn Thanh Thanh lúng túng tự an ủi mình, đây là tình thế đặc biệt, không nên suy nghĩ lung tung.
Nhưng mùi hương nam tính độc đáo tỏa ra từ người anh rất mê người, khiến Ngôn Thanh Thanh không cách nào khống chế được nghĩ đến những cảnh tượng kiều diễm kia.
Còn quá đáng hơn là, ba tên côn đồ kia vì không tìm được Ngôn Thanh Thanh mà đứng yên tại chỗ hút thuốc.
Ngôn Thanh Thanh vì ôm Đoan Mộc Nam nên cánh tay có chút đau nhức, từ từ trượt xuống. Bất ngờ, Đoan Mộc Nam dùng sức đẩy cô lên, sau đó nặng nề ngồi xổm xuống, vì đau rên lên một tiếng.
“Đừng động đậy nữa được không?” Giọng nói mê hoặc của Đoan Mộc Nam vang lên bên tai, phả hơi thở nóng vào cổ khiến cô ngứa ngáy, không cần phải nói nhất định là đỏ mặt.
“Tôi đau tay.” Ngôn Thanh Thanh ngượng ngùng nói.
“Ưm...” Thanh Thanh rên nhẹ một tiếng. Bàn tay to của Đoan Mộc Nam chống lên mông cô.
Xấu hổ, quẫn bách. Ngôn Thanh Thanh thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào, không bao giờ ra ngoài gặp người khác nữa.
Cuối cùng, ba tên côn đồ cũng hậm hực rời đi.
“Lần này bọn chúng có trở lại nữa không?” Thanh Thanh thấp giọng hỏi.
“Muốn xuống à?” Đoan Mộc Nam cười khẽ.
“Ừ.” Có điên mà không muốn xuống.
Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng đặt cô xuống, chân của Ngôn Thanh Thanh vừa chạm đất, cảm giác giữa hai chân có chút tê dại, mềm nhũn do lúc nãy quấn lấy eo anh quá lâu. Bây giờ đứng không vững.
“Tôi, chân tôi bị tê...A….” Chân đột nhiên không còn cảm giác gì, được nhấc bổng khỏi mặt đất. Đoan Mộc Nam ôm ngang cô lên.
“Anh đưa em về nhà.”
Cái gì?
Cứ như vậy mà bế cô về nhà sao?
Quá, quá mất mặt.
“Không, đừng, mau thả tôi xuống.” Ngôn Thanh Thanh nhanh chóng giãy dụa.
“Suỵt, em còn muốn bọn chúng quay lại sao?”
“Tôi?” Thanh Thanh đột nhiên giống như chú mèo con bị hoảng sợ, trốn vào trong ngực anh, nghiêng tai lắng nghe, có phải mấy tên côn đồ quay lại như anh nói không.
Đoan Mộc Nam cười một tiếng. Ôm cô bước về phía trước.
Dọc theo đường đi, Ngôn Thanh Thanh giãy dụa mấy lần để xuống, nhưng bất lực, cánh tay của anh cứng rắn giữ chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Vì vậy, giãy dụa cũng vô ích.
Một mực ôm Ngôn Thanh Thanh đến cửa nhà, cô lo lắng ngay lập tức nhảy xuống, lỡ như bị người quen nhìn thấy, sau này mặt mũi nào mà gặp người ta nữa.
“Em không thể ngoan ngoãn một chút sao?”
“Tại sao tôi phải ngoan ngoãn?”
Đoan Mộc Nam im lặng, thản nhiên cất bước dưới ngọn đèn đường, chiếu sáng hai người.
“A, anh làm gì vậy?” Ngôn Thanh Thanh giống như mèo con không thấy được ánh sáng, nháo một chút rồi trốn vào trong ngực Đoan Mộc Nam.
Vừa rồi ở trong bóng tối cô sợ bị nhận ra, bây giờ ở nơi có đèn đường sáng như vậy, không phải là muốn để cho mọi người phát hiện ra sao? Xem ra, mạnh miệng với Đoan Mộc Nam cũng không thay đổi được gì.
“Ngoan ngoãn, đừng nháo nữa được không?”
Đoan Mộc Nam nở một nụ cười đắc thắng, chậm rãi ôm cô vào tiểu khu. Trong tiểu khu chỉ có lác đác vài ngọn đèn của các hộ dân, thật không dễ nhận ra ai là ai.
Đến cửa nhà, Ngôn Thanh Thanh đã có kinh nghiệm khẩn cầu nói:
“Đến nhà rồi, thả tôi xuống được không?” Bề ngoài thì như vậy, nhưng trong lòng lại hung hăng nói, thả tôi xuống, xem tôi xử lý anh như thế nào.
Đoan Mộc Nam chưa kịp đặt cô xuống thì cánh cửa bật ra, ánh sáng chói mắt từ trong nhà chiếu lên, ánh sáng đột ngột làm Ngôn Thanh Thanh không mở mắt ra được.
“Đoan Mộc tiên sinh?” Ngôn Đại Minh kinh ngạc thốt lên, sau đó nhìn thấy anh đang ôm Ngôn Thanh Thanh.